Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Số lượng lớn Cửu Dương Thánh Thủy?” Di Thân Vương nghe lời Phương Hàn thì có hơi chút chần chờ: “Ngươi muốn bao nhiêu? Nếu như một hai hồ lô thì cũng không khó, ta bình thường tu luyện cũng dùng nó. Nhưng với bộ dáng của ngươi thì có lẽ không muốn ít như vậy. Đừng nói với ta là ngươi muốn cả một dòng sông lớn. Cái này trừ phi tìm được Thuần Dương Hà, nếu không thì bất luận là môn phái nào cũng không có khả năng tìm được nhiều Cửu Dương Thánh Thủy như vậy. Cho dù là Thuần Dương Hóa Long Trì của Thái Nhất Môn cũng không có được nhiều Cửu Dương Thánh Thủy như vậy. Nghe đồn, là Cửu Dương Thánh Thủy ở nơi này cũng có giới hạn của nó.”

Trong tinh không có Thuần Dương Hà, trong Chư Thế Giới cũng có ghi lại. Có điều hiện tại hắn không có khả năng tìm được bảo vật như vậy, cho dù là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng khó mà tìm được.

Trừ khi là có thể nắm giữ được sự huyền ảo của không gian và thời gian, dựa vào pháp bảo, tùy ý xuyên qua tinh không, đi đến các ngóc ngách của vũ trụ, mới có khả năng tìm được bảo vật như vậy.

Về phần Thuần Dương Hóa Long Trì của Thái Nhất Môn, nghe đồn là nơi dưỡng dục chân long, vô cùng thần bí, ngay cả chân truyền đệ tử của Thái Nhất Môn cũng khó có khả năng đi vào nơi đó được. Quả thực tương đương với địa phương nơi các thái thượng trưởng lão của Vũ Hóa Môn ẩn cư.

“Ngươi có thể lấy được bao nhiêu? Có bao nhiêu ta lấy bao nhiêu. Ta có một kiện pháp bảo là Hoàng Tuyền Đồ, hẳn là ngươi cũng biết. Nó chính là di vật của đại đế Ma Môn, để khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì cần phải dùng rất nhiều Cửu Dương Thánh Thủy. Nếu như ta có thể khôi phục lại lực lượng của kiện pháp bảo này thì có thể thống nhất Hoàng Tuyền ma Tông. Đến lúc đó việc hỗ trợ ngươi sẽ có thêm phần chắc chắn!” Phương Hàn cười nhạt nói.

“Được lắm! Ba ngày này đạo hữu cứ ở trong thư phòng của ta mà tu luyện, mọi chuyện cụ thể sẽ thương lượng sau.” Nói xong, Di Thân Vương cũng chuận bị đi ra ngoài.

“Chờ chút!” Phương Hàn vung tay lên, vung ra sáu cái pháp bảo nang, “Trong này có cất một ít pháp bảo, ngươi thay ta bán đi. Ta muốn lấy được Niết Bàn Đan thì còn thiếu một lượng tiền của, có điều những tài vật này thật là có phần đặc biệt, nếu ta đem đi bán thì có thể khiến cho người ta chú ý, đành phải nhờ ngươi thôi.”

“Nhiều bảo khí như vậy? Linh phù, đan dược… tất cả đều bán đi hết sao?” Vốn Di Thân Vương tưởng là không có vật gì tốt, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện bên trong có rất nhiều bảo khí muôn màu muôn sắc, từng kiện bảo khí với đại trận mạnh mẽ thì không khỏi hít một ngụm lương khí, không nhịn được mà rung động không thôi.

Pháp bảo này chính là đồ của sáu thần quân lưu lại.

Phương Hàn muốn bán hết mấy cái này, đảm bảo đủ tài chính cho việc đấu giá Niết Bàn Đan. Hơn nữa mấy đồ này là của Thần Tộc, bán đi qua tay của Di Thân Vương, sau này Thần Tộc có biết được cũng chỉ có thể tìm Di Thân Vương. Hơn nữa đem bán tất cả các bảo vật này cũng một lúc, tin tức oanh động không nhỏ, nếu như hắn tự mình bán đi thì sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, nói không chừng sẽ truyền đến tai của Thái Nhất Môn.

“Đương nhiên là muốn bán đi, bằng không làm sao có đủ tiền để mua Niết Bàn Đan? Chẳng lẽ vương muốn trả cho ta?” Phương Hàn giống như cười mà không phải cười.

“Gần đây bổn vương vì chuẩn bị cho đại lễ mừng thọ của Linh Lung Tiên Tôn mà chi ra rất nhiều tiền.” Di Thân Vương vội nói, “Đạo hữu đã muốn đem những thứ này bán đi hết thì ta tự nhiên sẽ cố gắn ghét sức, cũng chỉ có thể thông qua tay ta mới có thể bán được giá cao, nếu như là đạo hữu tự mình đi bán thì hẳn là sẽ bị Cửu Đỉnh Hiên, Lục Đạo Minh, Thiên Đạo Các ép giá.”

“Vâng, kính xin Vương Gia làm giúp.” Phương Hàn gật gật đầu, nhìn Di Thân Vương rời khỏi thư phòng.

“Phương Hàn, ngươi cứ như vậy để hắn rời đi? Vạn nhất……”

“Ta đương nhiên là có thủ đoạn của mình, đã tuyền nguyên khí Ngũ Đế lên người hắn rồi, nhất cử nhất động của hắn ta đều cảm ứng được. Ta làm sao có thể tin tưởng hắn một cách dễ dàng như vậy? Có điều hắn biết rõ ta là Phương Hàn, chỉ biết ta đánh chết Quỷ Đế, đệ tử Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn mà bây giờ vẫn tiêu diêu tự tại. hắn chỉ là một hoàng tử của Đại Huyền Đế Quốc, so với cao thủ Kim Đan Cảnh bình thường cũng kém hơn rất nhiều. Nếu như hắn đắc tội với ta thì trăm hại mà không được chút lợi nào, với tính cách của hắn nhất định sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.”



Phương Hàn chậm rãi phân tích, tay bắt ấn quyết, một đạo quang hoa năm màu xuất hiện, hình thành một tấm gương, ở giữa tấm gương là hình dánh của Di Thân Vương. Mặc dù hắn là cao thủ tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh, nhưng mà cũng không phải là đối thủ của Phương Hàn, bị hắn hạ xuống một ít thủ đoạn mà không hề hay biết.

Tĩnh tọa một ngày một đêm, Phương Hàn ở trong thư phòng tìm hiểu các loại huyền công, diệu dụng. Rảnh thì lại lật xem một ít sách vở trong thư phòng, cũng thu được không ít chỗ tốt.

Thiên Phủ Bí Văn, Huyền Hoàng Dị Bảo Lục, Thiên Đại Tiên Phủ Địa Lý Đồ Thư, Thương Cổ Di Tích Đồ Thư, Quy Khư Vạn Giới Đồ…. Đủ loại thư tịch của Thái Nhất Môn…. Trong đó có ghi lại rất nhiều điều mà trong Chư Thế Giới không có.

Sự thần bí của Quy Hư, nối liền với bao nhiêu thế giới? Mỗi thế giới có nguy hiểm gì? Tất cả đều ghi lại rất đầy đủ, kỹ càng.

Trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới này có bao nhiêu di tích, có bao nhiêu bí tịch đã được tìm thấy, còn có di tích nào chưa bị đào móc, có bao nhiêu tiên phủ bí ẩn… tất cả đều được ghi lại hết.

Thậm chí Phương Hàn còn thấy được một bộ Ma Tộc Phân Bố Đồ, giới thiệu về ba vị ma hoàng, một vài Đại A Tu La và rất nhiều cao thủ khác.

Những vật này thật sự là rất nhiều.

Trong khi hắn đang đọc sách thì Di Thân Vương đã trở lại, lần này hắn cầm trong tay ba tấm tinh tạp, mỗi một tấm đều có một chữ úc, hiển nhiên là đã bán sạch hết bách bảo nang rồi quay trở về.

“Phương Hàn đạo hữu, trong này có tổng cộng ba triệu viên đan dược. Ngươi thật là giàu có. Ta bỏ ra ngàn vạn mua một bộ Thiên Âm Hắc Sa Kiếm Trận cũng đã tiêu tốn mất ba bốn năm tích súc. Vậy mà ngươi tùy tiện là có thể xuất r aba triệu đan dược.” Di Thân Vương cảm thán lắc đầu.

“Vương gia cũng không phải là không gài có. Chỉ cần ba bốn năm là có thể xuất ra được tám ngàn vạn đan dược. Ở trong Vũ Hóa Môn ta, ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh, cho dù tích súc cả trăm năm cũng không được nhiều như vậy.” Phương Hàn dương nhiên biết rõ, tài lực của Di Thân Vương hùng hậu hơn các cao thủ Kim Đan Cảnh bình thường rất nhiều.

Dù sao thì cũng là hoàng tử của Đại Huyền Đế Quốc.

“Còn có, đây là Cửu Dương Thánh Thủy mà ta thu được. Trong lúc nói chuyện, hắn lại xuất ra một tiểu hồ lô, lớn cỡ lòng bàn tay, nhìn như chỉ uống được một ngụm. Nhưng Phương Hàn lại cảm giác được hồ lô này ẩn chứa lực lượng không gian cực kỳ cường đại, mạnh hơn gấp nghìn lần bách bảo nang bình thường. Xem ra đây là một hồ lô dùng hư không tinh thạch để luyện chết thành.

Trong bình này hẳn là chứa không ít Cửu Dương Thánh Thủy.

“Bên trong có một trăm ba mươi ngàn cân Cửu Dương Thánh Thủy. Hồ lô này sau khi dùng xong thì lưu lại cho ta. Ta đã dùng năm vạn viên hư không tinh thạch để chết tạo bình Càn Khôn này. Mặc dù không có năng lực công kích hay phòng hộ gì nhưng mà không gian bên trong thật rất lớn.” Cuối cùng, Di Thân Vương cũng không quên nói thêm một câu.

Hắn không nói thêm câu này thì còn tốt, nói thêm câu này thì Phương Hàn trong lòng chớp động: “Đã như vầy, vương gia hãy cho ta hồ lô này luôn đi, coi như ta thiếu một phần nhân tình. Ta đang tu luyện một môn vô thượng thần thông, Đại Thiết Cát Thuật, cần đại lượng hư không tinh thạch, mới có thể luyện thành nhanh chóng được. Có lẽ ngươi cũng biết sự lợi hại của thần thông này.”

Trong lúc nói chuyện. Phương Hàn đã thu lấy hồ lô này.

“Cái này!” Di Thân Vương lộ vẻ tiếc rẻ, sắc mặt biến đổi mấy lượt, cuối cùng bình tĩnh lại, “Đã như vậy thì ta cũng không nhỏ mọn nữa. Ta cũng đã nghe qua về Đại Thiết Cát Thuật, quả thật là vô thượng ma công, rất khó tu luyện, nếu như đạo hữu có thể luyện thành công thì sau này ta có thể nhờ vào thủ đoạn của ngươi mà diệt trừ một ít kẻ đối địch. Hồ lô này coi như là hy sinh vì lợi ích… Đạo hữu cứ an tâm tu luyện, đến khi Cửu Đỉnh Hiên mở đại hội đấu giá thì ta sẽ đến thông báo cho ngươi.”



Trong lúc nói chuyện, hắn tựa hồ không đánh lòng nhìn bình hồ lô bị hủy diệt, vội vàng rời đi.

Phương Hàn cũng không nói nhiều, trực tiếp đem hồ lô quẳng vào trong Hoàng Tuyền Đồ, sau đó dùng tay vuốt một cái! Phanh! Một tiếng nổ mạnh vang lên, vô cùng vô tận lực lượng không gian tỏa ra, còn Cửu Dương Thánh Thủy thì rơi xuống như mưa.

“Ha ha!” Diêm hoa hô một tiếng, mũi phát ra tiếng phì phì, há to miệng nuốt lấy Cửu Dương Thánh Thủy, trọn vẹn một trăm ba mươi ngàn cân Cửu Dương Thánh Thủy bị hắn một hơi nuốt hết toàn bộ, thân thể lại tiếp tục lớn ra.

Mà thủ đoạn của Phương Hàn thì nhu hòa hơn rất nhiều, phù lục ở trên đỉnh đầu lại chớp động, cũng bay đến trong Hoàng Tuyền Đồ, Đại Thiết Cát Thuật không ngừng vận chuyển, hấp thu toàn bộ lực lượng không gian kia vào trong mấy đạo hắc tuyến ở trong phù lục.

Vốn, Đại Thiết Cát Thuật của hắn trong phù lục chỉ là một đường màu đen nhàn nhạt, cũng không thấy được rõ ràng, không thể so với quang hoa của các thần thông tinh tú, hỏa diễm.

Nhưng mà bây giờ sau khi hấp thu đại lượng lực lượng không gian, mấy đạo hắc tuyến này dần chuyển thành màu đậm đặc, sau đó vặn vẹo lên xuống, giống như một con giun, cuối cùng uốn lượng, hóa thành một chữ, cũng không biết là ký hiệu cổ tự gì, không giống với chữ viết hiện nay, nhưng mà trong đó bao hàm ý niệm cắt hết tất cả mọi thứ, vô cùng hung ác, tà dị.

“Tốt! Mặc dù vẫn không thể luyện Đại Thiết Cát Thuật tới viên mãn nhưng mà đã ngưng luyện ra pháp trận của mình, uy lực của bổn mạng phù lực lại tăng thêm một lần nữa, cường đại hơn rất nhiều!” Phương Hàn quay lại, nhìn về phía Diêm, phát hiện thân thể Diêm sau khi hấp thu đại lượng Cửu Dương Thánh Thủy thì thân thể vặn vẹo, cổ quái, ngâm xướng ra một loạt cổ ngữ, vô cùng thê lương.

Theo chú ngữ này vang lên, không gian Hoàng Tuyền Đồ lại run rẩy, một ít sương mù tán đi, cả dòng Hoàng Tuyền Hà cũng dần lắng đọng, yên tĩnh, trên mặt sông xuất hiện một cây cầu thần bí, mờ ảo.

Đây là một cây cầu!


Cầu đá đầy những vết tích loang lổ, vương vãi máu me, hình như có vô số thượng cổ thần ma từng đại chiến tại cây cầu này, chứng kiến hết thẩy lịch sử thái cổ. Nhìn cây cầu kia, người ta cảm giác được một luồng khí tức thê lương, sầu thảm, tưởng như rất nhiều thân, ma, tiên, phật, nhân, quỷ, dạ xoa, long phương…. Vô số sinh linh đều đã đi qua cây cầu này… Nại Hà! Nại Hà!”


Cây cầu đá bao hàm toàn bố ý niệm nhân sinh, tưởng như không gì không thể làm được, khí tức còn khủng bố hơn cả A Tỳ Môn, giống như thật, lại giống như ảo, kéo dài bắt ngang qua Hoàng Tuyền Hà.


“Phương Hàn! Nhanh! Mau đưa Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc cho ta ăn, như vậy ta có thể chính thức triệu hồi ra Nại Hà Kiếu! Lực lượng của ta bây giờ vẫn không đủ để triệu hoán nó!”


Diêm điền cuồng gào thét, cây cầu đá như ẩn như hiện, tựa hồ muốn biến mất.


Hiển nhiên là lực lượng của hắn không đủ, một trăm ba mươi ngàn cân Cửu Dương Thánh Thủy cũng không đủ để hiển hóa ra được Nại Hà Kiều.


“Bỏ đi! Ngươi thật sự muốn ăn Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc sao? Lần đại hội đấu giá này, ta sẽ mua cho ngươi vài món pháp bảo thuần dương.” Phương Hàn lắc đầu, nhìn cây cầu dần dần biến mất.


Hoàng Tuyền Đồ lại khôi phục lại như trước, cũng không có gì thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK