Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Mỗi lần thời không triều tịch yếu đi đều có rất nhiều cao thủ tiến vào đây tìm kiếm một số bảo tàng thượng cổ, ta đã đi qua đây vô số lần, mỗi lần ta đều thôn phệ rất nhiều cự đầu cường hoành, thế nhưng lần này lại giẫm phải đinh sắt, đáng chết, thật sự là đáng chết. Tại sao có loại Đại Kịch Độc thuật lợi hại như vậy!”

Đầu Thái cổ cự thú Thao Thiết này biến thành hình người, là một người trung niên đại hán, dáng người khôi ngô, thế nhưng lại thiếu một cánh tay, nhưng mà thoáng cái khi vận chuyển thần thông, cánh tay này rất nhanh mọc ra. Cặp mắt của hắn lóe ra từng đạo quang hoa xanh thẳm. Tựa hồ như đang tiếc vì mất một cánh tay.

“Huyết mạch Long đế của ta sau khi bị người ta cướp đi, pháp bảo của người nọ cũng sinh ra biến hóa về chất.”

Rồng sinh ra có chín loại, trong đó có Thao Thiết, nhưng mà loại rồng này không phải là Thiên Long bình thường, mà là Long đế, có thể so sánh cùng tiên nhân.

“Thực lực của người này chẳng qua là tiểu cao thủ Pháp tắc không gian, xa xa không phải là đối thủ của ta, ta thấy hắn ở trong thời không triều tịch mài luyện động thiên, hình như có luyện rất nhiều đại đạo trong ba nghìn đại đạo, nếu như có thể thôn phệ hắn, ta mới có thể chính thức thoát ly gông cùm xiềng xích, tấn thăng đến cảnh giới cực cao. Nhưng mà căn bản không có khả năng khắc chế Đại Kịch Độc thuật. Ta phải nghĩ biện pháp mới được!”

Trong lúc này, ánh mắt của đại hán Thao Thiết thần thú bắn ra tia sáng âm mưu: “Đúng rồi, đi liên hợp với Bệ Ngạn, Côn Bằng, Giang Ngang, đám yêu thú này đều có cấp bậc ngang với ta, chỉ có liên thủ mới có thể ở trong thời không triều tịch này thôn phệ tu sĩ, mới có thể no nê. Hơn nữa những tu sĩ này tới đây mạo hiểm tính mạng, nhất định đã phát hiện ra một số trân tàng bảo khố, ta đi theo bọn họ khẳng định có thể cướp được vô tận bảo bối cùng chỗ tốt.”

Thân thể đầu Thao Thiết thần thú này hơi chút lay động đã biến mất không thấy gì nữa.

“Phương Hàn đạo hữu quả nhiên thần thông cái thế, vừa rồi ngươi đã phát ra thượng cổ Đại Kịch Độc thuật trong truyền thuyết?” Thất công chúa quả thực không thể tin vào hai mắt của mình: “Nhưng mà Đại Kịch Độc thuật của đạo hữu tại sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả thượng cổ thần thú Thao Thiết kia cũng có thể đầu độc.”

“Môn thần thông này là do ta hấp thu độc khí còn sót lại của một vị cao thủ Thần tộc, dùng thần thông của Phật môn trấn áp thu vào thể nội, cho nên đủ có thể hạ độc cao thủ có cảnh giới cao hơn.”

Phương Hàn cười nói: “Ở trong thời không triều tịch này thật sự quá nguy hiểm, cư nhiên còn có thượng cổ thần thú bực này cản đường, nếu không phải ta tu luyện thần thông Đại Kịch Độc thuật, rất có thể sẽ bị đầu thần thú này vây khốn.”

“Cũng là do vừa rồi đạo hữu tôi luyện Đạo thuật trong thời không triều tịch vì thế mới dẫn tới sự chú ý của đầu thần thú này, nó muốn thôn phệ đạo hữu rồi cướp đoạt thần thông đó. Thượng cổ thần thú, trí tuệ của mỗi đầu đều không thấp hơn loài người, hơn nữa lực lượng cực kỳ cường hoành, gấp mấy chục lần so với loài người. Hiện tại trên đường đi chúng ta cũng nên cẩn thận một chút, miễn cho gặp phải đầu thượng cổ thần thú khác làm trễ nãi hành trình.”

“Ta đang muốn bắt vài đầu thượng cổ thần thú ngưng luyện một kiện pháp bảo.” Phương Hàn ngạo nghễ nói.

“Phương Hàn, ta cũng phải bắt một đầu thần thú trấn áp Bạo Lôi chi thành, lúc đó lượng nguyên khí Tiên Giới hấp nạp ngưng luyện đan dược sẽ nhiều hơn.” Phương Thanh Tuyết nói.

“Tự nhiên là nên làm thế rồi, bất quá chúng ta muốn hàng phục một đầu thượng cổ thần thú lại rất gian nan, trừ phi Nhân Hoàng Bút tiền bối xuất thủ. Nhưng mà ta thấy Nhân Hoàng Bút tiền bối tốt nhất là không nên ra mặt, chỉ chờ Tô Tú Y xuất hiện, sẽ dùng một kích giết chết hắn rồi cướp lấy Hoàng Thư.”



Phương Thanh Tuyết hơi chút vận chuyển Tiểu Túc Mệnh Thuật: “Tuy Tô Tú Y đã tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh đệ lục trọng, Thiên Vị Cảnh, có thể tính ra được uy lực, thế nhưng không cách nào thôi toán được sự hiện hữu của chúng ta. Đừng nói là hắn cho dù là Linh Lung Tiên Tôn cũng không thể suy tính được chúng ta đang làm gì.”

“Không hổ là người có được một tia vận mệnh, Điện Mẫu Thiên Quân.” Nhân Hoàng Bút nhìn nhìn Phương Thanh Tuyết, trong ánh mắt lóe ra quang mang thâm thúy: “Ngươi rất có thể là người duy nhất tiến qua Vĩnh Sinh chi môn, mà ngay cả Hồng Mông đạo nhân cũng không thể tiến qua, ngươi có thể cho ta biết Vĩnh Sinh chi môn rốt cuộc là cái gì không?”

“Ta không biết, nếu như ta biết cũng đã khôi phục thực lực của thiên quân rồi.” Phương Thanh Tuyết lắc đầu kịch liệt nhớ lại, nhưng mà tựa hồ như chín phần trí nhớ đã bị mất hết, căn bản không thể nhớ lại cái gì.

“Đáng tiếc, đáng tiếc. Tuy ta tu luyện tới cảnh giới thiên địa nhất thể, chỉ cần có thời gian dài tu luyện, tìm cơ hội, súc tích lực lượng là có thể một lần nữa tấn thăng làm tiên khí. Thiên Hoàng Kính cùng Hoàng Thư không thể so với ta, Tiên đạo pháp tắc của chúng nó đã bị nát bấy rồi, mà của ta lại vô cùng đầy đủ.” Nhân Hoàng Bút thở dài nói: “Nhưng mà cho dù có tấn thăng đến tiên khí, khoảng cách tới tới Tạo Hóa thần khí còn không biết phải tu luyện tới bao nhiêu thời đại, ài, năm tháng dằng dặc, năm tháng dằng dặc, năm tháng dằng dặc, thọ nguyên của ta cũng có điểm cuối, không biết khi thọ nguyên cạn có thể mãi mãi Vĩnh Sinh. Nắm giữ vận mệnh của mình hay không?”

“Đây là mộng tưởng của mỗi người, cũng là mộng tưởng của các tiên nhân trên Tiên Giới.” Phương Thanh Tuyết nói.

“Nhân Hoàng Bút tiền bối, không cần nghĩ nhiều như vậy đi một bước tính một bước tính một bước, có lẽ lần này tại Thiên Vũ Chi Khố người có thể tìm được đủ lực lượng khôi phục thành tiên khí.” Phương Hàn một mặt nói chuyện, một mặt dùng thần niệm câu thông với Thất công chúa: “Thế nào, bây giờ kim la bàn vẫn chưa tìm ra phương vị chính thức của Thiên Vũ Chi Khố sao?”

“Mới vừa rồi bị khí tức của Thao Thiết thần thú quấy rối, ta phải thúc dục lại đã.” Thất công chúa lại nhỏ một giọt máu vận chuyển lại la bàn.

Trong tinh không mênh mông, tại một tinh vực cự đại, khắp nơi bị bao phủ bởi ma vân, vô số tinh cầu trôi nổi trong phiến tin vực này, tất cả những tinh cầu lớn nhỏ đều lộ ra một cỗ ma khí, vô số Thiên ma hình thù kỳ quái bay múa trong đó, một số Ma thần bay nhảy khắp nơi cướp đoạt huyết nhục, làm cho từng khỏa tinh cầu biến thành từng vũng huyết nhục.

Trăm triệu đại bản doanh của Thiên ma, biên giới của Thiên Ma cảnh. Vô biên vô hạn, bao phủ bởi trăm ngàn tinh vực. Dùng số lượng một trăm tỷ cũng không đếm hết được số đầu Thiên ma, dày đặc phát tán trong vũ trụ, buông xuống các đại thế giới, cướp đoạt huyết nhục nguyên khí.

Nơi này chính là ác mộng của tất cả người tu đạo. Không có bất kỳ người tu đạo nào dám tiếp cận Thiên Ma Cảnh. Chớ nói chi là xâm nhập vào trong đó.

Thế nhưng đúng lúc này trên một khối tinh cầu nhỏ, một bóng ảnh chạy loạn bốn phía, trên tay còn cầm một thanh kiếm, không ngừng ám sát Thiên Ma, bóng ảnh này như quỷ mị, bất luận kẻ nào cũng không thể thấy được hình thể của hắn, mỗi một lần xuất kiếm, sát lục chi khí liền bắn tới giết chết trăm đầu Thiên ma, cho dù một số Ma vương cường đại, thậm chí ma vương tu luyện thành Kim đan cùng bổn mạng Thiên Địa Pháp Tướng cũng trốn không thoát Sát Lục Chi Kiếm của hắn.

Tất cả tinh khí của đám Ma vương bị chém chết đều được chuyển hóa vào trong Sát Lục Kiếm rồi dung nhập vào trong thân thể hắn.

Mà những loại thần thông của đám Thiên ma vương kia đều chuyển hóa thành một đạo phù văn khắc sâu trên thân Sát lục kiếm.

Tựa hồ như càng giết chóc, uy lực của thanh Sát lục kiếm này càng lớn.

Bóng ảnh này không ngờ lại là Mạnh Thiểu Bạch!



Hắn thi triển Đạo thuật chính là thần thông hiển hách trong ba nghìn đại đạo, Đại sát lục thuật. Sắc bén đến cực điểm.

“Là ai? Kẻ tu đạo nào lớn gan như vậy, cư nhiên dám xâm nhập vào Thiên Ma Cảnh.” Lúc Mạnh Thiểu Bạch giết chóc rất nhiều Kim Đan Thiên Ma, bên trong khối tinh cầu này xuất hiện một pho tượng Ma thần cao đến ngàn dặm, vị Ma thần này có ba đầu sáu tay, uy nghiêm vô song, ánh mắt quét qua, sáu ma trảo liền đánh tới chỗ Mạnh Thiểu Bạch.

“Lại là một đầu Ma thần!”

Trong ánh mắt của Mạnh Thiểu Bạch dường như đang nhìn một con lợn đang đợi để làm thịt,thân thể khẽ động đột nhiên biến mất, sau một khắc nơi trái tim của Ma thần liền xuất hiện một thanh kiếm, trên thân kiếm tuôn ra Sát lục chi lực, trong nháy mắt liền phá hủy tất cả sinh cơ của Ma thần này. Sau đó đầu Ma thần này co quắt lại, tinh khí dung nhập vào trong Sát lục kiếm, liên tục không ngừng chuyển hóa.

« Tốt, đầu Ma thần này cư nhiên có ngưng luyện Đại thiết cát thuật ! Thần thông này chưa cô đọng thành phù văn, ta có thể dung nhập vào cơ thể mình. » Thân kiếm nơi tay Mạnh Thiểu Bạch chấn động, Đại thiết cát thuật do đầu Ma thần này tu luyện liền dung nhập vào thân thể hắn, triệt để bị luyện hóa, thần thông còn lại đều được khắc sâu trên thân kiếm.

Người bình thường sau khi chém giết cao thủ đều phong ấn thần thông thành phù lục, sau đó bán đi. Hoặc là khắc lên pháp khí. Không có khả năng như Phương Hàn thi triển Tiểu Túc Mệnh Thuật trực tiếp thôn phệ.

Mạnh Thiểu Bạch cũng không ngoại lệ, thanh Sát lục kiếm của hắn là bổn mạng đạo khí, thần thông khắc trên đó càng nhiều, uy lực càng cường đại. Một người tu đạo thời điểm ngưng luyện bổn mạng đạo khí trùng tu thần thông còn phải đem thần thông của mình khắc lên trên đạo khí.

Hiện tại thanh Sát Lục kiếm của Mạnh Thiểu Bạch này tùy ý vung lên, rất nhiều thần thông trên mặt bắn ra, uy lực cực lớn.


« Ta tổng cộng đã chém giết mười tám Ma đầu Vạn Thọ cảnh rồi, tiến nhập sâu nữa sẽ gặp được Ma thần cường hoành Bất Tử Chi Thân. Cũng không có gì, nay ta cũng đã tu thành Bất Tử Chi Thân đỉnh phong, Phương Hàn à Phương Hàn, ngươi thật không ngờ phải không, một ngày kia ta cũng tu thành cảnh giới Bất Tử Chi Thân. Hôm nay ngươi tới cảnh giới nào rồi ? » Mạnh Thiểu Bạch thu lại trường kiếm, thân thể ngưng tụ lại , sau đó mở miệng nói với hư không : « Nghĩa phụ, ngài nuốt khối tinh cầu này giống như bỗ dưỡng đúng không. »


Lúc hắn thét dài một tiếng, đột nhiên trên một khối tinh cầu cầu nhỏ xuất hiện một cái miệng khổng lồ, bên trong cái miệng này có rất nhiều răng nanh, ở chỗ sâu bên trong xuất ra hấp lực cực lớn, cư nhiên trực tiếp thôn phệ khối tinh cầu này, loáng thoáng có thể thấy phía sau cái miệng khổng lồ này là một đầu điểu mà lại không giống điểu, giống như cá mà không phải cá, là một đầu thần thú thái cổ, thân thể núp trong không gian, cũng không biết dài bao nhiêu.


Đây là một đầu thần thú Côn Bằng !


Hơn nữa Mạnh Thiểu Bạch cư nhiên gọi nó là nghĩa phụ.


Đầu Côn Bằng này nuốt lấy khối tinh cầu loại nhỏ kia, lại mạnh mẽ khẽ hấp, toàn bộ Thiên ma bên trên tinh cầu bị nó hút vào trong miệng, mấy trăm vạn Thiên ma, rất nhiều ma vương đều không có năng lực phản kháng.


Sau khi nuốt sạch hết thảy, Côn Bằng dần dần biến mất, không gian vỡ ra, xuất hiện một lão giả có cái mũi rất dài, dáng người mập mạp.


« Ngươi muốn xâm nhập Thiên ma cảnh tu luyện, ta đã giúp ngươi quán thâu nguyên khí để ngươi đột phá tới Bất Tử Chi Thân đỉnh phong, thế nhưng một bước kế tiếp phải nhờ vào ngươi lĩnh ngộ rồi. Còn nữa, ngươi theo ta trở lại Huyền Hoàng đại thế giới tiến vào trong thời không triều tịch. Ba ngày kế tiếp là ngày mà thời không triều tịch yếu đi, rất nhiều người tu đạo tiến vào trong đó tìm kiếm bảo tàng. Vừa rồi ta nhận được Thao Thiết truyền tin. Ngươi hãy đi theo ta. »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK