Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Thái Nhất Môn các ngươi tài nguyên dồi dào, bản thân mình thì ăn thịt chả lẽ không cho phép các môn phái nhỏ như chúng ta ăn canh sao? Môn quy của Vũ Hóa Môn chúng ta cũng không có điều gì như vậy, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lý, tu luyện ma công, sử dụng ma khí, tiên ma đồng tu cũng không phải là không thể. Bởi vì chính là chính, tà là tà! Thái Nhất Môn các ngươi làm ra Ling Lung chi kiếp ba ngàn năm trước, không biết hại chết bao nhiêu sinh linh, làm nguyên khí Tiên Đạo tổn thương nghiêm trọng nên Ma Đạo mới có thể phát triển như hôm nay. Chuyện này đã lâu rồi thì cũng không cần nhắc đến nữa. Ta là đệ tử Vũ Hóa Môn, chẳng lẽ phải tuân theo nội quy của Thái Nhất Môn các ngươi sao?”

Phương Hàn cười ha hả, đột nhiên bay lên, đứng sóng vai với Long Huyên.

“Ngươi nói cái gì?” Nghiêu Điển liếc nhìn Phương Hàn, khí tức âm lãnh, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm.

Linh Lung chu kiếp chính là nỗi đau vĩnh viễn của Thái Nhất Mông. Nữ đệ tử Linh Lung ba ngàn năm trước phản lại Thái Nhất Môn, chẳng những không nhập ma đạo mà lại lập ra Linh Lung Phúc Địa, trở thành chưởng giáo chí tôn của một trong mười đại môn phái tiên đạo.

Giờ nhắc tới Linh Lung chi kiếp chẳng khác này vạch ra nổi nhục lớn nhất của Thái Nhất Môn, sỉ nhục bọn họ. Đệ tử Thái Nhất Môn nghe đến chuyện này thì nào thể đơn giản bỏ qua, không chút tức giận được.

Phương Hàn cũng là muốn gây sự với đệ tử Thái Nhất Môn, không thuận mắt bộ dáng đệ nhất thiên hạ của bọn họ nên mới nói như vậy. Đệ tử Thái Nhất Môn không cần ma khí, đó là điều chắc hắn nhưng các môn phái khác dùng ma khí mà ngươi lại nhúng tay vào thì có lẽ là tay ngươi hơi dài quá đó. Đương nhiên trong chuyện này cũng có phần là vì tâm tư ghen ghét, sợ Phương Hàn có được lò luyện đan này thì thực lực tăng mạnh, làm thực lực của Vũ Hóa Môn thêm mạnh mẽ.

Vì vậy nên mới muốn hủy chứ không muốn để người khác sử dụng.

Dù sao thì công hiệu của Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng thật sự quá mạnh mẽ.

Phương Hàn sao còn không hiểu được ý nghĩ của mấy tên đệ tử Thái Nhất Môn? Hắn khôn khéo nói thẳng ra vấn đề.

“Ta nói gì ngươi nghe không rõ sao? Vũ Hóa Môn chúng ta có mô quy của Vũ Hóa Môn, Thái Nhất Môn có môn quy của Thái Nhất Môn, các ngươi lại đem môn quy Thái Nhất Môn các ngươi cưỡng chế ép buộc Vũ Hóa Môn chúng ta, chẳng lẽ muốn Vũ Hóa Môn chúng ta phải lệ thuộc vào các ngươi sao? Là Thái Nhất Môn các ngươi thống nhất tiên đạo sao?”

Phương Hàn mở miệng, chụp lấy một cái mũ thật lớn cho bọn hắn.



“Ta cũng không có nói như vậy.” Nghiêu Điển ngẩn ra một chút, sau đó cùng Hạ U, Vũ Phần trao đổi bằng ánh mắt rồi nói, “Bất quá Ngũ Ngục Đại Thiên Ma là do Đại sư huynh của Thái Nhất Môn ta chém bị thương, dựa theo đạo lý thì Ngũ Ngục Vương Đỉnh phải do chúng ta xử trí mới đúng, về phần các thức các ngươi thu được của Tuyệt Mệnh đảo chủ thì không cần phải giao ra.”

“Là sao? Các ngươi còn muốn các thứ của Tuyệt Mệnh đảo chủ?” Phương Hàn liếm liếm môi.

“Bảo bối của Tuyệt Mệnh đảo chủ hẳn là có không ít ma khí. Tự nhiên là phải thiêu hủy hết, không lưu lại chút nào.” Tên nội môn đệ tử tên Trương Uy lạnh lùng chen vào, “Bất quá các ngươi giao ra Ngũ Ngục Vương Đỉnh cho thấy tâm tư của các ngươi rạch ròi giữa Tiên Đạo và Ma Đạo, người Thái Nhất Môn chúng ta cũng không cần phải tính toán chi li với các ngươi.”

“Không tính toán chi li?” Phương Hàn ánh mắt lạnh lẽo, khép lại còn một khe nhỏ xíu: “Xem ra các ngươi thật sự đem toàn bộ Tiên Đạo trở thành của các ngươi hết rồi, sự tình gì cũng muốn quản, chuyện hôm nay quả thật khó có thể giải quyết yên bình được. Vậy hãy để chúng ta được thấy sự lợi hại của đạo thuật Thái Nhất Môn đi, ta vẫn tin rằng đạo thuật của Vũ Hóa Môn ta lợi hại hơn!”

“Gì? Phương Hàn, huynh định động thủ với Thái Nhất Môn?” Long Huyên lắp bắp kinh hãi! Âm thầm dùng pháp lực truyền âm.

“Không được động thủ sao? Trong môn quy cũng không có cấm đệ tử đánh nhau với các môn phái khác mà.” Phương Hàn nói.

“Đây là quy định mới của Hoa Thiên Đô sư huynh, nói là Vũ Hóa Môn chúng ta muốn ẩn giấu, tranh chấp với Thái Nhất Môn thì tận lực tránh né. Trong vòng sáu mươi năm nay, đệ tử Vũ Hóa Môn chúng ta gây chuyện tranh chấp với đệ tử Thái Nhất Môn đều bị Hoa Thiên Đô xử trí rất nặng! Hiện tại về cơ bản Vũ Hóa Môn chúng ta gặp phải đệ tử Thái Nhất Môn đều phải cúi đầu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao dệ tử Thái Nhất Môn thấy chúng ta lại kiêu ngạo như vậy!” Long Huyên có chút không kiên nhẫn giải thích.

“Hoa Thiên Đô! Ngươi là tội đồ của bổn môn!”

Phương Hàn đột nhiên rít gào.

“Ngươi dám nhục mạ đại sư huynh của mình, xem ra ta phải thay mặt Hoa Thiên Đô giáo huấn ngươi một chút, nếu ngươi có thể đỡ được một kiếm này của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi rời đi, nếu không được ta sẽ bắt ngươi đem về Vũ Hóa Môn giao cho Hoa Thiên Đô xử lý!” Nghiêu Điển đưa tay ra, một thanh phi kiếm hiện ra, kiếm quang lập lòe, bất định, lực lượng rất cường đại, mà mấy sắc mặt các đệ tử Thái Nhất Môn đều biến đổi, lộ ra vẻ tự tin vô cùng. Giống như trong giờ phút này cả thiên địa chỉ có bọn họ.

“Phương Hàn, ngươi phải cẩn thận, người này đã tu luyện tới Âm Dương Cảnh! Cương khí có linh tính. Mặc dù không mạnh như Ma Suất nhưng ngươi tuyệt không phải là đối thủ của hắn!” Diêm nhìn khí thể của Ngưu Điển thì giật mình, lập tức mở miệng nhắc nhở Phương Hàn.

Cài gì? Hắn luyện tới thần thông tầng thứ tư, Âm Dương cảnh!” Phương Hàn ngẩn ra.



Khi hắn còn đang ngẩn ngơ thì khóe miệng Nghiêu Điển đã lộ ra một nụ cười, thanh phi kiếm trong tay phát ra quang mang mạnh mẽ, kiếm quang ngưng tụ thành một đường, lao thẳng đi với khí thế sắc bén, nhắm thẳng vào đầu của Phương Hàn. Tưởng chừng như có thể một kiếm chém đôi đầu của Phương Hàn, phế đi thần thông của hắn!

Kiếm thế lăng lệ!

Chỉ một kích, hàn vụ của Long Huyên đã bị phá vỡ, Hàn Ly Kiếm đối với một kiếm này không có chút tác dụng nào! Phương Hàn chỉ cảm thấy trước mắt như có ảo giác, kiếm của đối phương bao trùm lấy tâm linh của hắn, tựa hồ cấm chế không cho hắn động đậy, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết!

Một kiếm uy thế như vậy, quả thực là kinh thiên động địa!

Phương Hàn biết rõ đây là thời khắc sinh tử tồn vong, đạo thuật của đối phương cao hơn mình hai cảnh giới, kinh nghiệm cũng phong phú hơn mình rất nhiều, công pháp cũng không chắc là kém hơn mình. Thái Nhất Môn là đệ nhất môn phái Tiên đạo, công pháp sao có thể kém cỏi được? Cho dù là Hoàng Tuyền Môn cường thịnh khi xưa có lẽ cũng chỉ ngang ngửa với Thái Nhất Môn mà thôi.


“Thiên Mộc Thần Châm!” Cắn mạnh răng một cái, thần trí thanh tỉnh lại, Phương bắt tay lại, phóng ra Mộc Hoàng chân khí, chân khí mạnh mẽ bắn ra, biến đổi thành thân châm, đánh thẳng về phía Nghiêu Điển, muốn lưỡng bại câu thương!”


“Hừ!”


Nghiêu Điển hừ lạnh một tiếng, thấy Thần Châm lao mạnh tới vẫn không thay đổi kiếm thế, một cổ cương khí tỏa ra, biến thành một con Thiên Sư màu trắng, há miệng nuốt lấy thần châm, mà phi kiếm của hắn liền phá tan lớp chân khí hộ thân của Phương Hàn, chém tới sát da đầu của hắn, chuẩn bị chém Phương Hàn thành hai nửa.


Một kiếm này có thể phân thây Phương Hàn!


Ông ông ông ông ……


Đúng lúc này, một loạt tiếng kim thiết vang lên từ trên người Phương Hàn, cả người Phương Hàn đột nhiên biết mát không thấy đâu, mà thanh phi kiếm của Nghiêu Điển lại chém vào một cái đỉnh lớn chừng một căn phòng, bắn ra vô số hỏa quang.


“Ngươi đã luyện hóa được Ngũ Ngục Vương Đỉnh……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK