Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghiêu Điển là chân truyền đệ tử của dệ nhất môn phái trong thiên hạ, Thái Nhất Môn, đạo thuật cao thâm, pháp lực mạnh mẽ, với cảnh giới của Phương Hàn thì tuyệt đối không phải là đối thủ.

Không nói chuyện đối phương đã tu luyện tới Âm Dương Cảnh, cương khí có linh tính, biến hóa linh động, lại vô cùng ngưng luyện, chỉ tính pháp lực thì đối phương đã gấp đôi Phương Hàn rồi! Chỉ sợ lực lượng đã đạt tới năm nghìn mã lực.

Người bình thường vừa bước vào Thần Thông Bí Cảnh thì pháp lực có lực lượng chừng hai trăm mã lực.

Mà tu luyện thành chân khí thì có lực lượng chừng ba trăm đến sáu trăm mã lực.

Luyện thành cương khí thì có lực lượng chừng ba nghìn ma lực!

Mà bước vào Âm Dương Cảnh thì có lực lượng ít nhất là năm nghìn mã lực, mà tu luyện tới đỉnh Âm Dương Cảnh thì có lực lượng chừng vạn mã lực, đủ sức hủy diệt cả một tòa thành, đảo loạn sông núi, vận chuyển nhà cửa, tất cả chỉ bằng một ý niệm.

Lực lượng hiện tại của Phương Hàn chỉ chừng hai ngàn mã lực kém hơn rất nhiều so với Nghiêu Điển, dựa theo đã đạo lý thì đã bị đánh chết hoặc là bị bắt rồi, bất quá hắn đã luyện hóa Ngũ Ngục Vương Đỉnh, có thể vận dụng bảo bối của Đại Thiên Ma Vương để bảo vệ thân thể, vừa rồi trước khi động thủ hắn đã dùng ẩn nấp phù làm pháp bảo này ẩn đi, vừa động thủ thì hắn đã tiến vào trong đỉnh, dùng pháp bảo để bảo vệ bản thân.

“Nhanh vào đi! Chúng ta hợp lực điều khiển cái đỉnh này xông ra ngoài!”

Khi vừa trốn vào trong đỉnh, Phương Hàn liền dùng tinh thần truyền âm cho Long Huyên cùng ma nữ.

Võ công tu luyện đến Thần Biến có thể dùng tinh thần trao đổi, khi đạt tới Thần Thông Bí Cảnh thì chỉ cần trong đầu vừa nổi lên ý niệm thì hai người Long Huyên, ma nữ sẽ biết được ý của hắn, hai người vận chuyển pháp lực, thoáng cái đã chui vào trong đỉnh.

“Hàn Ly hóa long, Băng Phách Thần Lôi!”

Long Huyên khi trốn vào trong thì trong nháy mắt Hàn Ly Kiếm đã phóng ra hơn mười đạo Băng Phách Thần Lôi đánh về phía bạch sắc Thiên Sư.

Vừa rồi khi Phương Hàn ngưng tụ chân khí biến thành Thiên Mộc Thần Châm ám át thì bị Ngiêu Điển dùng cương khí hóa ra một đầu Thiên Sư nuốt lấy, nếu không thu lại được Thiên Mộc Thần Châm thì chân khí của Phương Hàn sẽ hao tổn, cần phải mất một năm thời gian mới có thể cô đọng lại được.



Long Huyên hiểu rất rõ chuyện này, nên mới đánh nổ bạch sắc Thiên Sư, muốn giúp Phương Hàn thu hồi lại chân khí.

“Muốn thu hồi lại chân khí?” Nghiêu Điển thấy vậy thì liền điều khiển cho bạch sắc Thiên Sư đem Băng Phách Thần Lôi nuốt xuống, Long Huyên biến sắc, vội vàng thúc dục pháp lực nhưng Băng Phách Thần Lôi như hòn đá rớt xuống biển, không chút tâm hơi, hoàn toàn mất đi cảm ứng, không nổ mạnh được.

Thần thông tầng thứ bốn, Âm Dương Cảnh, cương khí có thể ngưng tụ thành vật có linh tính, như hai con Tử Điện Âm Dương Đại Xà của Phương Thanh Tuyết, hiện tại Nghiêu Điển hóa thành chân hình cương khí là một con bạch sắc Thiên Sư, uy mãnh vô cùng, tựa hồ có thể thôn phệ vạn vật. Đây là một loại thần thông của Thái Nhất Môn, tên là Thiên Sư Đại Pháp.

Đã từ có một vị trưởng lão của Thái Nhất Môn thi triển Thiên Sư Đại Pháp, nuốt lấy mười vạn binh mã của một vương quốc.

“Ô! Cô! Ma! Ni! Hồng! Án! Ma! Ni!”

Đúng lúc này, một luồng âm ba mãnh liệt phá không bay ra, biến thành tám con rồng màu xanh, theo sau Băng Phách Thần Lôi đánh lên Thiên Sư.

Thiên Long Bát Âm!

Thiên Long Bát Âm có hình Thanh Long cũng không giống như Thiên Sư, chỉ là hình thể biến ảo mà thành, không có linh tính. Nhưng âm thanh được ngưng tụ từ tất cả chân khí của Phương Hàn mà phát ra. Nhất là bên trong những con rồng màu xanh người ta có thể thấy được những tia màu vàng.

Đây chính là Vong Tình Thủy đã bị chuyển thành hơi nước.

“Thiên Long Bát Âm? Tưởng rằng có thể phá được Thiên Sư Đại Pháp sao? Si tâm vọng tưởng! Mọi người không cần động thủ, để ta bắt ba người này!” Nghiêu Điển cũng không để trong lòng, thi triển thần thông thì, vây bắt Ngũ Ngục vương Đỉnh, đồng thời phân phó mấy đệ tử còn lại, bảo họ không cần vọng động, để mộ mình hắn xử lý.

Những đệ tử kia nghe Nghiêu Điển phân phó thì cũng không ra tay nữa, tất cả đều lui ra xa, hai đại chân truyền đệ tử còn lại cũng bay lên không trung, khoang tay đứng nhìn, thể hiện phong phạm của môn phái đệ nhất thiên hạ.

Có thể thấy được, mỗi người đệ tử của Thái Nhất Môn đều vô cùng cao ngạo.

“Thiên sư trương khẩu, khí thôn sơn hà!”



Từng tia bạch sắc cương khí từ trên người Nghiêu Điển bắn ra, một lần nữa sôi trào lên rót vào trong Thiên Sư, thân thể bạch sắc Thiên Sư lớn lên, chừng ngang một tòa núi nhỏ, hùng su há miện khẽ hấp lấy, đem Thiên Long Bát Âm thu hết vào, sau đó cũng không ngừng lại, Thiên Sư lại ngẩng đầu lên, mạnh mẽ hướng về Ngũ Ngục Vương Đỉnh mà thôn phệ.

Ngũ Ngục Vương Đỉnh lớn bằng một căn phòng, cho dù quái thú lớn như Hắc Thủy Vương Xà cũng không nuốt nổi, nhưng mà đầu Thiên Sư này khi há miệng ra lại có khí thế có thể nuốt hết sơn hà.

“Muốn chết!”

Diêm nãy giờ vẫn ân nấp trong Hoàng Tuyền Đồ đột nhiên kêu lên một tiếng, Vong Tình Thủy ẩn bên trong Thiên Long Bát Âm đột nhiên phát động.

“Chuyện gì vậy!” Vong Tình Thủy vừa tiến nhập vào trong bụ Thiên Sư, hòa cùng cương khí của Thiên Sư thì liền không ngừng ăn mòn da thịt của nó, khói xanh bốc lên, rung động không ngừng, một cơn đau đớn kịch liệt truyền vào trong đầu Nghiêu Điển. Thiên Sư được ngưng tụ thành từ chân khí của hắn, một khi bị thương thì cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới hắn.

Cương khí bị ăn mòn dần dần, bộ dáng đã sắp hỏng mất rồi. Thiên Sư hùng tráng lộ ra bộ mặt thống khổ đến cực điểm, ngửa mặt lên trời rít gào…

“Ngũ Ngục Vương Đỉnh! Phá cho ta!” Phương Hàn chứng kiến tình hình như vậy thì liền phát động đại đỉnh, hung hăng tiến vào trong miệng Thiên Sư, sau đó thúc dục trận pháp của đại đỉnh, lập tức từ trong vương đỉnh bắn ra vô số đạo hỏa diễm, có hỏa diễm hình tròn, có hỏa diễm nhọn hoắc, có cái lại giống như hạt dẻ. Khi hỏa diễm gặp cương khí của Thiên Sư thì liền nổ tung.


Đây là trận pháp của Ngủ Ngũ Vương Đỉnh, ngưng tụ hỏa diễm, phát ra Ngũ Hỏa Thần Lôi, chẳng những có thể luyện hóa các loại kim cương, khoáng thạch cứng rắng nhất, đốt chúng thành hơi nước mà còn có thể dùng để công kích địch nhân.


Bên trong Ngũ Ngục Vương Đỉnh ẩn chứa chín trăm chín mươi chín đại trận, mỗi một đại trận đều có uy lực rất mạnh, Phương Hàn tuy luyện hóa hết toàn bộ nhưng căn bản không thể sử dụng hết toàn bộ, bởi vì không có pháp lực hùng hậu đến như vậy.


Muốn thúc dục toàn bộ chín trăm chín mươi chín đại trận của Ngũ Ngục Vương Đỉnh thì pháp lực phải có lực lượng chừng mười vạn mã lực, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể chọn lấy một đại trận có lực sát thương mạnh mẽ như Ngũ Hỏa Thần Lôi mà thôi.


Từng đoàn từng đoàn hỏa diễm nổ ra mạnh mẽ, hợp thành một hỏa cầu lớn chừng ba bốn mươi thước, từ bên trong Thiên Sư bạo nổ ra, làm cho Thiên Sư chia năm sẻ bảy, cương khí màu nhũ bạch tán loạn khắp nơi.


Thiên Sư vỡ ra, Nghiêu Điển liền bị ảnh hưởng, phun ra một ngụm máu tươi! Hắn đâu tiên bị Diêm ám toán, sau đó lại bị Phương Hàn đánh cho trở tay không kịp, lật thuyền trong mương.


“Đụng!” Thấy cơ hội này, Phương Hàn không chút chậm trễ thúc dục một đại trận khác của vương đỉnh, đỉnh xoay tròn với tốc độ cao, tạo ra âm bạo, đánh thẳng về phía Nghiêu Điển.


Một cái vương đỉnh lớn bằng một căn phòng đánh về tên đệ tử kiệt xuất của Thái Nhất Môn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK