Ánh mắt Chúa tể Càn Khôn quét qua người Hoa Thiên Đô từ cao xuống thấp, phát hiện ra tu vi cua hắn chỉ có mười Kỷ nguyên nhưng bên trong thân thể lại như ẩn chứa trọng bảo, tỏa ra từng luồng khí tức Tiên Vương.
Hắn đang muốn tiến tới nhìn Kỷ một một chút thì lập tức lại cảm thấy trong hư không có từng luồng ý niệm Tiên Vương uy hiếp, lập tức biến sắc, thu hồi ánh mắt nhìn trộm.
Hắn biết Hoa Thiên Đô là quân cờ trọng yếu nhất của Tạo Hóa Tiên Vương, phải đối phó với Phương Hàn, chia xẻ số mệnh của hắn, đối kháng với tu vi của hắn. Hiện giờ đã được Tạo Hóa Tiên Vương bảo hộ, căn bản mình không có khả năng tính kế làm thương tổn.
- Tạo Hóa Tiên Vương kia cũng quá biến thái.
Chúa tể Càn Khôn lạnh lùng thầm nghĩ trong lòng.
- Người này so với Phương Hàn thì tiềm lực còn mạnh hơn nhiều. Nếu là hạt giống trọng yếu để đối phó với Phương Hàn vậy thì ta liền không bỏ qua người này, trước tiên cứ vỗ về hắn, đợi thời cơ tốt nhất sẽ cắn nuốt luyện hóa hắn, khiến kế hoạch của Tạo Hóa Tiên Vương thất bại!
- Hừ! Tiên Vương tuy rằng là Tiên Vương nhưng dù sao cũng bị cánh cửa Vĩnh Sinh ngăn cản, chỉ có thể truyền ra thần niệm, chân thân không thể giáng xuống. Chẳng lẽ ta lại sợ hắn? Đợi tới khi ta thăng cấp một lần nữa thì đến lúc đó sẽ thực hiện kế hoạch, dù là Tạo Hóa Tiên Vương cũng sẽ bị ta cắn nuốt.
Chúa tể Càn Khôn là người có tu vi mười lăm Kỷ nguyên hùng bá Giới Thượng Giới, không ai là đối thủ của hắn, khí phách đã rất lớn, tuy rằng kiêng kị Tạo Hóa Tiên Vương mười phần nhưng cũng sẽ không kiêng kị một đám thần niệm của đối phương. Hắn chỉ cần hao phí căn nguyên là có thể đánh nát.
Hắn có quyết tâm thăng cấp Tiên Vương, tất nhiên sẽ không e ngại gì Tiên Vương.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong lòng hắn đã có chủ ý.
- Hoa Thiên Đô, ngươi đứng lên đi, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Tuy nhiên tu vi hiện tại của ngươi còn yếu, mới chỉ có mười kỷ nguyên. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp, giúp ngươi luyện hóa khí tức của Tiên Vương trên người ngươi, tăng tiến tu vi. Bộ công pháp này có tên là Đại Thiên Càn Khôn Công.
Vừa nói hắn vừa búng tay một cái. Một đạo phù văn công pháp trực tiếp tiến vào bên trong thân thể Hoa Thiên Đô.
- Đa tạ sư tôn. Từ này về sau Hoa Thiên Đô ta sẽ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của sư tôn.
Hoa Thiên Đô cẩn thận cúi đầu.
- Trên người ta có không ít pháp bảo, muốn mượn Hồ lô Càn Khôn của sư tôn trợ giúp luyện hóa hoàn toàn để tăng tu vi, không biết sư tôn có thể cho ta mượn hay không?
- Mượn Hồ lô Càn Khôn của ta dùng để rèn luyện tu vi?
Trên mặt chúa tể Càn Khôn hiện ra một tia tươi cười ý vị:
- Ý kiến hay đó. Hồ lô Càn Khôn của ta là Tạo Hóa Thần Khí, ta sinh ra từ trong hồ lô. Đối với đệ tử hết dạ trung thành với ta ta sẽ ban cho hắn tiến vào trong hồ lô tu luyện. Tuy nhiên ngươi là ngoại lệ. Ta đã đạt thành hiệp nghị với Tạo Hóa Tiên Vương, hết sức bồi dưỡng ngươi. Như vậy thì ngươi theo ta tiến vào bên trong Càn Khôn Thành, ta sẽ bắt đầu giúp ngươi luyện hóa pháp bảo trong cơ thể ngươi được không?
- Đa tạ sư tôn!
Hoa Thiên Đô cúi thật thấp đầu, ánh mắt lộ vẻ âm hiểm.
- Lão già kia, ngươi còn muốn làm sư phụ của ta, lại không biết ta đã chiếm được Tam Sinh Thạch và hài cốt của Chúa tể Nguyên Thủy, chỉ cần luyện hóa thành thì tu vi của ta sẽ không kém Phương Hàn, ám toán mấy lão già ngươi là chuyện không khó. Hồ lô Càn Khôn là thứ duy nhất có thể giúp ta luyện hóa Tam Sinh Thạch và hài cốt của Chúa tể Nguyên Thủy. Thần khí này truyền từ thái cổ tới, lại bị lão già này đánh cắp. Thứ tốt như thế phải cho ta. Lão già ngươi muốn quan sát bí mật trong thân thể ta, thì đúng là si tâm vọng tưởng. Tạo Hóa Tiên Vương đã chuẩn bị từ trước, bố trí đại trận tuyệt sát trong đó. Đến lúc đó sẽ sử dụng lòng tham của ngươi, luyện hóa cả ngươi. Lúc đó ta mới chân chính là đầu sỏ hùng bá thiên địa. Phương Hàn đã tính là cái gì chứ?
Hoa Thiên Đô và chúa tể Càn Khôn đều mang ý xấu nhưng ngoài mặt lại là một đôi sư đồ tốt đẹp.
Vút!
Chúa tể Càn Khôn bay lên, mang theo Hoa Thiên Đô biến mất hoàn toàn.
Cửu Thiên Huyền nữ nhìn hai người biến mất, vẻ mặt ngưng trọng! Vút, hai cái bóng một đen một trắng hiện ra ở hai bên thân thể nàng, chính là Hắc Bạch nhị sứ.
Hắc Y sứ già nói:
- Huyền nữ, ngươi nói Hoa Thiên Đô này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ không? Mượn dùng Hồ lô Càn Khôn để luyện hóa hoàn toàn Tam Sinh Thạch và hài cốt của chúa tể Nguyên Thủy?
- Hẳn là không có vấn đề gì, hừ! Nếu không phải Phương Hàn trưởng thành tới mức này thì chúng ta cũng không cần phải đi nước cờ hiểm này. Sử dụng an bài của Tạo Hóa Tiên Vương để đe dọa tồn tại đáng sợ như chúa tể Càn Khôn.
Cửu Thiên Huyên nữ thở dài một tiếng:
- Nếu hắn vừa rồi cố ý động thủ thì ta khẳng định sẽ bị lão già này giết chết!
- Uy danh của Tạo Hóa Tiên Vương vẫn rất có lực uy hiếp đối với hắn.
Bạch Y sứ giả cười nói:
- Huống chi ý niệm của Tiên Vương đích thực là truyền ra từ cánh cửa Vĩnh Sinh, hắn sẽ không vì tính mạng chúng ta mà đổi lấy tính mạng của hắn đâu. Tuy nhiên vì kế hoạch này mà Hoa Thiên Đô phải bỏ qua kế hoạch đối phó với Thiên Mẫu, thật sự là...
- Đây là chủ ý của Tạo Hóa Tiên Vương. Hắn không muốn ta giết Thiên Mẫu, hừ!
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Tuy nhiên cùng bởi vậy mà ta có được ưu đãi. Tạo Hóa Tiên Vương thường truyền ý niệm từ trong cánh cửa Vĩnh Sinh vào trong thân thể ta. khiến cho Pháp lực của ta đạt tới trình độ vô địch.
- Tuy nhiên vẫn còn rất xa mới vượt qua được Phương Hàn và Điện Mẫu Thiên Quân.
Hắc Bạch nhị sứ có vẻ vẫn không vui:
- Vẫn phải dựa vào Hoa Thiên Đô. Hắn dù sao cũng là người được Tạo Hóa Tiên Vương tín nhiệm nhất. Chỉ có dựa vào hắn mới có thể bắt được Phương Hàn trước khi cánh cửa Vĩnh Sinh phun ra, chờ đợi thời khắc Tạo Hóa Tiên Vương giáng xuống.
- Phương Hàn thật sự là thứ đó chuyển thế sao?
Cửu Thiên Huyên nữ hơi hoài nghi.
- Thứ đó rốt cục là thứ gì...
- Chỉ tới thời khắc thiên địa đại hủy diệt thì mới biết được chân tướng.
Hắc Bạch nhị sứ lắc đầu thở dài một tiếng.
Ba người biến mất trong hư không.
Bên này vẫn đang bày âm mưu quỷ kế nhưng ở một địa phương khác của Giới Thượng Giới, cũng là nơi tình ý kéo dài. Phương Hàn cuối cùng cũng gặp được Phương Thanh Tuyết.
- Phương Hàn, mấy ngày nay ngươi đi ra khỏi nơi gió tanh mưa máu, giết chết vô số cao thủ, Kỷ Nguyên Đạo rốt cục đại thành, vương giả trở về rồi.
Nghe Phương Hàn lần lượt kể lại cuộc sống sau khi tiến vào trong Thiên giới. Phương Thanh Tuyết liên tục cảm thán, cảm thấy Phương Hàn đã hoàn toàn giết sạch những kẻ ngăn cản không đi tới tương lai. Đây đúng là một con đường cương trực.
Mà nàng từ sau khi phi thăng liền tiến vào trong Giới Thượng Giới, ở trong chiến trường Tiên Vương thần bí khó lường, trực tiếp tu tới cảnh giới hiện giờ. Tuy rằng tăng tiến vùn vụt nhưng lại thiếu hụt một đường luyện như Phương Hàn.
Nàng hiện giờ cảm thấy Phương Hàn có đại thế từ trong núi thây biển máu đi ra. Nếu nói trước kia Phương Hàn tuy rằng cũng là bá chủ như còn hơi non nớt thì hiện giờ hắn đã được tôi luyện tới cảnh giới đại viên mãn chính thức, tất cả nội liễm nhưng càng lợi hại hơn, đã tới bước rèn luyện bỏ đi tất cả tạp chất.
Hiện giờ Phương Thanh Tuyết cũng có tu vi mười bốn kỷ nguyên, không biết nàng tu luyện thế nào mới được.
Tuy nhiên Phương Hàn lại biết ở trong chiến trường Tiên Vương có vô số cơ duyên vô số pháp bảo thần thông, chỉ cần có cơ hội liền có thể đạt được. Ví dụ như chữ Thọ mà chúa tể Càn Khôn chiếm được, còn cả Thiên Địa Huyên Môn. Mà Phương Thanh Tuyết có Đại Mệnh Vận Thuật, từng tiến vào bên trong cánh cửa Vĩnh Sinh, ở trong này giống như cá gặp nước vậy.
Tu luyện tới cảnh giới này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Tuy nhiên Thanh Tuyết này, ta có một nghi vấn. Nghe đồn Đại Mệnh Vận Thuật bên trong chư thiên chỉ có một, vì sao hai người chúng ta lại có thể cùng lĩnh ngộ vận mệnh?
Phương Hàn ngồi ngay ngắn, suy tính đạo đạo chư thiên Vĩnh Sinh, Tiên Vương Đạo.
- Chuẩn xác mà nói thì đích thực chỉ có một người có được. Ta là vận mệnh chia xẻ của ngươi, ngươi mới là vận mệnh.
Phương Thanh Tuyết nói ra một câu kỳ quái, trong lời nói lại ẩn chứa triết lý áo nghĩa sâu xa.
- Vận mệnh là ngươi, ngươi nhất định sẽ nắm giữ tất cả tồn tại cao nhất. Tương lai sẽ có một ngày nào đó ngươi chính thức thức tỉnh, thống trị chư thiên. Tiên Vương gì dù có mạnh tới mấy cũng phải phủ phục run rẩy dưới chân ngươi.
- Thật không? Thanh Tuyết ngươi cùng quá đề cao ta rồi.
Phương Hàn cười ảm đạm, cũng không tỏ vẻ gì.
- Đúng rồi ta biết một tin tức, Tiên Vương cũng không phải hoàn toàn ngã xuống. Dù là Tạo Hóa, Chân Lý, Khởi Nguyên, Hồng Hoang Tổ Long, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Hồng Mông đạo nhân... Đều tiến vào bên trong cánh cửa Vĩnh Sinh. Dường như cứ mỗi lần kỷ nguyên chấm đứt, thiên địa đại hủy diệt thì họ lại trở về một lần nữa.
- Không sai, từ sau khi ta mang ngươi ra khỏi cánh cửa Vĩnh Sinh thì cánh cửa Vĩnh Sinh đã xảy ra biến hóa lớn. Rất nhiều Tiên Vương từ xưa tới nay đều tiến vào trong đó, thậm chí Tiên Vương ngủ say trong dòng sông thời gian đều thức tỉnh mà tiến vào trong đó.
Phương Thanh Tuyết nói.
- Cái gì? Là ngươi mang ta ra từ cánh cửa Vĩnh Sinh?
Phương Hàn cả kinh, hắn biết mình bất phàm. Mỗi người đều nói bên trong đại kiếp nạn là mấu chốt nhưng hắn lại không suy tính ra được kiếp trước của mình. Cho dù có suy tính cũng chỉ suy tính ra bản thân trong thế tục, vào thời điểm nhỏ yếu. Nói chính xác thì đó vẫn là kiếp này.
Dường như hắn không có kiếp trước.
Đây tuyệt đối là chuyện không thể tồn tại.
Hiện giờ nghe thấy mình được Phương Thanh Tuyết mang ra từ cánh cửa Vĩnh Sinh. Phương Hàn không khỏi dâng lên đủ loại suy nghĩ, trái tim loạn nhịp không thể bình ổn trở lại.
- Đừng hỏi ta. Ta hiện giờ chỉ nhớ duy nhất điều này, những cái khác đều không thể nhớ ra. Đại Mệnh Vận Thuật của ta cũng là do ngươi truyền thụ cho. Thời điểm ta ngã xuống, một đoạn trí nhớ tối cao đã hoàn toàn biến mất. Có lẽ chỉ có thăng cấp tới Tiên Vương mới có thể hoàn toàn biết được ngươi rốt cục có lai lịch gì, đồng thời thức tỉnh trí nhớ tiền thế của ta.
Phương Thanh Tuyết lắc đầu:
- Vốn ta cũng không xác định là mình mang ngươi từ trong cánh cửa Vĩnh Sinh ra. Nhưng ngươi lại lĩnh ngộ Đại Mệnh Vận Thuật nhanh như vậy, cuối cùng cũng có thể xác định. Bởi trừ ngươi ra thì không ai có khả năng lĩnh ngộ môn đạo thuật này. Dù là Tiên Vương cũng không được. Hồng Mông đạo nhân cũng từng muốn lĩnh ngộ nhưng bị cánh cửa Vĩnh Sinh phản phệ, suýt nữa là mất mạng, may mà bản thân hắn mạnh mẽ mới thoát được.