Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Những lời mà Phương Hàn nói ra làm cho những người khác khiếp sợ không thôi.

Bởi vì lần này người của bốn đại môn phái tới đây đều được lựa chọn kỹ càng, là tinh anh trong tinh anh. Không có ai thấp hơn tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, những người tu vi thấp kém hơn không có tư cách tới đây.

Phàm là người muốn lĩnh ngộ Thiên Nhân, hiểu được trận pháp, tu luyện tới tầng thứ năm Thiên Nhân Cảnh đều là những người kiêu ngạo. Tiến vào tầng thứ năm, bọn họ có được tám trăm năm thọ mệnh, coi như chính thức bước chân vào con đường theo đuổi tiên đạo, so với các tu sĩ ở các tầng thấp hơn, cố gắng giãy dụa tìm cách sống sót qua hai ba trăm năm thì khác biệt rất nhiều.

Phương Hàn tuy lợi hại nhưng trong suy nghĩ của nhiều người thì cũng chỉ là chiếm được nhiều kỳ ngộ hơn người khác một chút, là một tiểu tử đi khắp nơi gây chuyện thị phi mà thôi. Không đáng lọt vào tầm mắt của những “tinh anh” này. Nhất là vừa rồi Phương Hàn lại dám đề ra việc đấu pháp một chọi một để quyết định quyền sở hữa của linh phù thì mọi người ở đây đều cho là quá cuồng vọng, quá tự đại!

Cơ hồ tất cả những người ở đây đều kích động vô cùng.

Một cao thủ Thiên Nhân Cảnh của Nhật Nguyệt Kiếm Tông định đi ra khiêu chiến Phương Hàn thì bị Kiếm Cuồng trưởng lão ngăn lại nói: “Người này có đạo khí, Hoàng Tuyền Đồ lại vô cùng quỷ bí, khó lường. Hắn đã dám xuất khẩu ngông cuồng như vậy thì hẳn là có đạo lý của hắn. Cứ để người của Thái Nhất Môn lên trước làm vật thí nghiệm kiểm tra hư thật của hắn.”

Cứ như vậy, người của ba đại kiếm phái cũng không đi ra, để cho người của Thái Nhất Môn ra trước thử tay.

“Phương Hàn, một chiêu này của ngươi thật là lợi hại. Thứ nhất là lập uy, thứ hai là kiểm nghiệm pháp lực của bản thân, thứ ba là đánh cược chuyện người sở hữu cửa khẩu, thứ tư là khiến cho người của Thái Nhất Môn và ba đại kiếm phái phân rã!” Tinh Thiền liên tục gật đầu, nhìn Tinh Vân Bảo Bảo nói, “Bảo Bảo, thủ đoạn của Phương Hàn rất hay, ngươi nhất định phải học hỏi, sau này dùng để đối phó với đám người chống đối trong Quần Tinh Môn.”

Dù sao thì hiện tại Phương Hàn chiếm được linh phù, có thể rời đi bất kỳ lúc nào, nhưng rời đi như vậy cũng không tốt.

Nếu cứ như vậy rời đi thì sau này nghị luận, người của ba đại kiếm phái và Thái Nhất Môn sẽ liên thủ gây áp lực với Vũ Hóa Môn, đến lúc đó Phong Bạch Vũ cũng khó có thể che chở cho hắn được. Không bằng chủ động đưa ra đề nghị quyết đấu, như vậy mọi người cũng không có gì để nói lại, thậm chí nếu như bị đánh bại thì bọn họ lại càng dấu nhẹm, không dám truyền ra ngoài.

Phương Hàn cũng không muốn lấy Vũ Hóa Môn ra làm bia đỡ, lỡ có chuyện Vũ Hóa Môn không gánh được, lấy đại cục làm trọng hy sinh hắn, trục xuất hắn ra khỏi môn phái thì đến lúc đó bốn bề thọ địch, bị hãm vào tuyệt cảnh, không thể làm được gì nữa.

Hắn tâm tư kín kẽ, mọi chuyện đều được tính toán chu toàn.

“Sư huynh? Huynh thấy nên làm thế nào? Tên Phương Hàn này không ngờ lại nhanh chân đoạt được linh phù của Ngũ Hành Địa trước. Hiện tại hắn muốn đơn đả độc đấu, chúng ta có nên đáp ứng hay không? Hay là cùng lên một lúc, trong nháy mắt đánh chết hắn?” Tống Duy Nhất truyền âm với Vương Thiên Nhất.

“Không được! Hắn cũng không có chạy trốn, lại đưa ra đề nghị đơn đả độc đấu, nếu như không đáp ứng hắn thì người của ba đại kiếm phái sẽ nói gì về chúng ta? Huống chi linh phù đã rơi vào trong tay hắn, hắn có thể rời đi bất kỳ lúc nào, chúng ta cũng rất khó giết chết hắn được.” Cao thủ tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh Vương Thiên Nhất nói.

“Vậy hắn vì cái gì mà lại không bỏ đi?”

“Hừ! Kẻ này vô cùng tinh minh, hắn biết rõ nếu cứ rời đi như vậy thì Thái Nhất Môn chúng ta sẽ có cớ gây áp lực với Vũ Hóa Môn, đến lúc đó nếu như Vũ Hóa Môn không chống đỡ được thì sẽ trục xuất hắn ra khỏi môn phái. Hắn đương nhiên là không thể chạy được.



“Vậy hắn ỷ vào hai kiện đạo khí sao? Hắn còn chưa tu luyện thành kim đan, sao lại dám khiêu chiến? Nếu như hắn tu thành kim đan thì còn có thể hiểu được. Mà Hoàng Tuyền Đồ cũng không toàn vẹn, uy lực không đầy đủ thì lấy cái gì mà dựa vào?”

“Hắn đi vào Ngũ Hành Địa có lẽ để tu luyện thần thông Ngũ Đế Đại Ma, uy lực của loại thần thông này ta cũng chưa từng chứng kiến, nhưng nghe đồn là không dưới Mạt Nhật Thiên Tai. Cũng nên cẩn thận một chút.”

“Ngang ngửa với Mạt Nhật Thiên Tai? Làm sao có thể? Mạt Nhật Thiên Tai phải có mười hai cao thủ Kim Đan Cảnh như chúng ta hợp lại mới có thể thi triển ra được. Hắn là ai chứ?”

Mười hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn nhìn nhau, trao đổi.

“Nghe nói hắn từng đánh bại Vạn La, ta cũng muốn nhìn thử rốt cuộc thực lực của hắn ra sao! Có điều kim đan của Vạn La cũng chỉ có mười bảy loại thần thông, tuy tu luyện thần thông Bàn Võ Đại Lực, pháp lực cũng khá mạnh nhưng cũng chưa mở ra được não hải thứ hai. Thắng được tên này cũng không có gì. Huống hồ thần thông của Vũ Hóa Môn làm sao có thể so sánh với thần thông của Thái Nhất Môn chúng ta? Để ta ra tay giết chết tên này!”

Triệu Huyền Nhất đột nhiên lên tiếng, đi về phía trước.

Lúc trước, khi ở Thái Nguyên Tiên Phủ, hắn thi triển Hắc Nhật Phong Tai mà không thể giết chết được Phương Hàn đã khiến cho uy danh của hắn bị tổn thương. Sau này trở về cũng vị chưởng giáo trách phạt nên liều mạng khổ luyện, tu thành không ít thủ đoạn. Lần này hắn muốn giết chết Phương Hàn để lấy lại uy danh đã bị tổn thương.

“A? Triệu Huyền Nhất? Ngươi muốn cùng ta đơn đấu sao?” Phương Hàn nhìn Triệu Huyền Nhất, cười ha hả, khẽ vẫy tay, ma đao Huyết Thương Khung liền bay ra, xuất hiện trong tay hắn, huyết quang lóng lánh, làm cho người ta cảm giác được một loại khí tức cường đại.

“Đương nhiên!” Triệu Huyền Nhất chắp tay đứng lên, nhìn chằm chằm vào ma đao Huyết Thương Khung: “Một kiện đạo khí hạ phẩm? Ta mặc dù không có đạo khí nhưng cũng có đủ thủ đoạn hàng ma. Có điều chuyện đơn đấu là do ngươi tự mình đề ra. Bây giờ nếu ngươi chạy trốn thì chúng ta sẽ cùng với ba đại kiếm phái đến Vũ Hóa Môn đòi công đạo. Mà trong khi đấu pháp rất khó có thể tránh khỏi thương tổn. Nếu như ngươi bị ta giết chết thì Phong Bạch Vũ cũng không thể nói gì được.”

“Ha ha ha, sinh tử có số, phú quý tại trời. Luận võ, đấu pháp vốn không phải là trò chơi con nít, làm sao có thể tránh khỏi thương tổn được. Có điều nếu như ta giết ngươi, thì người của Thái Nhất Môn cũng không nên tìm ta ta gây chuyện a.” Ánh mắt của Phương Hàn lóe lên một tia giảo quyệt, âm lãnh.

“Giết ta?” Da mặt Triệu Huyền Nhất có chút run run, lại quay đầu đi, nhìn người của ba đại kiếm phái: “Lần luận võ đấu pháp tranh đoạt linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa này là do hai bên tự nguyện. Ai sống, ai chết đều không có liên quan gì đến môn phái, mọi người ở đây sẽ làm chứng. Được chứ?”

“Đương nhiên.” Kiếm Cuồng trưởng lão của Nhật Nguyệt Kiếm Tông lên tiếng. Lão đầu này hiển nhiên là người thích chiến đấu, giết chóc, lập tức đáp ứng: “Nhật Nguyệt Kiếm Tông ta nguyện ý làm chứng! Luận võ đấu pháp, tất cả tùy theo số mệnh, chết là chuyện khó có thể tránh khỏi, không có quan hệ gì đến môn phái!”

“Thông Thiên Kiếm Phái chúng ta cũng nguyện ý làm chứng. Có điều nếu như Thái Nhất Môn chiếm được linh pù thì ta cũng muốn tiến hành một trận đấu pháp, tranh quyền sở hữu linh phù.” Đại trưởng lão của Thông Thiên Kiếm Phái cũng lên tiếng. Đại trưởng lão toàn thân mặc một bộ kiếm bào, dáng vẻ trung niên, râu năm màu dài, sắc mặt vàng nhạt, có danh hiệu Lăng Không Nhất Kiếm Phù Phi Thiên.

Vai trò của Phùng Phi Thiên ở Thông Thiên Kiếm Phái cũng giống như Thiên Công trưởng lão, Truyền Công trưởng lão ở Vũ Hóa Môn. Hắn là cao thủ tầng thứ chí Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Địa Pháp Tướng. Lần này đội ngũ Thông Thiên Kiếm Phái do hắn lãnh đạo.

Tuy Thái Nhất Môn tới đây không có đệ tử tầng thứ chín, chỉ có mười hai đại cao thủ tầng thứ bảy và tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh, nhưng bọn họ có thể liên hợp phát ra Mạt Nhật Thiên Tai, có thể đánh chết cao thủ tầng thứ chín, tầng thứ mười bình thường.

“Đan Đỉnh Kiếm Phái cũng đồng ý với đề nghị này.” Trưởng lão của Đan Đỉnh Kiếm Phái, Đan Đỉnh tiên tử cũng lên tiếng.



“Nghe rõ chưa? Nếu như ngươi có thể làm ta bị thương thì người của Thái Nhất Môn cũng sẽ không tìm ngươi gây chuyện, có gì cũng chỉ có thể tự trách ta học nghệ không tinh mà thôi. Đương nhiên, nếu như ngươi có bị ta giết thì cũng là do ngươi học nghệ không tinh, không thể trách người khác được! Phong Bạch Vũ có tới tìm ta thì cũng sẽ có trưởng lão của ba đại kiếm phái làm chứng.”

Triệu Huyền Nhất cười một tiếng dữ tợn, đột nhiên vung tay lên, từ trên người hắn bay ra sáu tấm bia đá bằng ngọc xanh biếc. Trên mỗi một tấm bia đá đều có có điêu khắc hoa văn khác nhau, có vân lôi long hỏ, ác ma, tiên nhân, còn có rất nhiều ký hiệu vặn vẹo, kỳ lạ, tựa hồ là một loại thiên thư.

Kỳ quái nhất là ở trung tâm của mỗi khối bia đá này đều có một con mắt, giống như mắt người, có mí mắt, nhãn cầu, thậm chí còn có cả lông mi nữa. Sáu con mắt đảo mắt lướt qua toàn trường, nhwuxng người bị ánh mắt của nó lướt qua đều có cảm giác chân tay luống cuống, lông tóc toàn thân dựng cả lên.

Sáu tấm bia đá từ trong túi pháp bảo của hắn bay ra tạo thành một quỹ tích giống như sự di chuyển của một tinh cầu, một luồng từ trường mạnh mẽ nháy mắt bao phủ toàn bộ không giang.

“Lục Mục Phong Thần Bi!”

“Sáu tuyệt phẩm bảo khí hợp lại tạo thành đại trận ngang hàng với đạo khí!”

“Đây là một loại viễn cổ pháp bảo Tiên – Ma song tu, rất khó luyện thành! Nghe đồn muốn luyện thành sáu tấm bia đá này phải quán chú lượng lớn máu huyết quỷ thần, vô số oán niệm vào trong bia đá mới có thể biến hóa ra Phong Thần Nhãn. Uy lực vô cùng mạnh mẽ!”

“Tuy còn chưa trở thành đạo khí, nhưng mà mỗi một tấm bia đá này đều là tuyệt phẩm bảo khí, có Phong Thần Chi Nhãn, có thể bố trí Phong Thần Đại Trận, chém thần giết quỷ, mạnh mẽ vô địch! Phảo bảo như thế này có thể khiêu chiến vượt cấp được!”

“thật là lợi hại, cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn quả nhiên không tầm thường, lại có thể luyện ra loại pháp bảo như Lục Mục Phong Thần Bi!”……

Người của ba đại kiếm phái thấy được một màn này thì rung động không thôi! Ai cũng lộ ra thần sắc khó tin, hiển nhiên pháp bảo Lục Mục Phong Thần BiaMà Triệu Huyền Nhất xuất ra không phải tầm thường.


“Khó trách Triệu Huyền Nhất sư đệ lại muốn ra tay trước. Lúc trước ta còn cố kỵ hắn không thể thắng được bởi vì trong tay Phương Hàn có hai kiện đạo khí nhưng mà bây giờ xem ra Triệu Huyền Nhất đã sớm có chuẩn bị, hắn không ngờ đã tế luyện thành công Lục Mục Phong Thần Bia, nhất định là vừa rồi trong lúc đánh giết Thiên Ma đã hấp thu máu huyết của mấy trăm đầu Thiên Ma Vương mà luyện thành!”


Vương Thiên Nhất nhìn thấy tình huống như vậy thì cũng yên tâm.


Lục Mục Phong Thần Biachính là một loại viễn cổ pháp bảo, đã từng được một vị đại năng thời thái cổ dùng để tru sát, phong ấn Thần Tộc lưu truyền lại phương pháp luyện chế. Triệu Huyền Nhất ngẫu nhiên chiếm được phương pháp tế luyện loại pháp bảo này, dốc toàn lực, bảo bối của bản thân vào việc luyện chế nó, cuối cùng cũng luyện chế ra được sáu khối thần bia. Tu luyện thời gian dài, mãi đến hôm nay, hấp thu được máu huyết của mấy trăm Thiên Ma Vương mới có thể mở Phong Thần Nhãn, trở thành sáu kiện tuyệt phẩm bảo khí!


Đương nhiên nếu như hắn trở thành cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, tốn hao thêm ba ngàn, năm ngàn năm nữa thì có thể luyện chế sáu khối thần bia này thành đạo khí. Đến lúc đó bọn chúng sẽ có uy lực vô cùng mạnh mẽ.


Có điều, cho dù bây giờ sáu khối thần bia này vẫn chưa phải là đạo khí nhưng uy lực cũng vô cùng to lớn. Bằng vào sáu khối thần bia này, Triệu Huyền Nhất có thể khiêu chiến vượt cấp, đánh ngang tay với cao thủ tầng thứ tám, thậm chí là tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh.


“Khó trách Triệu Huyền Nhất sư đệ vẫn mãi không chịu vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp. Dựa theo đạo lý thì tư chất của hắn vốn không dưới ta mà. Thì ra là hắn bỏ thời gian để tế luyện Lục Mục Phong Thần Bianày.” Chu Dương Nhất lạnh lùng cười.


“Tên Phương Hàn này chết chắc rồi!” Tống Duy Nhất chắp tay sau lưng cười nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK