Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Hơi thở kinh người như vậy sao? Côn Bằng không hổ là viễn cổ cự thú, thậm chí còn hơn cả Thiên Long. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Mạnh Thiểu Bạch đã luyện hóa được Côn Bằng, ấp trứng thành công?” Phương Hàn nghe lời Diêm nói thì không khỏi nheo mắt lại, trên miệng lộ ra một tia cười lạnh.

“Không có khả năng, trứng Côn Bằng không thể ấp thành đơn giản như vậy. Cho dù là hắn ấp trứng thành công thì Côn Bằng vẫn còn nhỏ, không thể tạo nên hiện tượng lớn như vậy. Trừ khi Mạnh Thiểu Bạch tu luyện Ma Thai Ký Sinh Quyết, đem tính mạng của mình kết hợp với bổn mạng của Côn Bằng, biến thành một kẻ giống người mà không phải người, giống yêu nhưng không phải yêu, giống thần mà không phải thần, giống ma mà khong phải ma. Như vậy mới có lực lượng hít vào thở ra lượng lớn nguyên khí như vậy.” Diêm liên tục lắc đầu nói, “Có điều Vo Sinh Kiếm Đạo am hiểu nhất là giết chóc, cũng không có Ma Thai Ký Sinh Quyết trong truyền thuyết, cũng không phân tâm đi học thần thông quỷ bí của Ma Đạo làm gì. Huống hồ loại thần thông này cũng chỉ có viễn cổ Thiên Ma Đại Thần trong truyền thuyết mới có thể làm được.”

“Ta biết rồi.” Phương Hàn tựa hồ nghĩ tới điều gì, “Đừng quên vị viễn cổ ma tôn ở Ngũ Hành Địa. Hắn chưa chắc không biết Ma Thai Ký Sinh Quyết, mà Mạnh Thiểu Bạch cũng từng đi qua Ngũ Hành Địa. Ta tính toán thì có chín phần là vị viễn cổ ma tôn kia truyền Ma Thai Ký Sinh Quyết cho hắn. Xem ra người này không có coi hắn như một quân cờ nhưng vẫn bố trí một ít tính toán trong đó.”

“Mạnh Thiểu Bằng dùng Ma Thái Ký Sinh Quyết lấy được tính mạng bổn nguyên của Côn Bằng thì sẽ mạnh tới mức nào? Thanh thế lớn như thế này không biết thực lực của hắn ra sao?” Huyết Dạ Vương cảm ứng lực lượng ba động xung quanh, tinh thần rung động không thôi.

Hắn hiện giờ cảm giác được Vũ Hóa Sơn hiện giờ như lấy ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch làm trung tâm, tất cả khí lưu đều tập trung về đó, hơn nữa không ngừng chấn động mạnh mẽ. Loại lực lượng này thật là kinh người, ít nhất là hiện giờ hắn không có lực lượng như vậy.

“Lực lượng này quả thực rất là cường đại, nhưng rốt cuộc cường đại tới mức nào thì ta cũng không biết, bởi vì trứng của Côn Bằng trước giờ chưa từng xuất hiện qua, mà rốt cuộc sau khi ký sinh xong thì sẽ thành bộ dáng gì cũng không có mấy người biết, “Có điều xem ra ngươi lại có đối thủ rồi, muốn đánh hắn như đánh chó sợ là không được.”

“Thật không? Ta đây lại muốn thử xem một lần để xem bổn mạng phù lục của ta cường đại hay là Vô Sinh Kiếm Đạo của hắn cường đại. Lần này ta trở về môn phái một phần là muốn đánh cho hắn một trận, giảm uy phong của hắn.”

Phương Hàn cười cười khinh miệt, tại Ngũ Hành Địa hắn đã dám khiêu chiến Thái Nhất Môn, trong nháy mắt giết chết hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh, Tống Duy Nhất, Triệu Huyền Nhất, trong lòng đã có một loại niềm tin vô địch vô cùng mạnh mẽ.

“Định làm như thế nào? Hiện giờ liên đi thẳng lên ngọn núi của hắn, đánh cho hắn một trận? Cái tên đó lần trước gặp đệ đã thấy hắn không vừa mắt. Lần đó chúng ta đang ở trong mây nói chuyện hắn tự nhiên lại xông đến hô đánh hô giết. Không đánh cho hắn một trận thì đệ không hả giận được.”

Tinh Vân Bảo Bảo quơ quơ nắm tay nhỏ.

“Chuyện đánh hắn cũng không cần phải vội, dù sao thì Sơn Hà Bảng đại tái cũng sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó, tất cả ngoại môn đệ tử đều sẽ trở lại môn phái, khi đó chúng ta sẽ lên Thiên Hình Đài đánh bại hắn để cho tất cả mọi người thấy rõ. Như vậy mới có thể đả kích được lòng tin của hắn. Bây giờ chúng ta trở về Luân Hồi Phong, tổng kết lại thu hoạch của chuyến đi này, luyện hóa bàn tay của Yêu Thần và bố trí lại động phủ rồi tính sau.” Phương Hàn hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ quý bí, tựa như hắn lại nghĩ ra một âm mưu gì đó rồi.

Đối với chuyện đánh chết hai cao thủ Thái Nhất Môn mà nói, thì chuyện Mạnh Thiểu Bạch cũng không có gì quan trọng. Hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với hắn là an bài cho tốt sự tình sau này, còn phải đem chuyện Ngũ Hành Địa bẩm báo lại cho chưởng môn Phong Bạch Vũ biết rõ.

Đồng thời còn phải luyện hóa Lục Mục Phong Thần Bi của Triệu Huyền Nhất, vật này không phải thứ tầm thường.

Phương Hàn luôn có cảm giác Lục Mục Phong Thần Bia còn có điểm thần bí nào đó, không phải chỉ đơn giản là một pháp bảo bình thường, nếu như có thể phối hợp với thần thông thì hẳn là uy lực rất lớn.

Hơn nữa trong kim đan của Triệu Huyền Nhất hình như có một môn thần thông liên thông với Lục Mục Phong Thần Bia, nếu như có thể tương ứng, kết hợp với nhau thì có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng lên thêm một tầng nữa.

HIện tại mục tiêu quan trọng của Phương Hàn là tấn thăng lên tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, Kim Đan Cảnh.



Kim Đan là một cánh cửa quan trọng, một khi luyện thành kim đan thì thọ mệnh sẽ gia tăng thêm một lần nữa. Phương Hàn hiện tại có hơn hai ngàn năm thọ mệnh, có thể trong nháy mắt tăng vọt lên năm sáu ngàn năm thọ mệnh, thậm chí là bảy ngàn năm cũng nên.

Hơn nữa thực lực sẽ tăng mạnh thêm một tầng nữa, luyện hóa được Cửu Quỷ Nguyên Thần thì chuyện chiến thắng Hoa Thiên Đô cũng không phải là không thể.

Bá!

Mặc kệ hơi thở mạnh mẽ truyền ra từ ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch, Phương Hàn lẳng lặng trở về đan phòng ở Luân Hồi Phong của mình.

Lúc này, trong đan phòng ở Luân Hồi Phong chỉ có ma nữ và Hồng Di Quận Chúa đang khoanh chân ngồi, mặt quay về phía Ngũ Ngục Vương Đỉnh tu luyện. Chính giữa Ngũ Ngục Vương Đỉnh có một ánh lửa lập lòe, bên trong là bàn tay không có ngón tay nào, da tay đen như mặc, trên bề mặt có những ma vân chằng chịt, còn có rất nhiều ma chú, chính là phần huyết nhục còn lại của Yêu Thần.

Trước kia Phương Hàn cũng từng Già Lam, Phương Thanh Tuyết luyện chế thật lâu nhưng vẫn không thể luyện hóa được phần huyết nhục này.

Có điều hiện giờ Phương Hàn đã có bổn mạng phù lục của mình, thực lực tăng lên gấp bội so với trước kia, có khả năng sẽ luyện hóa được nó.

“Sao lửa lại nhỏ như vậy?” Phương Hàn đột nhiên nói.

“A!” Ma nữ và Hồng Di Quận Chúa quay lại thấy Phương Hàn đi vào thì kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó Hồng Di Quận Chúa đứng lên bình tĩnh nói: “Không phải là do Mạnh Thiểu Bạch sao! Lần này không biết là hắn tu luyện loại thần thông gì, lúc nào cũng hút vào rồi thở ra một luồng nguyên khí khổng lồ. Tinh hoa địa hỏa bị hắn hấp thu hết chín thành rồi, thậm chí cả thái dương chân hỏa cũng bị hắn hấp thu gần hết.”

“Khó trách khi ta vừa tiến vào liền có cảm giác không đúng.” Phương Hàn gật gật đầu, “Bất cứ đệ tử nào cũng cần tinh hoa địa hỏa để luyện đan, tu luyện, thế mà tên Mạnh Thiểu Bạch này lại không để ý gì đến các đệ tử khác, chỉ lo tu luyện cho bản thân mình. Tạm thời cứ để hắn thoải mái, chờ ta bố trí xong vài đạo cấm pháp xong để người khác không thể tự tiện xâm nhập vào Luân Hồi Phong rồi sẽ tìm hắn tính.”

Phương Hàn xuất Hoàng Tuyền Đồ ra, tâm thần chớp động thì một tấm trận đồ bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, tiếp đó tám mươi mốt lưỡi phi kiếm bay ra, thoáng cái tiến nhập vào trong trận đồ. Trong nháy mắt kiếm khí bùng lên, tản mát ra xung quanh, phóng thẳng lên trời, biến đổi thành hàng ngàn hình trăng lưỡi liềm, quay quanh Luân Hồi Phong, bao trùm toàn bộ từ trên xuống dưới, không ngừng tuần hoàn.

Đây là Diễn Nguyệt Kiếm Trận đoạt được của Thứ Nguyệt Đạo, trong đó trận đố chính là tuyệt phẩm bảo khí, mà tám mươi mốt thanh phi kiếm đều là thượng phẩm bảo khí.

Trận đồ phối hợp cùng với phi kiếm, bố trí thành Diễn Nguyệt Kiếm Trận, một đại trận rất tốt để thủ hộ sơn môn.

“Tiếp theo chính là bộ Vạn Quỷ Lệnh Kỳ!”

Phương Hàn lại vỗ lên Hoàng Tuyền Đồ, một làn khói đen vọt ra, cả đan phòng liền tràn ngập quỷ khí. Đây là một trong tam đại pháp bảo của Quỷ Đế. Hiện giờ Phương Hàn muốn luyện hóa bộ Vạn Quỷ Lệnh Kỳ này, lại gia tăng thêm một tầng phòng hộ cho ngọn núi của mình.

Bộ đại trận này cực kỳ lợi hại, lúc trước nếu không phải có A Tỳ Môn khắc chế nó thì có lẽ Phương Hàn đã bị vây chết trong đó, không cách nào thoát ra được.

Có điều Phương Hàn cũng không thể cứ như vậy sử dụng nó được, bởi vì quỷ khí của nó quá nồng đậm. Hiện giờ hắn muốn dùng Hoàng Tuyền Đồ rửa sạch toàn bộ oan khí ở trong đó, chỉ để lại lực lượng thuần túy, sau đó lại truyền vào các loại thần thông, biến vạn quỷ thành vạn linh, trở thành Cự Linh Thần thủ hộ ngọn núi. Bởi vì trong thần thông Bàn Vũ Đại Lực có một phương pháp để luyện chế pháp bảo rất tốt.

Thần thông Bàn Vũ Đại Lực rộng lớn như biển, hiện giờ Phương Hàn vẫn chưa hiểu hết toàn bộ tinh túy của nó, chỉ mới tìm hiểu một tầng căng bản. Dù sao thì biết quá nhiều công pháp sẽ bị phân tâm, cũng không phải là chuyện tốt.



Nhưng mà tham khảo phương pháp luyện chế pháp bảo ở trong nó cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Phốc!

Phương Hàn phun ra một luồng nguyên khí Tiên Giới.

Khi Phương Hàn đang luyện chế pháp bảo thì các đệt tử ở các ngọn núi khác đều nghị luận với nhau.

“Mạnh Thiểu Bạch sau khi trở về không biết tu luyện loại thần thông gì, mỗi ngày đều làm ra thanh thế lớn như vậy, hút hết toàn bộ tinh hoa địa hỏa trong phương viên ngàn dặm. Hắn hấp thu nhiều như vậy, ngay cả tinh hoa nhật nguyệt, tinh tú cũng bị hắn hấp thu gần như toàn bộ, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”

Một người mới tu luyện tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh nói, vây quanh hắn còn có một ít người tu luyện đến tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư Thần Thông Bí Cảnh, trong đó còn có mấy vị trưởng lão của Vũ Hóa Môn.

Người tu luyện tới tầng thứ năm này có danh hiệu là Bách Chiến chân nhân, thân hình cao lớn, không mặc đạo bào mà là một bộ áo giáp xuyên thân, nắm tay, lưng đều được gai xương nhô ra che chắn, trông rất dữ tợn, tựa hồ là một kiện pháp bảo, mà cũng giống một môn thần thông. Thật rất giống với Già Thiên Ma Thủ vậy.

Vị Bách Chiến chân nhân này chẳng những tu luyện thần thông Vũ Hóa Môn mà còn có một kiện thượng cổ kỳ trân, Bách Chiến Khải Giáp, một kiện tuyệt phẩm bảo khí, kết hợp cùng với huyết nhục, vô cùng lợi hại.” Hơn nữa theo sự tăng tiến của thần thông Bách Chiến Huyền Công thì cũng lực lượng sẽ càng tăng lên. Người này cũng là một nhân vật lợi hại ở Vũ Hóa Môn, bình thường cũng có quan hệ với không ít chân truyền đệ tử.

“Bách Chiến sư đệ, sớm đã biết như thế này thì cứ dứt khoát làm chân truyền đệ tử, trở thành trưởng lão có lẽ tốt hơn. Ở trong Vũ Hóa Thiên Cung tu luyện, có đại lượng tài nguyên giúp cho việc tu luyện, cũng không cần phải để ý đến chức vị chưởng môn làm gì.”

Một vị trưởng lão nói.


Vốn vị trưởng lão này mười năm trước vẫn là chân truyền đệ tử, về sau từ bỏ việc tranh giành chức vị chưởng môn, một lòng thanh tu.


“Đúng vậy, gần đây trong chân truyền đệ tử liên tục xuất hiện nhân tài. Phương Thanh Tuyết vừa mới luyện thành kim đan không lâu thì Mạnh Thiểu Bạch lại trở về, còn lợi hại hơn. Còn có Phương Hàn kia đi tìm ngũ hành linh căn ở Ngũ hành Địa trong Hoang Dã Thần Miếu. Ai cũng đều là nhân vật lợi hại. Bách Chiến sư đệ, ta thấy ngươi nên làm trưởng lão đi thôi, cũng không thể nào tranh đoạt cùng bọn họ đâu.”


“Hắc hắc, cũng chưa chắc. Lưỡng hổ tranh chấp tất có một bị thương, ta cứ âm thầm theo dõi kỳ biến thôi. Hơn nữa có mọi người trở thành trưởng lão giúp đỡ ta, hiện tại ta tu luyện chưa tới một giáp đã luyện tới Thiên Nhân Cảnh, còn rất nhiều cơ hội.” Bách Chiến chân nhân cười lạnh nói: “Có điều ta nghe nói, Mạnh Thiểu Bạch đang chờ Phương Hàn trở về thì sẽ cho hắn bị xấu mặt một lần. Mọi người nói xem là ai thắng, ai thua?”


“Mạnh Thiểu Bạch có nhiều phần thắng hơn một chút.” Mấy đệ tử đều nói.


Đúng lúc này, đột nhiên từ trên bầu trời xuất hiện quang hoa sáng ngời.


“Ah? Đó là cái gì vậy?” Vài đệ tử đồng thời hô lên, sau đó bay lên nhìn thấy xung quanh Luân Hồi Phong ở xã kiếm khí tung hoành, những ánh trăng lưỡi liềm không ngừng di chuyển qua lại, huyền phù giữa trời.


“Một tòa đại trận, uy lực thật mạnh! Kiếm khí thật sắc bén, chẳng lẽ Phương Hàn đã trở về?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK