Diêm mừng rỡ nói: "Đây là giai đoạn mở đầu của vô số đại nhân vật, chỉ cần có thứ do mình sáng tạo ra, mới có cơ sở thành tựu cuối cùng. Không biết ngươi muốn sáng tạo ra loại võ học gì? Có khởi nguyên, tạo hóa, chung kết, truyền thuyết, tự do, chúa tể, tài quyết, đám châu ngọc phía trước, ngươi muốn sáng tạo ra đai đạo thuộc về chính mình, chuyện này phi thường khó khăn. Không thể nào vượt được qua bọn họ a."
"Ta không siêu việt hơn những thứ này, thế nhưng có thể tham khảo, trước tiên dựng dục ra đồ của mình đã. Sau này mới không ngừng hoàn thiện nó."
Phương Hàn kiên định nói: "Hiện tại ta tu luyện tới cảnh giới Kim Tiên, quả thật đã đạt tới một độ cao mới, có tư cách tham ngộ thứ thuộc về chính mình. Chiến đấu cùng Hạng Nhất Chân quan sát Dạ Đế thần quyền của hắn, ta đã thu được chỗ tốt cực lớn."
"Có thứ thuộc về chính mình, chẳng khác nào là có hạch tâm! Đầy đủ mọi thứ đều phải quay xung quanh hạch tâm này. Cũng có thể chính thức che dấu thân phận của mình, từ nay về sau tất cả mọi người sẽ không cách nào biết được ta chính là Phương Hàn."
Trong lúc nói chuyện, hắn một lần nữa phun một ngụm nguyên khí lên Chu Thiên Nghi, các kiện bảo bối có đặc tính thôi toán.
Những bảo bối này hỗn hợp với trí tuệ của hắn, bắt đầu lóe lên, ánh sáng trí tuệ bắn ra, cư nhiên hô ứng cùng với ánh sáng của Phật chi trong động phủ, mỗi một ngọn đèn đều phát ra hư ảnh của một vị Phật Đà, đám Phật Đà này hiện ra đủ loại diện mục, vì Phương Hàn gia tăng trí tuệ.
Bất quá những ngọn minh đăng kia đang không ngừng hừng hực bốc cháy, tốc độ tiêu hao tăng nhanh.
Những ngọn đèn này có thể thắp sáng mấy chục năm, thế nhưng hiện tại tốc độ bốc cháy có thể duy trì một ngày đã không tệ rồi. Phật chi đăng có thể làm trí tuệ con người tăng trưởng, nếu không cũng không trân quý như vậy.
Lúc này Phương Hàn tập trung tinh thần cao độ, vô số ý niệm thần thông trong đầu xoay tròn, các loại đạo thuật, thậm chí tiểu thần thông học được ở trong thế tục, đại thần thông, vô thượng thần thông đều được thôi diễn ra.
Nhất là Tiểu Túc Mệnh Thuật đã thôn phệ không biết bao nhiêu loại thần thông thượng cổ, hiện tại dường như phản hồi lại vậy, đều được phun ra, tại thức hải của hắn diễn hóa ra một đạo trường hà, trong đạo trường hà tinh không này, mỗi một viên minh tinh đều là một đạo thần thông.
Trong nháy mắt, Phương Hàn một lần nữa vừa chuyển pháp lực tự thân, khiến đám minh tinh kia nổ tung biến thành trăm ngàn hàng tỉ "triệu" Kim quang sáng chói, trong tinh quang đản sinh ra từng vị thánh hiền thượng cổ. Đám thánh hiền thượng cổ này một lần nữa tạo ra con người.
Mà hiện tại, đám tiểu thần thông một lần nữa phát sinh biến hóa, hiện tại cư nhiên hóa thân thành một vị thánh hiền cao lớn, phát ra đạo lý của bản thân.
Mỗi một môn thần thông đều có đạo lý huyền ảo bên trong, cho dù thần thông cấp thấp nhất, tỷ như "Mộc Linh Thuật" lúc trước Phương Hàn học được của Vũ Hóa Môn, nếu như viết thành thư, cũng có thể dùng vô số văn tự để trình bày.
Phương Hàn một đường giết chóc, mỗi lần giết một người, chém giết Thiên Ma, Thần tộc, Tiên Nhân đều thu lấy thần thông, nếu không phải thần thông thái cổ trong ba nghìn đại đạo, vậy đều sẽ bị Tiểu Túc Mệnh Thuật thôn phệ, trong đó ẩn chứa không biết bao nhiêu lạc ấn thần thông, hiện tại phóng thích ra toàn bộ, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này trong thức hải của hắn có trăm ngàn trăm triệu thánh nhân đều tự giảng thuyết pháp, trình bày đạo lý, một mảnh hỗn tạp, quả t thực là bầy thánh đua thanh, vạn gia nói lý.
Nếu như là người bình thường dưới tình huống này, thần trí đã sớm hỗn loạn rồi.
Nhưng mà Phương Hàn là kẻ nắm chặt trí tuệ trong tay, căn bản không có chút ba động tinh thần nào, một mớ thầnh thông vẫn còn đang gia tăng trong thức hải của hắn. Trong nháy mắt Chu Thiên Nghi thôi toán tới cực điểm, đột nhiên một đám hắc quang từ trong đó dâng lên, tại trong thức hải liên biến thành một vòng đại nhật hắc sắc, che đi rất nhiều quang mang của đám thánh nhân.
Cư nhiên xuất hiện dị tượng, mô phỏng ra "Hắc nhật già thiên".
"Hắc nhật già thiên, nguyên thần chưa tận, hóa thành Dạ Đế, vĩnh viễn hắc ám..." Phương Hàn đọc lên một đọa kinh văn cổ quái, đại nhật hắc sắc đột nhiên biến đổi thành một vị đạo nhân hắc sắc, đạo nhân kia như đế vương của màn đêm, trên đầu đội thiên quan, không thấy rõ lắm diện mục, tựa hồ như thượng cổ Dạ Đế buông xuống nhân gian, che đậy hết thảy thần thông.
Ầm ầm!
Vị Dạ Đế này lập tức phát uy, đồng thời rất nhiều thần thông trong thức hải của Phương Hàn rục rịch tranh phong lẫn nhau, đột nhiên lúc này một pho tượng Kim Sắc Phật Đà bay lên, chính là hóa thân của Đại Nhân Quả Thuật.
Sau đó các loại thần thông trong ba nghìn đại đạo cũn hóa thành cự đại thánh nhân, Chí Nhân.
Cùng lúc đó, Chung Kết Thánh Vương, Hỗn Loạn Thiên Quân, thậm chí Tạo Hóa Tiên Vương, Khởi Nguyên Tiên Vương, Hồng Hoang Tổ Long....cường hoành cũng tranh phong lẫn nhau.
Kỷ nguyên vu đạo mà Phương Hàn mới lĩnh ngộ, thậm chí cùng tám lão nhân đám người lập tức đối chiến tuyệt học, Bỉ Ngạn Kinh Thần Châu Tịnh Thổ của Hoàng Phủ công chúa cũng phát sinh biến hóa.
Ý niệm ẩn chứa trong Tàn phiến Tạo Hóa thần khí cũng diễn hóa ra các loại đạo lý.
"Vạn pháp quy nhất, nhất niệm sinh vạn pháp..." Đến trong thức hải của Phương Hàn, toàn bộ đều là đại nhân vật kinh thiên động địa, mà chính hắn lại biến thành một pho tượng cùng loại với Vĩnh Sinh chi môn, ầm ầm trấn áp đám nhân vật đứng giữa. Muốn thống ngự, khống chế bọn họ.
Trí tuệ vận chuyển tới cực hạn, vô số hỏa diễm trí tuệ từ trên tinh thể thần quốc trong cơ thể Phương Hàn xông ra, mỗi một phiến tinh thể thần quốc đều phản ánh các loại thần thông, thậm chí còn bắt đầu phục chế.
Vô số Nguyên Thủy chi khí bị thiêu đốt.
May mắn là trên người Phương Hàn có rất nhiều linh mạch, cướp đoạt từ tay ba đầu Lão Long, càng chiếm được một đạo nhất phẩm tuyệt mạch. Hiện tại nguyên khí dư thừa, không cần lo lắng thiếu hụt.
Thần thông thôi toán dung hợp vạn pháp cần phải có Nguyên Thủy chi khí, số lượng tiêu hao còn gấp trăm ngàn lần so với khi tu luyện.
Nếu không đủ linh mạch, căn bản không thể duy trì hoạt động này.
Chưa tới ba canh giờ, Phương Hàn đã đốt rụi một đạo linh mạch cấp hai, đây là tương đương với việc thi triển một kích ba mươi ba lần chiến lực.
Nhưng mà Phương Hàn thu hoạch cũng cực lớn, khi vừa sáng tạo ra thần thông của mình, thôi toán đến cực hạn, vô số huyền bí trong đám thầnh thông đều từ từ được phát ra, thậm chí còn có một chút lĩnh ngộ, đây là chuyện mà bình thường tu luyện không thể lĩnh ngộ được.
Ầm ầm!
Tại khi thôi toán tới cực hạn, Phương Hàn trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy không biết địa phương nào tại Thiên giới, một vị Tiên vương cường đại, vạn vật khởi nguyên, chung kết giả của vô số kỷ nguyên, người sáng tạo ra vô số kỷ nguyên, loáng thoáng sinh ra liên lạc với chính mình.
Nhưng mà hắn lại không thấy rõ lắm, cũng vô pháp tưởng tượng bộ dáng của vị cường đại này thế nào.
Dường như là một giấc mộng mơ hồ.
Nhưng mà ở sâu trong trí tuệ của Phương Hàn vẫn minh bạch, đây chính là Vĩnh Sinh chi môn, bởi vì trước kia hắn đã từng đụng qua cảnh tượng này, mỗi lần vận chuyển Tiểu Túc Mệnh Thuật đến cực hạn sẽ sinh ra loại cảm giác này. Bất quá cảm giác lần này lại mãnh liệt hơn.
Trải qua cảm giác lần này, từng đạo thần thông tại thức hải của hắn càng thêm lớn mạnh, diễn hóa ra thánh hiền đạt tới cực hạn, sau đó đột nhiên cả đám thoáng cái nổ mạng.
Hắn lập tức cảm nhận được bản thân như trải qua vô số kỷ nguyên Hỗn Độn, một lần nữa được trải nghiệm quá trình khai thiên tích địa.
Ở bên trong phù lục Thế Gian Tự Tại Vương Phật, tăng nhân trẻ tuổi lại cất cao tiếng ca "Từ khi sinh ra chỉ có mười tám tuổi, mỗi tuổi là một hỗn độn"....
"Kỷ nguyên, Hỗn Độn, vũ trụ, mỗi một đạo tuần hoàn, mỗi một lần khai thiên tích địa, kỷ nguyên cũ mất đi, kỷ nguyên mới sinh ra. Hoa nở hoa tàn, nắm tháng dài dằng dặc, nhìn càn khôn biến đổi, thương hải tang điền, lại đã trải qua một kỷ nguyên." Trong óc Phương Hàn cuối cùng hiện lên hai chữ. Đó chính là "Kỷ nguyên", mỗi một lần khai thiên tích địa là một cái kỷ nguyên mới sinh ra, không biết trải qua bao nhiêu tỉ "triệu" Năm. Thời gian chính là con đường vĩnh hằng, không biết thân tại nơi nào, vô hạn nhưng cũng không lặp lại, mỗi một kỷ nguyên đều có nhất môn được sinh ra.
"Võ học ta tự nghĩ ra, tựa kêu là kỷ nguyên đi! Kỷ Nguyên Thần Quyền! Vô hạn, nhưng cũng không lặp lại. Tuần hoàn nhưng không có theo lối cũ, đây mới là vô thượng chi đạo, không ngừng khai sáng, siêu thoát âm dương, siêu thoát Thái Cực!"
Đột nhiên thoáng cái Phương Hàn mở to hai mắt nhìn về tương lai.
Bất kì đại đạo gì đều vòng đi vòng lại mới tới đại viên mãn. Thế nhưng Phương Hàn tham ngộ từng lần kỷ nguyên Hỗn Độn lại phát hiện ra, con đường khai sáng này chưa từng trùng lặp qua, vô hạn, vô tận. Trên một cái kỷ nguyên sẽ là Vu đạo, mà chuyển sang lần kỷ nguyên khác lại là đạo khác. Truy theo con đường vô tận, không có đạo nào là tương đồng.
Võ học của hắn sinh ra từ trong kỷ nguyên!
Một điểm minh quang từ trong lòng vút lên.
Ô ô ô ô! Ô ô ô! Quỷ khóc thần gào, hư không tựa hồ sinh ra dị tượng như đang khóc, không cho phép loại võ học cường đại như vậy sinh ra.
Một đạo phù văn sinh ra từ trong một phiến tinh thể thần quốc trọng yếu nhất của Phương Hàn, là tất cả ý chí của hắn ngưng kết thành. Hình thể ban đầu của đạo Phù văn này là hình tròn, cuối cùng lại vặn vẹo như long xà, chỉ chốc lát sau một lần nữa trở nên thẳng tắp... Cứ như vậy không ngừng biến hóa, mỗi lần biến hóa đều không giống nhau.
Vô hạn biến hóa, lại tuyệt đối không lặp lại.
Tượng trưng cho vô số lần kỷ nguyên, tuyệt đối không có đạo giống nhau.
Đây chính là khai sáng chi đạo! Vĩnh viễn không lặp lại! Vĩnh viễn không tuần hoàn! Mỗi một lần đều sinh ra chân ý mới!
Khi phù lục được sinh ra, đồng thời trên mặt pháp tắc Kim Tiên của Phương Hàn cũng xuất hiện thêm một phần ý cảnh tang thương, dường như đã trải qua vô số lần kỷ nguyên cổ xưa, càng thêm thâm trầm.
Tại khi môn võ học này sinh ra, pháp tắc Kim Tiên của Phương Hàn cũng không gia tăng, cũng không trở nên cường tráng, thế nhưng lại thêm phần cổ xưa, càng thêm cứng cỏi, càng không thể bào mòn, trong một sát na, hắn dường như đạt tới một loại tình trạng chí cao giống như lão ngoan đồng, một pho tượng hoá thạch trải qua vô số kỷ nguyên, tuổi thọ, trí tuệ.
Có thể nói hiện tại tâm tính của Phương Hàn đa đạt tới một độ cao sừng sững, có thể so với một số Thiên Quân.
Tầm mắt khoáng đạt vô tận, lực lượng thâm sâu vô hạn.
"Rốt cục đã thành! Khai sáng chi đạo, kỷ nguyên chi đạo." Phương Hàn mở to mắt quan sát sâu trong tinh thể thần quốc, đạo phù lục kia không ngừng biến hóa ra các loại hình thái, một cỗ lực lượng tự nhiên mà sinh ra.