Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cái gì? Hắn thật sự giết được Quỷ Đế?”

“Thứ Nguyệt Đạo, Diệt Tinh Đạo cũng bị hắn giết chết?”

“Quá hung hãn, hắn có thể giết được cả cao thủ tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh, Nghịch Thiên Cải Mệnh sao? Còn giết cả hai cao thủ Kim Đan Cảnh nữa!? Sau này liệu trong trời đất này còn có ai là địch thủ của hắn không?”

“Khó trách hắn dám nói trong vòng mười năm khiêu chiến Hoa Thiên Đô. Hiện tại mới qua hai ba năm mà đã lợi hại như vậy, nói không chừng mười năm sau hắn thật sự có thể đánh chết Hoa Thiên Đô. Phải biết rằng Hoa Thiên Đô tuy mạnh hơn Quỷ Đế nhưng mà Phương Hàn có thể giết chết Quỷ Đế, hơn nữa không sợ đối phương tự bạo Thiên Địa Pháp Tướng. Hắn rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại?”

“Đúng vậy, Hoa Thiên Đô có thể đánh bại Quỷ Đế nhưng cũng không cách nào giết được loại cao thủ như vậy.”

“Nghe đồn trong môn phái muốn tổ chức đệ tử đi ra hải ngoại tiêu diệt bốn mươi đạo tặc trên biển, không ngờ Phương Hàn đi một chuyến lại có thể giết được hai tên đạo tặc xếp hạng ba và hạng tư, thật không biết nói gì…”

“Vốn cho rằng mấy trăm năm nữa, Hoa Thiên Đô chắc chắn sẽ lên ngồi vào ngôi vị chưởng giáo Vũ Hóa Môn nhưng hiện tại xem ra cũng không nhất định là như vậy.” Vài vị đại trưởng lão ở trong Vũ Hóa Thiên Cung ghé đầu thì thầm nghị luận.

“Kẻ này…… Vậy mà ngày trước ta còn muốn tìm hắn gây phiền phức.” Đại trưởng lão Kim Nhật Liệt bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn là cha của Kim Thạch Thai, trước kim hắn có ý định đi làm khó Phương Hàn, giờ ngẫm lại có chút sợ hãi. Hắn chẳng qua chỉ là một cao thủ Thiên Nhân Cảnh, mặc dù ở trong môn phái có chút địa vị nhưng mà bây giờ, Phương Hàn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết được hắn trong nháy mắt.

“May mắn là hiện tại Hoa Thiên Đô đi Thái Nhất Môn mượn cái gì đó để đột phá vào Trường Sinh Bí Cảnh, nếu không chỉ sợ lại diễn ra một hồi long tranh hổ đấu rồi.”

Phương Hàn nhìn phát ra lời mời đối với các chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, nhưng rất nhiều người đứng ngoài nghị luận không có ai tiến lên. Cũng không phải bọn họ không muốn kết giao với Phương Hàn, mà là vì bọn họ quá khiếp sợ trước thực lực của hắn, thoáng chốc còn chưa kịp thích ứng. Trong đầu mọi người đều on gong cả lên, thậm chí mấy đại trưởng lão cũng không thể bình tĩnh được.

Phương Hàn sở dĩ làm ra thanh thế lớn như vậy cũng là để chấn nhiếp môn phái, đè ép khí thế của Mạnh Thiểu Bạch, đồng thời xác lập uy nghiêm của mình, làm cho mọi người trong Vũ Hóa Môn coi trọng mình, nhận ra giá trị và địa vị của mình. Như vậy thì sau này Thái Nhất Môn có đến gây áp lực thì Vũ Hóa Môn cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ mình, thí xe giữ tướng.

Lúc này hắn đã bày ra Diễn Nguyệt Kiếm Trận, Cự Linh Đại Trận ở trên Luân Hồi Phong, hơn nữa còn dùng bổn mạng phù lục luyện hóa bàn tay của Yêu Thần, hóa thành mưa máu, sau đó luyện chế đan dược.

Có điều chỉ như vậy còn chưa đủ.

“Thanh Đế Mộc Hoàng, hoa dục vạn vật!” Hắn dùng một ngón tay chỉ xuống, lập tức từ trong bổn mạng phù lục đột nhiên bay ra một đạo lôi vân màu xanh bao trùm cả Luân Hồi Phong. Từ trong lôi vân liên tiếp vang lên những tiếng đì đùng, ầm ầm, tiếp đó là một trận mưa rào màu xanh đổ xuống những dược thảo được trồng ở trên Luân Hồi Phong. Tất cả linh thảo, dược điền đều bừng bừng sinh cơ, nhất là mảnh vườn nhân sâm, linh chi, tuyết liên, phục linh, hoàng tinh, thủ ô, thiên ma… Vốn tuổi của các loại cây này còn rất nhỏ, nhưng khi cơn mưa đổ xuống lập tức cái linh dược nào cũng lộ ra tinh khí nồng đậm.

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, những dược liệu kia nhanh chóng lớn lên, nhân sâm hấp thu được nước mưa màu xanh thì lớn lên bằng cỡ cánh tay, sinh ra hình hài giống như một hài nhi đang không ngừng hô hấp… Đột nhiên, một khỏa nhân sâm phát ra tiếng nổ nhỏ, sau đó tiến hành lột xác.

Ti ti, ti ti…… Từng sợi tơ màu trắng từ trên thân nhân sâm tỏa ra, dần dần ngưng tụ thành hư ảnh một hài nhi màu trắng bao bọc chung quanh bản thể của nhân sâm, vui vẻ chạy tới chạy lui, tản mát ra dược khí cường đại.

“Thành tinh! Nhân sâm thành tinh rồi!”

Một vài đệ tử ở bên ngoài đứng nhìn thấy cảnh này thì kinh ô! Mấy người này là đệ tử tầng thứ hai Thần Thông Bí Cảnh, pháp lực còn có chút nông cạn, nhưng nhãn lực cũng rất tinh tường.



“Thanh Đế Mộc Hoàng Công lại lợi hại như vậy, có thể trong thời gian ngắn biến một khỏa nhân sâm mới nuôi chừng ba năm thành tinh?! Đây thật sự là…..”

Một ít đệ tử kinh hô.

Nhân sâm, linh chi, những loại dược liệu này sau khi thành tinh đều sẽ ngưng tụ thành một hình thể hư ảo, dược liệu càng lâu năm thì dược khí ngưng tụ thành hình thể càng rõ ràng, chắc chắn, đến cuối cùng, dược khí trải qua sự tẩy luyện của lôi đình mà không chết thì sẽ ngưng tụ thành thật thể, dần dần hóa thành huyết nhục. Mà khi đó các cây cối sẽ thành yêu, bước vào Thần Thông Bí Cảnh cũng có thể bỏ qua bản thể, đi lịch lãm khắp nơi.

Nếu không, khi mới thành tinh mà thoát ly khỏi bản thể thì chắc chắn sẽ bị diệt vong.

Ở trong thế tục, có một ít cây già tới tám trăm năm, ngàn năm, ngẫu nhiên hấp thu được linh mạch của nguyên khí trong lòng đất cũng có thể thành tinh. Tỷ như Đào Thụ Tinh, đến ban đêm sẽ hóa thành mỹ nữ câu dẫn thiếu niên, hấp thụ tinh hoa dương khí của họ để bồi bổ cho bản thân. Có điều đa số các Đào Thụ Tinh đều bị một vài đạo sĩ giết chết hoặc là bị thu lấy dùng để luyện pháp bảo.

Đương nhiên, cây cối linh thảo thành tinh càng ngày càng ít đi, nhất là linh chi, nhân sâm, linh dược các loại càng ít đến thương cảm. Sau khi bọn chúng thành tinh, thu lấy có thể luyện chế thành rất nhiều linh đan rất tốt cho việc tu luyện thần thông, thậm chí gia tăng thọ mệnh, cải tử hoàn sinh…

Nhân sâm, linh chi bình thường phải mất cả ngàn năm tích lũy mới có thể thành tinh được, nhưng hiện tại một cây nhân sâm mới chỉ hai ba năm được một trận mưa này thôi thúc liền hóa thành tinh. Đây thật sự là quá kinh khủng.

Phải biết rằng, trong tất cả các đệ tử ở Vũ Hóa Môn, cũng chỉ có mỗi ngọn núi của Hoa Thiên Đô là có một ít linh dược thành tinh, nhưng mà cũng không được nhiều như của Phương Hàn.

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh... . . . .

Từng cây linh dược bị kích phát, dược khí cao độ ngưng tụ, lột xác, biến thành một đám trẻ con. Thậm chí cả cây cối ở trên núi như trúc, lim, tử đàn, gỗ đào… vân vân đều biến hóa, lột xác sinh ra những hư ảnh hình người.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả Luân Hồi Phong tràn ngập sinh cơ nhưng vì bị Diễn Nguyệt Kiếm Trận, Cự Linh Đại Trận phong tỏa nên cũng không có một chút nguyên khí nào tiết ra ngoài, do đó linh khí dần dần tích tụ lại sinh quang hoa lóng lánh, đẹp dẽ.

Các đệ tử đều có thể nhìn ra một khi tiến vào tu luyện ở Luân Hồi Phong thì tốc độ tăng trưởng tu vi hẳn sẽ rất nhanh.

Giờ khắc này, chỉ trong một phút chốc một ngọn Luân Hồi Phong cằn cỗi bỗng nhiên trở nên sinh động. Một ít nội môn đệ tử tự tin rằng nếu như tiến vào đó tu luyện thì chỉ cần tám năm, mười năm là có thể bước vào Thần Thông Bí Cảnh, nhất bộ đăng thiên.

Lật tay làm mây, úp tay làm mưa, Phương Hàn trong khoảng khắc đã kiến tạo lại Luân Hồi Phong thành một cái động tiên.

Tác dụng lớn nhất của Thanh Đế Mộc Hoàng Công cũng đã biểu hiện ra. Điểm mạnh của nó không phải lực sát thương, lực phòng ngự mà là sinh cơ tràn ngập, cho phép cây cỏ phát triển, sinh sôi, giúp tăng cường thể chất, luyện đan, luyện dược.

Sau khi hoàn thành việc kiến tạo lại Luân Hồi Phong, Phương Hàn kiêu ngạo đưa mắt nhìn những người xung quanh, sau đó chuyển ánh mắt nhìn chầm chầm về ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch.

“Gì? Chẳng lẽ Phương Hàn muốn đối phó với Mạnh Thiểu Bạch?”

“Chúng ta tới đó xem một chút, lưỡng hổ tranh đấu rồi.”



Rất nhiều chân truyền đệ tử, trưởng lão thấy một màn này thì cũng hiểu là Phương Hàn muốn gây chuyện với Mạnh Thiểu Bạch. Gần đây loáng thoáng có tinh đồn là Phương Hàn và Mạnh Thiểu Bạch từng vì việc tranh chấp hàng hó ở Đại Huyền đế quốc mà đánh nhau.

“Ha ha ha ha ha…. Hm… Ha ha ha ha ha ha ha! Phương Hàn! Ngươi cứ đắc ý đi! Hôm nay cho ngươi có chút danh tiếng, một tháng sau ta sẽ luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng, tấn thăng lên tầng thứ chí Thần Thông Bí Cảnh, đến lúc đó ta sẽ tới xem thử rốt cuộc bổn mạng phù lục ẩn chứa năm mươi lăm loại thần thông của mi có chịu nổ một kích hay không.”

Đột nhiên một tràng cuồng tiếu từ trên ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch vang lên, kiếm khí phóng thẳng lên trời, đằng đằng sát khí.

“Cái gì? Một tháng sau hắn có thể luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng sao?”

“Tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh là một tầng có sự biến đổi tăng vọt về chất, có thể đoạt xá chuyển kiếp. Vạn nhất thân thể bị người ta giết chết thì có thể sống lại một lần nữa.”

“Thiên Địa Pháp Tướng cực kỳ lợi hại. Mạnh Thiểu Bạch lại dám nói bản thân trong một tháng có thể luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng, xem ra rất nắm chắc, nếu không cũng sẽ không nói như vậy.”

“Mạnh Thiểu Bạch tự nhiên có cái để chắc chắn.”

“Nhưng mà ngày cả Quỷ Đế cũng bị Phương Hàn giết chết, cho dù Mạnh Thiểu Bạch có luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng cũng chưa chắc đã là đối thủ của Phương Hàn.”

“Điều này cũng không nhất định. Ngươi không thấy khí thế thôn sơn nuốt biển của Mạnh Thiểu Bạch khi hắn tu luyện sao? Một khi hắn luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng hẳn sẽ có luy lực vô cùng kinh nhân, có thể sánh ngan với Hoa Thiên Đô.”

“Đúng là như vậy, những ngày này Mạnh Thiểu Bạch không ngừng thổ nạp, khí thế thật lớn, tựa hồ có thể nuốt của trời đất vào rồi lại nhả ra lại…”

“Kiến thức của hắn cao hơn chúng ta rất nhiều. Thực lực Phương Hàn đáng sợ như vậy mà hắn vẫn dám khiêu chiến thì sợ là hắn vẫn còn che dấu bổn sự gì đó.”

“Chờ xem, một tháng sau Phương Hàn đấu với Mạnh Thiểu Bạch một trận, người nào thắng thì có lẽ chính là đối thủ tranh đoạt ngôi vị chưởng giáo với Hoa Thiên Đô trong mấy trăm năm tới.”


“Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta lại phải xem lại.” Một vài vị trưởng lão âm thầm truyền âm, bàn bạc với nhau.


Phương Hàn đứng nghiêm giữa không trung, nhìn Mạnh Thiểu Bạch nói: “Được, ta sẽ chờ ngươi một tháng, để xem ngươi luyện Ma Thai Ký Sinh Quyết, nhập vào trong thân Côn Bằng, biến thành quái vật nửa người nửa yêu thì sẽ lợi hại đến mức nào?”


“Tranh cãi cũng vô dụng. Một tháng sau thì sẽ biết ai lợi hại hơn ai.” Mạnh Thiểu Bạch thay đổi ngữ khí, ung dung nói, toàn bộ kiếm khí đều thu lại, trở về trong ngọn núi của mình, không còn chút tiếng động nào.


“Hắc hắc!” Phương Hàn vui vẻ lộ ra mộ nụ cười âm lãnh.


Tất cả quang hoa đều thu lại, nhập vào trong đan phòng của hắn.


Lần tạo thế này đã thành công mỹ mãn, kế tiếp chỉ cần chờ mình đánh bại hoàn toàn Mạnh Thiểu Bạch thì sẽ có rất nhiều đệ tử, trưởng lão trong môn phái kết giao với hắn. Nhất là một ít trưởng lão chắc hẳn thấy được mình có khả năng tranh đoạt ngôi vị chưởng giáo thì hẳn sẽ đến nịnh bợ, giao hảo, hạ một hạt giống để cho bản thân sau này.


Nếu so với quốc gia trong thế tục thì chân truyền đệ tử chính là hoàng tử, mà các vị trưởng lão chính là các vương công, đại thần, quý tộc, môn phiệt. Giữa bọn họ đều có mối liên lạc vì lợi ích với nhau. Các trưởng lão thấy chân truyền đệ tử nào cũng có hi vọng làm trưởng môn thì sẽ đi bợ đỡ người đó, nếu không sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK