Ta?”
Phương Hàn cũng thật không ngờ vận xui tự nhiên thổi tới người mình, Sở Nam công tử cư nhiên làm khó dễ, muốn mang mình đi… Chỉ sợ một khi bị Sở Nam công tử mang đi, tên điện chủ Bắc Đẩu điện tà ác này sẽ trực tiếp giết mình để hả giận.
Hơn nữa Hồng Thiên Kinh đã đồng ý để Sở Nam công tử mang mình đi rồi.
Trong nháy mắt này Phương Hàn đã hiểu rõ người này nghĩ gì, đầu tiên là không muốn có nam nhân khác ở bên người Hàn Hi, thứ hai là không muốn cứng đối cứng cùng Sở Nam công tử, hơn nữa người này trông thấy Hàn Hi coi trọng mình như vậy, thế cho nên hắn biết thời biết thế lập tức tát nước theo mưa. Thứ ba là không sợ chính mình để trong lòng, một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, nói bỏ qua liền bỏ qua.
Mà hiện tại Phương Hàn cũng không dễ nói chuyện, chẳng qua chỉ khu động tâm thần, khống chế “Phương Ngọc” dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hàn Hi: “Sư tỷ, ta.”
“Bất kể như thế nào, ngươi đã có công lao đối với Thánh Nữ điện ta. Thánh nữ đích thân ban thần thông cho ngươi, vạn lần không thể giao cho Bắc Đẩu điện.” Hàn Hi mạnh mẽ cắn răng, nói: “Hồng sư huynh, đây chính là thái độ của ta.”
“Vậy sao?” Hồng Thiên Kinh nhíu chặt lông mày lại, trông thấy Hàn Hi bảo vệ “Phương Ngọc” như vậy, trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia không vui. Phương Hàn rõ ràng cảm giác được thần thông Tha Tâm Thông dung nhập vào trong kim đan của mình truyền tới một tia sát khí nồng đậm.
Hơn nữa cổ thần thông Tha Tâm Thông này tựa hồ có ý đồ khống chế thân thể của Phương Ngọc.
“Đi! Tự động nói cho Hàn Hi biết, nói là ngươi nguyện ý đi Bắc Đẩu điện.”
Ý niệm của Hồng Thiên Kinh thông qua thần thông Tha Tâm Thông đột nhiên trào vào trong óc của “Phương Ngọc”.
“Phương Hàn! Tên này cho ngươi thần thông, chính là vì không yên lòng. Đầu tiên là muốn theo dõi tư tưởng của ngươi, thứ hai là trong lúc cần thiết sẽ triệt để khống chế thần thân thể ngươi, biến ngươi thành Khôi lỗi.” Diêm trong Hoàng Tuyền Đồ liên tục trường khiếu: “Làm sao bây giờ? Thôn phệ môn thần thông này chứ? Nhưng mà làm thế thân phận của ngươi sẽ bại lộ, sẽ khiến mọi người hoài nghi. Thế nhưng cũng không thể để hắn cứ như vậy khống chế được.”
“Hừ! Hồng Thiên Kinh này muốn ám toán ta, lại không muốn để Hàn Hi biết, ta cứ giả câm vờ điếc, hóa giải sự khống chế của cỗ thần niệm này, gạt hắn, hắn cũng không dám nói ra. Hơn nữa lực lượng của Tiểu Túc Mệnh Thuật ngoại trừ ta cùng sư tỷ ra, căn bản không có người nào có thể hiểu được. Cũng dễ dàng gạt tên Hồng Thiên Kinh này, nói là ta chiếm được kỳ ngộ gì đó, dù sao ta cũng đã hướng ra ngoài tỏ vẻ rồi, ta chính là truyền nhân của Chân phù lưu phái mà.
Phương Hàn hơi chút khẽ động, một cỗ mệnh lực tối nghĩa thẩm thấu vào thân thể “Phương Ngọc”, thong thả hóa giải lực lượng của Tha Tâm Thông.
Nhưng mà từ hiểu hiện mà xem “Phương Ngọc” đột nhiên ngốc trệ, hai mắt vô thần. Tựa hồ như trúng ma chú vậy.
“Hử? Cư nhiên không thể khống chế được thân thể cùng tư duy của hắn? Trong cơ thể của hắn tựa hồ như có một cỗ lực lượng chống lại thần thông Tha Tâm Thông của ta, rốt cuộc là loại lực lượng gì lại thần kỳ như thế?” Hồng Thiên Kinh trông thấy ánh mắt đờ dẫn của Phương Ngọc, trong lòng lập lòe bất định, thế nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
“Sao vậy? Ta cố ý muốn hóa giải mâu thuẫn giữa Bắc Đẩu điện chúng ta cùng Thánh Nữ điện, chẳng lẽ ngay cả một tên đệ tử Kim Đan mà Sở Nam công tử ta cũng không thu được sao?” Sở Nam công tử bước tới.
Đột nhiên lúc này hắn duỗi tay tung ra một trảo, Thượng Thương Thủ hiện ra trong điện phủ, lực lượng khổng lồ buông xuống bắt nhiếp tới chỗ Phương Hàn! Hắn cũng không có xuất thủ với Hồng Thiên Kinh, cũng không xuất thủ với Hàn Hi, mà trực tiếp xuất thủ với Phương Hàn.
Tâm tư của hắn xảo diệu ở chỗ, hắn đoán chắc Hồng Thiên Kinh sẽ không xuất thủ ngăn cản.
Quả nhiên khí tức của Hồng Thiên Kinh quét qua, lập tức biết Sở Nam công tử không phải nhằm vào hắn, quả nhiên không xuất thủ.
Hàn Hi lại biến sắc, chuẩn bị tung ra Thiên Địa Pháp Tướng của mình, thế nhưng tu vi của Sở Nam công tử còn mạnh hơn nàng rất nhiều, khí tức của Thượng Thương Thủ chấn động liền ngăn cản Hàn Hi lại, tiếp tục chụp tới bao phủ lấy thân thể Phương Hàn.
“Sở Nam công tử, có ta ở đây, ngươi cũng đừng hòng thương tổn tới nửa sợi tóc của Hàn Hi sư muội.” Lúc này Hồng Thiên Kinh xuất thủ, trên thân thể đột nhiên hiện lên một cột đá khắc hình Phật! trên mặt cột đá khắc hình Phật này có khắc dày đặc các loại chữ thượng cổ, lưu chuyển không ngừng, kinh văn ma sát lẫn nhau hợp thành từng trang từng trang văn chương, trên mặt những tờ văn này đều là khí tức của các loại thần ma viễn cổ, đại đạo pháp tắc. Khí tức như nước cuộn trào phủ xuống cả không gian trong Điện Thái Hòa, chỉ một cái chấn động liền ngăn cản Thượng Thương Thủ của Sở Nam công tử.
“Đà La Kinh Tràng! Thượng phẩm đạo khí!”
Vị cao thủ Tư Mã Trùng của Thái Hư điện thấy một màn như vậy, trong ánh mắt lóe lên kỳ quang, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Hừ! Hồng Thiên Kinh, ngươi hảo hảo mà bảo vệ Hàn Hi đi.” Sở Nam công tử trông thấy Đà La Kinh Tràng xuất hiện, da mặt co rúm lại, cũng biết là không thể lấy cứng đối cứng, tuy hắn lợi hại, thế nhưng uy lực của thượng phẩm đạo khí, hắn rõ ràng hơn bất cứ người nào. Bất quá mục tiêu của hắn là Phương Ngọc đã bị nắm trong tay, mục tiêu đã hoàn thành.
“Hồng sư huynh! Mau giải cứu Phương Ngọc ra, nếu để hắn rơi vào trong tay tên Sở Nam công tử tà ác này khẳng định sẽ không có kết quả tốt.” Trông thấy “Phương Ngọc” bị Thượng Thương Thủ của Sở Nam công tử bắt lấy, Hàn Hi quá ợ hãi, lập tức nói với Hồng Thiên Kinh.
“Sở Nam công tử người này tu luyện đến Bất Tử Chi Thân đỉnh phong rồi, tạm thời ta không thể áp chế nổi hắn! Nhưng mà khí vận của Phương Ngọc cũng không tệ lắm, hẳn là không đến nỗi chết non đâu, cho nên Hàn Hi nàng cứ yên tâm đi.” Hồng Thiên Kinh mỉm cười dùng Đà La Kinh Tràng bao phủ lấy Hàn Hi.
“Hừm hừm, ha ha ha. Nhóc tử, nghe nói ngươi dùng Cửu tử mẫu đô thiên bí ma thần lôi cứu Hàn Hi.” Thượng Thương Thủ không ngừng lưu chuyển, khóa Phương Ngọc ở trong đó. Sở Nam công tử lại cười ha ha nói: “Xem ra ngươi đúng thật là có ân cứu mạng hàn Hi. Thành thành thật thật đi theo ta, ta sẽ an bài cho ngươi một vị trí thật tốt trong Bắc Đẩu điện. Tốt xấu gì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của Hàn Hi, tự nhiên ta sẽ đối xử tử tế với ngươi. Hàn Hi sớm muộn gì cũng là nữ nhân của ta, cô cô nàng Hàn Nhã cũng sẽ là nữ nhân của ta. Là người có ân cứu mạng nữ nhân ta, ta sao có thể bạc đãi ngươi chứ?”
“Sở Nam công tử, ngươi vô sỉ!” Hàn Hi thống mạ.
“Tốt , rất tốt, nàng mắng rất tốt. Hiện tại nàng mắng một câu, ta sẽ chặt một cánh tay của tiểu tử này. Nàng mắng thêm câu nữa, ta liền móc đôi mắt của tiểu tử này ra.” Sở Nam công tử dữ tợn cười rộ lên.
“Không nên!” Hàn Hi vội vàng quát to.
“Ừm? Không nên?” Sở Nam công tử thần sắc dị thường vui sướng nói: “Vậy nàng hãy tới bên người bổn công tử, ta sẽ lập tức thả tiểu tử này ra, bằng không ta liền nghiền tên tiểu tử này thành bột mịn.”
“Đủ rồi.” Hồng Thiên Kinh quát lên: “Sở Nam công tử, ngươi chỉ bắt nạt loại nhân vật nhỏ bé như con kiến này để uy hiếp Hàn Hi sư muội, điều này cũng chỉ làm mất đi phong độ của ngươi mà thôi, tốt xấu gì ngươi cũng là điện chủ Bắc Đẩu điện! Tu luyện thành cường giả Bất Tử Chi Thân đỉnh phong đấy.”
“Hừ! Bổn công tử đối với nữ nhân đều quấn chặt lấy, nghĩ đủ mọi thủ đoạn để đưa vào hậu cung.” Thần sắc của Sở Nam công tử trở nên lạnh lùng: “Hồng Thiên Kinh, ngươi đã cùng cướp đoạt nữ nhân với bổn công tử, đây chính là bi kịch mà vận mệnh đã chú định cho ngươi đó.”
”Vậy sao? Hàn Hi sư muội đang được ta bảo vệ, nếu như ngươi có bản lãnh, vậy cứ tới đánh bại ta đi.” Hồng Thiên Kinh không thèm quan tâm, thách thức.
“Phương Hàn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, cùng lắm thì bỏ qua thân thể “Phương Ngọc” này, hiện tại ta đã biết Thuần Dương điện ở nơi nào. Cũng đã nghe được những chuyện muốn nghe, một khi Xích Uyên Ma Tôn tấn công, ta sẽ giết chết Sở Nam công tử, Hồng Thiên Kinh này!” Phương Hàn đã quyết định bỏ qua thân phận Phương Ngọc này.
“Sở Nam công tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả Phương Ngọc ra?” Hàn Hi đột nhiên tỉnh táo nói: “Phương Ngọc này chính là được sự cho phép của Thánh nữ, là tổng quản khố phòng của Thánh Nữ điện chúng ta. Ta trở về bẩm báo cho Thánh nữ, Thánh nữ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Vậy sao? Đừng nói Thánh nữ, cho dù toàn bộ chư thiên Ma thần tới ta cũng không sợ.” Sở Nam công tử dữ tợn cười rộ lên.
Thời điểm hắn cười gằn, đột nhiên cả thiên địa chấn động.
Điện Thái Hòa điên cuồng rung lên. Tựa hồ như bị một bàn tay khổng lồ mãnh liệt lay động. Trong hư không truyền tới một cỗ ma khí dày đặc, tựa hồ như chư thiên Ma Thần chính thức buông xuống nhân gian vậy!
“Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại xuất hiện ma khí cường đại như vậy!” Sở Nam công tử cũng lắp bắp kinh hãi, hai mắt hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy một mảnh đen kịt, tựa hồ như che phủ hết cả mặt trời.
“Tại sao khí tức yêu ma lại nồng như vậy!” Hồng Thiên Kinh, Tư Mã Trùng, còn một số cự đầu, thậm chí là cường giả Bất Tử Chi Thân đều run rẩy. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tựa hồ như mỗi người đều cảm thấy chuyện này không ổn.
Boong! Boong! Boong! Boong! Boong!
Trong thiên địa truyền tới tiếng chuông kịch liệt! Giờ khắc này trong thiên địa chỉ còn lại tiếng chuông cùng ma khí, đồng thời không gian cũng không ngừng chấn động.
“Vô Cực Kim Chung! Đại sự không tốt! Chỉ có thời khắc sinh tử mấu chốt Vô Cực Tinh Cung mới dóng Vô Cực Kim Chung a!” Sở Nam công tử biến sắc.
“Tốt, điều này chứng tỏ Xích Uyên Ma Tôn đã động thủ! Không thể tưởng tượng được cư nhiên nhanh như vậy đã động thủ! Ha ha ha ha! Điều này chính là cơ hội cho ta đây. Hoàng Tuyền Đồ có thể khôi phục lực lượng rồi, ta cũng có thể tu thành Bất Tử Chi Thân!” Phương Hàn trông thấy một màn này,
“Không tốt! Lần sửa đổi Tiểu Trường Sở Nam bảng này chỉ sợ không được rồi, chúng ta mau trở về trấn thủ điện phủ thôi, hiện tại điện chủ các điện đều phải tới Hỗn Nguyên Vô Cực Đồ! Lần này toàn bộ yêu ma, Ma tộc trong lòng đất xuất thủ rồi. Điện chủ của Tuyên Cổ Ma Điện, còn có tám vị đại thánh của Yêu tộc, toàn bộ đều xuất động, trong đó còn có một pho tượng Phật môn đại năng xuất hiện từ mười vạn năm trước “Thế Gian Tự Tại Vương Phật” trấn áp Xích Uyên Ma Tôn. Bọn họ thậm chí còn cấu kết với Thiên Ma ở ngoại vực vô tận tới giết chúng ta!”
Một cao thủ tựa hồ như biết được một số tin tức bí mật, điên cuồng hét lên, sau đó bay ra bên ngoài, rơi xuống mặt tiền của Điện Thái Hòa.
Sau đó rất nhiều cự đầu cũng như bầy ong bay lên.
Trong nháy mắt này ma khí càng lúc càng đậm đặc, rất nhiều đệ tử cũng đã nghe thấy thanh âm của hàng tỉ yêu ma gào khóc, hò hét. (gớm, cứ như là hô li gân ấy =)) )
“Yêu ma đánh tới sao? Đây là một cái cơ hội thật tốt để ta tu luyện chút đạo thuật, pháp bảo, đang thiếu tinh huyết yêu ma! Hàn Hi, nàng không cần lo lắng!” Hồng Thiên Kinh không chút nào sợ hãi, nói.
“Ha ha ha ha, ha ha ha! Các ngươi cư nhiên dám coi ta là con kiến! Sở Nam công tử, ngươi quên ta đã làm sao khiến ngươi bị thương rồi à? Cư nhiên còn dám bắt ta, hiện tại ta cho ngươi chết!”
Trong tích tắc này, Phương Hàn bỗng nhiên phát uy! Một cỗ ý niệm cường đại truyền vào trong tâm linh của Sở Nam công tử.