Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vừa rồi sao tự nhiên ta lại có cảm giác bức rứt, khó chịu?” Phương Hàn vẫn đan phi hành trong thông đạo, cảm giác bối rối, hoảng sợ vừa rồi đã biến mất. Trong lòng hắn nổ lên một cảm giác nghi hoặc. Hiện tại tu vi của hắn còn thấp kém, cũng không thể biết đột rốt cuộc là có chuyện gì.

Hắn cũng không thể biết được rằng, vừa rồi hắn đã bước một chân qua lằn ranh sinh tử, cũng may mắn là có bàn tay khổng lồ kia chặn lại.

Hô hô, hô hô!

Vô số tiếng gió từ đầu thông đạo truyền tới, cuối cùng, ở cuối thông đạo, giữa mảng tối đen bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, mọi người thoáng cái đã đi qua một chặng đường dài. Trước mặt bọn họ xuất hiện một mảng rừng rậm, xa xa là Hoang Dã Thần Miếu, tòa tòa nối tiếp nhau trải dài vô tận trong rừng tùng hoang dã, yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi người từ Ngũ Hành địa theo thông đạo trở về tới một nơi sâu trong rừng tùng hoang dã, thêm một bước nữa là sẽ đi vào phạm vi của Hoang Dã Thần Miếu.

“Cuối cùng cũng trở về lại Huyền Hoàng Đại Thế Giới! Quả nhiên có thể đi ra. Phương Hàn đạo hữu, không biết ngươi có năng lực mang bọn ta đi tới Ngũ Hành Địa nữa hay không?” Ba đại kiếm phái cũng đã tới bên trên rừng tùng, cũng không dám xâm nhập vào phạm vi của Hoang Dã Thần Miếu. Kiếm Cuồng trưởng lão híp mắt đột nhiên nhìn về phía Phương Hàn hỏi.

Phương Hàn ngẩn ra, vội vàng cảm ứng linh phù thì liền cảm ứng được Ngũ Hành Địa.

Ngũ Hành Địa vốn chính là một tinh cầu vô danh ở rất xa Huyền Hoàng Đại Thế Giới. Từ Huyền Hoàng Đại Thế Giới, vô luận là pháp lực có cao bao nhiêu, mắt có tốt đến mức nào cũng không cách nào nhìn thấy được nó. Nếu không phải tiến hành chuyển di xuyên qua không gian mà cứ bay bình thường thì thì cho dù là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh có bay cả vạn năm cũng chưa chắc tới được.

Đương nhiên, cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh tầng thứu nhất Vạn Thọ Cảnh và tầng thứ hai Bất Tử Chi Thân không có lĩnh ngộ ra được chân ý của không gian, cũng không thể nào tiến hành chuyển di được.

Phương Hàn sở dũ có thể đưa mọi người di chuyển xuyên không gian là nhờ có sáu chữ “Ám Ma Ni Bá Mễ Hồng” ghi trên mặt linh phù. Đạo linh phù này không có bất kỳ lực lượng nào để phòng thân, ngăn cản địch nhân. Thật giống như một cái vé tàu đi lại giữa Ngũ Hành Địa và Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Hiện tại Phương Hàn vừa dùng thần niệm tiến nhập vào trong linh phù liền có thể thấy được một thông thông đạo hướng đến một tinh cầu xa xôi trong vũ trụ, chính là Ngũ hành Địa. Thậm chí cúi còn đường còn có thể thấy rất nhiều sông núi, vực sâu hiểm ác, thậm chí còn có yêu khí, ma khí cường đại nữa.

“Không ngờ linh phù này lại thần diệu như vậy!”

Phương Hàn thầm mừng rỡ, hắn thông qua linh phù có thể tùy thời khắc quan sát sự biến hóa của Ngũ Hành Địa, hơn nữa cảm giác được chỉ cần hắn muốn thì có thể ngay lập tức trở lại Ngũ Hành Địa.

Nói cách khác hắn tùy thời có thể đi đến Ngũ Hành Địa, không có gì ngăn trở cả.

Hiện tại Ngũ Hành Địa không khác gì hậu hoa viên của nhà hắn.

“Các vị trưởng lão, ta đương nhiên có thể trở lại Ngũ Hành Địa.” Phương nói ra sự thật, “Hiện tại, ba vị trưởng lão trở về bẩm báo lại cho chưởng giáo môn phái chuyện xảy ra lần này. Sau này nếu như muốn đi vào Ngũ Hành Địa có thể đến tìm ta bất kỳ lúc nào. Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Hừ hừ! Thái Nhất Môn có thể phá vỡ không gian tạo thành một thông đạo đến Ngũ Hành Địa, mỗi một thời khắc đều tiêu hao đại lượng nguyên khí, cũng sẽ không cầm cự được bao lâu.”

“Không sai, thông đạo do Thái Nhất Môn mở ra, mỗi một hô hấp đều tiêu hao đại lượng nguyên khí tương đương với pháp lực một cao thủ khổ tu mấy trăm năm dài tích góp được. Nhiếu nhất chỉ có thể duy trì được mấy ngày rồi sẽ đóng lại, quả thực là thời gian không đáng kể. Không thể tưởng được Phương Hàn đạo hữu chiếm được linh phù, có thể tùy thời tiến vào Ngũ Hành Địa, xem ra đạo hữu thật có duyên với nó.”



Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên nói.

“Tiến vào Ngũ Hành Địa còn có một biện pháp nữa, chính là đi vào theo lối vào của Hoang Dã Thần Miếu.” Đan tiên tử đột nhiên nói, “Nhưng đó là nếu như không sợ bị nguyền rủa.”

“Không đâu, thông đạo trong Hoang Dã Thần Miếu đã đóng lại rồi. Sau khi ta lấy được linh phù này thì không ai có thể theo lối vào ở Hoang Dã Thần Miếu mà tiến vào Ngũ Hành Địa nữa.” Phương Hàn thông qua linh phù phát hiện, thông đạo nối với Ngũ Hành Địa ở trong Hoang Dã Thần Miếu đã đóng lại, hiện giờ người nào muốn tiến vào cũng chỉ mà không muốn hắn giúp thì cũng chỉ có thể giống như Thái Nhất Môn, cường ngạnh mở ra một thông đạo.

“Đã như vậy thì chúng ta trở về môn phái thôi. Chuyện Phương Hàn đạo hữu giết hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn là do bọn chúng không đúng. Nhưng hai đệ tử Kim Đan Cảnh chết thật sự là một chuyện động trời, sẽ tạo nên một hồi phong ở cả Tiên Đạo và Ma Đạo. Ngươi hãy cố gắng bảo toàn cho bản thân.” Kiếm Cuồng trưởng lão chắp tay chào.

Vốn, Kiếm Cuồng trưởng lão đã luyện đến tầng thứ chín, Thiên Địa Pháp Tướng, cũng sẽ không thèm để ý tới một người mới đạt tới Quy Nhất Cảnh, thua kém hắn ba cấp bậc. Nhưng mà với thực lực hiện giờ Phương Hàn, cũng không phải chỉ dựa vào hai kiện đạo khí mà còn có bổn mạng phù lục ẩn chứa năm mươi lăm loại thần thông cũng đủ để liều mạng với hắn.

Vứt bỏ hết tấ cả pháp bảo, một chọi một thì Kiếm Cuồng trưởng lão biết rằng bản thân hắn cũng khó có thể thu thập được Phương Hàn, rất có thể còn bị đối Phương phản kích ngược lại.

Đối mặt với người như vậy nên hắn nói chuyện ngang hàng, cũng không làm ra vẻ ta đây.

“Đa tạ Kiếm Cuồng trưởng lão quan tâm, ta tự có cách để bảo toàn cho mình.” Phương Hàn gật đầu, “Có điều, chu vị cẩn thận, tránh bị Thái Nhất Môn hạ độc thủ trên đường trở về, sau đó lại giá họa lên người ta. Đến lúc đó ta có trăm cái miệng cũng không thể nào giải oan được.”

“Hừ! Hiện tại đã trở về Huyền hoàng Đại Thế Giới, Thái Nhất Môn còn chưa có được cái bổn sự đó!” Kiếm Cuồng trưởng lão nói: “Trên người chúng ta đều có bổn mạng kiếm phù, nếu như có chuyện gì thì chỉ cần rung động một cái là chưởng giáo sẽ xuyên qua không gian tới ngay.”

“Vậy là tốt rồi, xin được cáo từ. Ba thánh sáu các vị cứ tới Luân Hồi Phong của ta lấy đan dược.”

Phương Hàn nói xong thì thân thể chớp động, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Hiện tại thân pháp của hắn đã tinh diệu tuyệt luân, sử dụng Ngũ Hành Độn Pháp của thần thông Ngũ Đế Đại Ma, có thể trong nháy mắt chuyển di cực nhanh, vượt qua cả tốc độ của Ngũ Ngục Vương Đỉnh.

Năm đó hắn dùng Ngũ Ngục Vương Đỉnh bởi vì tốc độc của vương đỉnh rất nhanh, còn có thể tông chết mấy người thần tộc. Mà bây giờ thì đã khác, hiện giờ tu vi hắn tăng tiến, hoàn toàn vượt qua tốc độ âm thanh, nhưng cũng vô thanh vô tức, xuyên phá không gian mà đi, không sinh ra chút khói lửa nào. Muốn dừng là dừng, muốn tăng tốc là tăng tốc, muốn thay đổi phương hướng là thay đổi.

Trên thực tế, bổn mạng phù lục của hắn có năng lực vượt xa năng lực của Ngũ Ngục Vương Đỉnh.

Thần thông Ngũ Đế Đại Ma vô cùng khó luyện, nhưng một khi đã luyện thành thì có thể nói thần thông kinh thiên động địa.

Ngẫm lại uy lực khủng khiếp của thần thông Mạt Nhật Thiên Tai do mười hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn liên thủ thi triển ở Ngũ Hành Địa quả không có gì để nói. Mà thần thông Ngũ Đế Đại Ma lại không thua gì Mạt Nhật Thiên Tai.

“Kẻ này tương lai nhất định có được thành tựu lớn. Chỉ cần không chết non thì chuyện hắn có thể trở thành một đầu sỏ muôn đời đã chắc như đinh đóng cột. Vũ Hóa Môn có được một đệ tử như vậy thật là may mắn.”

Đan tiên tử nhìn Phươn Hàn bay đi không nhịn được cảm thán một tiếng, tựa hồ tiếc hận vì cái gì mà môn phái của họ không có được đệ tử như thế này? Nếu không thì sẽ chiếm được không ít cỗ tốt.



“Luyện ra bổn mạng phù lục có dị tượng Xuy Đại Pháp Loa, Kịch Đại Pháp Cổ, đây là phẩm chất có thể thành tiên. Để xem Vũ Hóa Môn đối đãi với hắn như thế nào. Nếu như ở môn phái ta thì nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng, cẩn thận bảo vệ.” Kiếm Cuồng trưởng lão ngữ khí ngưng trọng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ trào phúng: “Năm đó Thái Nhất Môn cũng có đệ tử như vậy, đáng tiếc bọn họ quá cuồng vọng, tự hại chính mình.”

Phùng Phi Thiên gật gật đầu: “Kiếm Cuồng trưởng lão nói đến Linh Lung Tiên Tôn, đúng thật là theo truyền thuyết khi nàng luyện thành kim đan thì cũng có dị tượng Xuy Đại Pháp Loa, Kích Đại Pháp Cổ, hiện tại đã trở thành chí tôn của một phái, pháp lực thâm bất khả trắc, khoảng cách thành tiên cũng không xa. Nếu như hiện tại nàng là người của Thái Nhất Môn thì Thái Nhất Môn sẽ lợi hại đến mức nào? Chỉ sợ là đã sớm thống nhất cả Huyền Hoàng Đại Thế Giới.”

“Đi thôi! Chúng ta chia nhau về môn phái bẩm báo. Tuy lần này đi Ngũ Hành Địa không được cái gì tốt nhưng mà lại kết bạn với Phương Hàn, ba tháng sau còn có được trăm vạn Nguyên Anh Đan, lại có thể tùy thời xuất nhập Ngũ Hành Địa thì cũng không uổng một chuyến đi!”

“Nguyên Anh Đan của Phương Hàn nếu bán ra trên thị trường thì muốn đổi lấy ba trăm viên Bạch Dương Đan cũng không phải là chuyện khó. Một trăm vạn chính là ba triệu viên đan dược! Có khoản tiền ba triệu đó không biết có thể mua được bao nhiêu đồ tốt……”

Ba đại trưởng lão cũng bay lên, đàm luận đên khoản tiền khổng lồ kia, nghĩ đến chuyện mua thiên tài địa bảo.

“Phương Hàn đại ca, đệ cũng muốn trở về môn phái. Tu luyện ở Ngũ Hành Địa lâu như vậy, đệ cũng cảm giác được cương khí của mình đã có biến đổi, tựa như đã sinh ra linh tính, có thể đột phá tầng thứ tư, Âm Dương Cảnh rồi!” Tinh Vân Bảo Bảo đang ngủ trong Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc đi ra nói.

Trong quá trình Phương Hàn giao thủ cùng với Tống Duy Nhất, Triệu Huyền Nhất, Tinh Vân Bảo Bảo cũng ở một bên, yên lặng theo dõi diễn biến.

“Cũng không cần vội trở về môn phái, đến Luân Hồi Phong của ta đi. Ta còn có một phần bàn tay của Yêu Thần chưa có luyện hóa. Hiện giờ ta đã tu luyện thành thần thông Ngũ Đế Đại Ma, hẳn là có thể luyện hóa bàn tay của Yêu Thần, giúp đệ đột phá cảnh giớ. Chờ đến khi đệ tu luyện tới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh thì ta sẽ đưa kim đan của Tống Duy Nhất cho đệ luyện hóa, như vậy đệ sẽ có được hai mươi bảy loại thần thông, thực lực tăng lên nhiều!”

Phương Hàn ngăn Tinh Vân Bảo Bảo trở về môn phái.

Hắn lấy kim đa của Tống Duy Nhất cho Tinh Vân Bảo Bảo luyện hóa cũng là vì muốn lôi kéo Quần Tinh Môn. Ý là “ta giết người của Thái Nhất môn, đoạt được kim đan, mà Tinh Vân Bảo Bảo cũng luyện hóa một phần, khi Thái Nhất Môn đến hỏi tội thì Quần Tinh Moon cũng khó mà tránh được liên quan.”

Hắn dùng hết mọi cách để kéo thêm người lên ngồi cùng chiến xa với mình. Mà một phần cũng là vì hắn rất thích Tinh Vân Bảo Bảo, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.


Thân thể Tinh Vân Bảo Bảo tựa hồ cũng bị một loại bí pháp tế luyện qua, nếu như tu luyện tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh thì cũng có thể luyện hóa kim đan, có thêm hai mươi loại thần thông.


Nếu như là cao thủ bình thường thì sẽ bị bạo thể.


“Như vậy thì thật là hay, thực lực của đệ tăng lên nhiều thì cũng sẽ có rất nhiều lợi thế trong môn phái….. Hừ hừ!” Tinh Vân Bảo Bảo nhíu cái mũi nhỏ nhắn của mình.


Cứ như vậy hai người bay không tới mấy canh giờ đã thấy được Vũ Hóa Sơn ở xa xa, nhưng hắn đột nhiên dừng lại bởi vì hắn đột nhiên thấy được một dị tưởng kỳ lạ. Ở xa xa, trên bầu trời Vũ Hóa Sơn có lượng lớn bạch vân hội tụ, tất cả đều tụ tập về một ngọn núi, sau đó bị hút lấy rồi lại nhả ra.


Thật giống như hơi thở của một đầu mãnh thú thái cổ khổng lồ đang nằm ở đó.


“Đó là cái gì?” Phương Hàn lắp bắp kinh hãi.


“Côn Bằng Thổ Nạp! Thôn trường hà thở ra biển rộng!” Diêm chăm chú nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK