Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi ngồi chờ trong chốc lát, hai đệ tử Vạn Quy Tiên Đảo đã nhanh chóng quay lại: “Sư huynh, sư tỷ, phòng các người muốn đã chuẩn bị xong, những dược liệu kia cũng đã được chúng ta đưa vào trong phòng. Xin mời theo chúng ta!”

“Nhanh vậy sao? Vạn Quy Tiên Đảo không hổ là một trong mười đại môn phái!” Phương Hàn tán thưởng một câu, trong số những linh dược hắn kể ra có một số thứ phi thường khó kiếm được, tỷ như Thái Âm Địa Long Khâu Dẫn(*), Kim Ngân Xuyên Sơn Giáp ngàn năm, nếu như phải tự mình đi đến các vùng hoang dã để tìm kiếm, thu thập thì chỉ sợ là phải mất đến mất tháng công phu, nhưng hiện tại ở đây chỉ tốn có vài câu nói, mười kiện linh khí là có thể có được hết.

“Ta bây giờ còn ba mươi sáu thanh phi kiếm, tám linh khí pháp y, không biết có thể đổi lấy cái gì nữa không?” Phương Hàn thầm tính toán trong đầu, những vật này hắn đều không cần nhưng đối với những đệ tử ở Thân Thể Cảnh thì lại vô cùng trân quý. Trong một môn phái thì cao thủ Thân Thể Cảnh chiếm đa số.

Phương Hàn biết rõ, một thanh phi kiếm, một kiện pháp y có thể trợ giúp đệ tử vượt qua thời kỳ gian nan nhất của Thân Thể Cảnh. Vũ Hóa Môn có hơn bốn mươi vạn ngoại môn đệ tử nhưng số người có phi kiếm, pháp y thì ít đến thương cảm, cho dù là nội môn đệ tử cũng không chắc là có đủ một bộ, chắc hẳn Vạn Quy Tiên Đảo cũng giống như vậy.

Vạn Quy Tiên Đảo mở hải thị, tài nguyên phong phú, Phương Hàn hoàn toàn có thể đem những thứ mình không cần mà người ta muốn ra trao đổi để lấy dược liệu dùng cho tu luyện.

Phương Hàn đi theo hai đệ tử vào sâu trong Huyền Quy Các, vừa đi vừa âm thầm tính toán nên trao đổi như thế nào.

Không ngờ rằng, hai người đệ tử lại mở miệng nói, “Sư huynh, không biết trên người huynh còn có phi kiếm, hoặc linh khí pháp y nào không? Vừa rồi người thoáng cái đã xuất ra mười kiện linh khí pháp y, có vẻ còn rất nhiều. Nếu như còn, Vạn Quy Tiên Đảo của chúng ta có thể dùng bảo bối khác để trao đổi.”

“Thật không? Có bảo bối gì?” Phương Hàn nói.

“Cái này chúng ta cũng không làm chủ được, bất quá có Hải sư huynh đang chờ hai vị trong mật thất.” Hai đệ tử dẫn lối một hồi, đưa Phương Hàn tới một toàn trước một cung điện, két két, cánh cửa bằng đồng dày mở ra, bên trong có một nam tử đứng thẳng, thân như một mũi giáo, toát một cổ khí tức trầm ổn, không giận mà uy. Trên người ẩn ẩn có tia pháp lực, hiển nhiên là một vị cao thủ Thần Thông Bí Cảnh.

“Hai vị đạo hữu Vũ Hóa Môn, xin chào, ta là chân truyền đệ tử Vạn Quy Tiên Đảo, Hải Sơn.”

“Xin chào Hải đạo hữu.” Phương Hàn gật gật đầu, đi vào trong điện, cửa đồng chậm lãi đóng lại, không khí lặng như tờ, phảng phất như một không gian độc lập.

Cả tòa cung điện được xây bằng đồng, ước trừng rộng bảy tám trăm thước vuông, hoàn toàn trống rỗng, không có bày bố gì cả, chỉ có lượng lớn dược liệu được đặt trong các vạc thủy tinh lớn.

Nhất là có bảy cái vạc thủy tinh lớn bằng hai thân người, bên trong có bảy thủy mẫu, mỗi thủy mẫu đều tỏa ra hơi nước nồng đậm, tinh thần cường đại, có thể mê hoặc được mấy người Phương Hàn, làm cho bọn hắn bị ảo giác. Hiển nhiên, bảy thủy mẫu đã thành tinh!

Đây chính là bảy thủy mẫu mà Long Huyên muốn, mỗi một thủy mẫu đều là dị chủng, sống ở nước sâu ngàn trượng, muốn bắt được thì không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian.

Lại còn có các vạc thủy tinh lớn bên trong chứa các dược liệu mà Phương Hàn cần, nặng chừng mấy ngàn cân.

“Phương Hàn đạo hữu đánh chết được Tuyệt Mệnh đảo chủ hẳn là chiếm được không ít chỗ tốt. Nghe đồn là huynh còn cùng Thái Nhất Môn xảy ra xung đột? Lúc này mấy người đệ tử Thái Nhất Môn còn đang ở trong Huyền Quy Các chờ các vị. Tựa hồ muốn gây bất lợi cho các vị. Bất quá đạo hữu cứ yên tâm, ở chỗ này thì bọn họ cũng không dám làm gì đâu.” Hải Sơn cười, đột nhiên nói.

“Tin tức của Hải đạo hữu thật là linh thông.” Phương Hàn bên ngoài thì cười cười nhưng trong lòng thì không: “Vừa rồi nghe nói Hải đạo hữu muốn cùng ta làm một vài giao dịch, trên người ta đúng là còn có một vài kiện linh khí, không biết Hải đạo hữu có bảo bối gì giúp tăng tiến tu vi?” Hắn nói một câu khách sáo rồi đi thẳng vào vấn đề, cũng không quanh co, lòng vòng, lãng phí thời gian.

“Công pháp mà huynh tu luyện là Thiên Mộc Đại Pháp, một trong tám đại thần thông của Vũ Hóa Môn. Ở đây ta có một khối thần mộc, có thể hỗ trợ, tăng cường tu vi của huynh, đây là lần đầu tiên ta thấy được thứ này, huynh xem thử thế nào?” Trong lúc nói chuyện, Hải Sơn khẽ vẫy tay, một khối mộc thụ xuất hiện trong tay hắn.



Khối mộc thụ này lớn bằng lòng bàn tay, thân cây uốn éo vặn vẹo, có chút giống như nhân sâm nhưng lại không có gốc rễ, chất gỗ màu tím đen, giống như cây tử đàn nhưng cũng không phải tử đàn, nhìn Hải Sơn cầm trong tay hắn có rất nặng.

Phương Hàn đưa tay qua tiếp lấy liền thấy thân thể trầm xuống, thiếu chút nữa thì té ngả, cuối cùng cũng chỉ có thể vận pháp lực mới có thể miễn cưỡng nâng khối mộc thụ. Khối mộc thụ này nặng ít nhất cũng phải bốn năm ngàn cân.

“Thân thể mạnh mẽ, pháp lực hùng hồn. Tu luyện tới Chân Nguyên Cảnh mà lại có pháp lực cường đại như vậy, thật là khác thường.” Hải Sơn hiện ra thần thái kỳ dị, ngạc nhiên.

Phương Hàn ngược lại cũng nhìn ra Hải Sơn này cũng là Chân Nguyên Cảnh giống như hắn, nhưng lại không có pháp lực của hắn ước chừng tương đương với năm trăm mã lực, chân khí màu đỏ, không biết là tu luyện thần thông gì.

“Đây là cây gì vậy? Ta chưa từng gặp qua? Bất quá nó không phải là hình thành từ mộc linh chân khí.” Phương Hàn cảm giác khối mộc thụ này vô cùng cô đọng, bản thân hắn không thể cảm nhận được mộc khí ở bên trong, không cách nào hấp thu thì cũng vô pháp tu luyện.

Nghe Phương Hàn hỏi đây là cây gì thì mặt Hải Sơn có chút xấu hổi nói, “Ta cũng không biết, nhưng trải qua nhiều lần tế luyện, vô luận là dùng chân hỏa đốt, dùng nước ngâm đều không thể luyện hóa được, dùng phi kiếm chém cũng không để lại chút dấu vết. Cho nên ta kết luận đây là một trân bảo trong thiên địa, có thể giúp ích rất nhiều cho tu luyện Thiên Mộc Đại Pháp của Vũ Hóa Môn, loại công pháp chuyên hấp thu linh khí của vạn mộc. Cho nên mới đem kỳ trân này tặng cho người biết hàng như huynh.”

“Huynh cũng không biết?” Phương Hàn thoáng nghĩ trong đầu: “Đây không phải là một thứ vô dụng, bản thân hắn không dùng được nên mới đổi với ta, nói là thiên địa kỳ trân. Thật là khôi hài!”

Bất quá lời này hắn cũng không nói ra miệng, nhưng ai cũng có thể từ trên mặt hắn nhìn ra được một khối mộc thụ kỳ quái không thể hấp thu được chút linh khí gì từ trên đó thì chẳng khác nào một thứ vô dụng cả.

“Nếu đạo hữu có thể đổi ba mươi kiện linh khí thì ta sẽ đổi trân bảo này, đạo hữu thấy thế nào?” Hải Sơn nhún vai nói.

“Ba mươi kiện linh khí!” Phương Hàn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc hướng về Hải Sơn, “Hải Sơn huynh, bảo vật này tựa hồ quá trân quý, ta không cách nào tiếp nhận được. Huynh giữ lấy mà tu luyện đi.”

“Ba mươi kiện không thể, vậy hai mươi kiện cũng được.” Hải Sơn tựa hồ cũng biết khối gỗ này có chút kỳ dị nhưng không có tác dụng lớn, Phương Hàn không muốn đổi nên mới giảm giá một chút.

“Cái bảo bối này quá trân quý, Thiên Mộc Đại Pháp của ta cũng không dung hóa được, là một kiện bảo vật trong thiên địa, nếu như có thể thấu hiểu được ảo diệu bên trong chắc có thể đạt tới Trường Sinh Bí Cảnh. Hải đạo hữu vẫn chưa biết rõ hàng của mình, nói không chừng có thể hoán đổi được một kiện đạo khí đó.” Phương Hàn nói với giọng châm chọc.

“Phương huynh lại châm chọc ta rồi! Ta mới thu hơn mười đệ tử, hiện không có linh khí pháp y hay phi kiếm gì ban thưởng cho bọn chúng. Biển rộng mênh mông mà không biết phi hành thì nửa bước cũng khó đi. Gặp phải động vật hung hãn trên biển cũng khó có thể tự bảo vệ mình. Như thế này đi, Phương huynh chỉ cần xuất ra mười lăm thanh phi kiếm, ta sẽ đổi khối thần mộc này cho huynh.” Hải Sơn khẽ lắc đầu nói.

“Đã như vậy ta sẽ giúp đạo hữu một chút vậy. Ta giết Tuyệt Mệnh đảo chủ lấy được một ít phi kiếm, vậy tặng cho huynh đi.” Phương Hàn vung tay lên, trong tay áo bay ra mười lăm đạo kiếm quang, hóa thành mười lăm thanh phi kiếm, “Thần Mộc này ta cũng cũng không cần, coi như ta tặng cho huynh, kết một cái thiện duyên. Người tu đạo trong thiên hạ đều là bằng hữu, khó khăn của Hải Huynh cũng là khó khăn của ta.”

Phương Hàn cũng thuận tay đẩy thuyền, bản thân không thể hấp thụ mộc khí của thần mộc, nó đúng là vô dụng, không bằng kết giao một bằng hữu.

“Khối thần mộc này cho cứ coi như là giao dịch đi. Nếu như Phương Huynh tặng không thì ta cũng không dám nhận.” Hải Sơn lắc đầu, trông thấy Phương Hàn hào phóng như vậy, hắn cũng có chút động dung.

“Đã như vậy thì coi như là giao dịch đi. Hải huynh cho ta mượn nơi này để tu luyện, không biết là tính toán như thế nào?”

“Phương huynh trượng nghĩa như thế, ta cũng dễ nói chuyện. Cung điện này được đúc bằng đồng, vốn chính là nơi ta dùng để luyện khí, là một địa phương rất bí ẩn, an toàn. Phương huynh cứ yên tâm ở đây tu luyện, cam đoan sẽ không có ai quấy rầy.” Hải Sơn thu mười lăm thanh phi kiếm, chắp tay chào rồi đi ra ngoài.

“Long Huyên đây là cây gì muội biết không?” Phương Hàn hỏi.

Long Huyên tiếp lấy, vận pháp lực nhưng không cách nào thẩm thấu vào bên trong, khối gỗ này so với kim cương còn cứng rắng gấp trăm ngàn lần, “Ta cũng không biết nó là gì, có lẽ là một khối hóa thạch, bất quá một chút linh khí cũng không có, làm sao để tu luyện đây. Huynh cũng thật là hào phóng, thoải mái tặng cho người ta mười lăm thanh phi kiếm. Nếu như đem giao cho môn phái cũng được không ít đan dược đó.”



“Ta nghĩ rồi! Hải Sơn có thể làm bạn được, kết một cái thiện duyên này, sau này sẽ có nhiều chỗ tốt.” Trong lúc nói chuyện PHương Hàn cầm khối thần mộc đi vào trong Hoàng Tuyền Đồ.

Pháp y có tay áo rất lớn, tương đương với một cái túi lớn, vừa rồi Phương Hàn đem mười lăm thanh phi kiếm phóng ra cũng không gây chút nghi ngờ gì. Bởi vì phi kiếm chỉ lớn bằng đầu ngón tay, tinh xảo vô cùng, có thể đặt ở trong tay áo.

“Diêm, đây là cây gì vậy? Ngươi nhìn qua một chút đi?” Phương Hàn biết rõ Diêm kiến thức rộng rãi, thậm chí còn sâu rộng hơn so với một vài chưởng giáo chí tôn.

“Hả? Khối gỗ này có chút kỳ quái, để ta xem xét kỹ càng nào.” Diêm tựa hồ cũng không nhận ra khối gõ này, liên tục sử dụng nước Hoàng Tuyền Hà thẩm thấu, muốn vào bên trong nhưng mà thất vọng, Vong Tình Thủy có thể thẩm thấu vào vạn vật nhưng lại không cách nào thẩm thấu vào bên trong khối gỗ này được.

“Ta cũng không tin? Thiên hạ lại có thứ nước không thể thấm vào!” Diêm tựa hồ nổi giận, luân phiên thử nhiều cách nhưng không có kết quả, hắn đem nước xoay tròn xung quanh khối mộc thụ, Vong Tình Thủy sôi trào, hóa thành chân khí lần nữa đánh mạnh lên khối mộc thụ, thậm chí hắn còn dùng Ngũ Ngục Vương Đỉnh để luyện chế mộc thụ, dùng hỏa diễm đánh mạnh lên nó, dùng đủ loại phương pháp đều không thể làm gì được!

“Phương Hàn, ngươi dùng Mộc Hoàng chân khí tế luyện xem! Thanh Đế Mộc Hoàng Công có thể quản lý hết thảy vật chất mộc thuộc tính trong thiên địa!”

Phương Hàn nghe được vội vận chân khí, rót chân khí của mình vào trong.

Vong Tình Thủy có thêm mộc hoàng chân khí, mãnh liệt đánh lên khối mộc thụ này, tựa hồ có chút chấn động nhưng vẫn như cũ không tản mát ra chút linh khí nào.

Nhưng Diêm như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hô lớn: “A ha! Ta biết rồi! Ta biết rồi! Ta biết đây à cái gì rồi! Không thể ngờ được là truyền thuyết lại có thật…. Ha ha ha!”

Phương Hàn chưa từng thấy qua Diêm cao hứng như vậy, nội tâm rung động hỏi: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

“Đây là Kiến Mộc!”

“Kiến Mộc!”


“Còn được gọi là Cây Thế Giới! Nghe đồn rất lâu trước đây, trong thế giới có một thân cây sừng sững gọi là Kiến Mộc hay Cây Thế Giới, thông với Tiên Giới! Con người có thể nhờ vào việc leo lên cây này mà đi tới Tiên Giới. Cây này thông giữa thần và người! Nhưng về sau lại bị một vị đại thần thời thái cổ đốn đi, cắt đứt con đường nối giữa con người và tiên giới. Bất quá đó chỉ là truyền thuyết, xảy ra trước khi sư phục của sư phục của sư phụ của Hoàng Tuyền Đại Đế ra đời, mười tám đời tổ tông trước cũng chưa sinh ra. Ta cũng không biết là có thật hay không, ngay cảu Tiên Đạo chí tôn cũng không thể kiểm chứng truyền thuyết này, chẳng qua nếu như ta suy đoán không sai thì đây là một mảnh vụn của Cây Thế Giới! Bởi vì thứ mà nước Hoàng Tuyền Hà không thể thẩm thấu, Thanh Đế Mộc Hoàn Công không thể luyện hóa thì cũng chỉ có thể là Cây Thế Giới!”


“Lại có loại vật như vậy sao? Đây chỉ là một mảnh vụn thôi? Có tác dụng gì?” Phương Hàn kinh hỉ nói, hắn không ngờ khối mộc thụ này lại thật sự là trân bảo trong thiên địa, Cây Thế Giới trong truyền thuyết, cây nối thông giữa nhân giới và tiên giới, loại truyền thuyết như vậy là là sự thật. Không nói gì nhiều, một mộc thụ có một truyền thuyết lớn như vậy thì nhất định là bảo bối.


“Ta cũng không rõ, chẳng qua nếu như ngươi có thể hấp thu mộc linh khí trong mảnh vụn của Cây Thế Giới thì Thanh Đế Mộc Hoàng Công của ngươi sẽ tu luyện đến cảnh giới mà chưa có ai đạt tới. Bất quá đây cũng chỉ là một mảnh vụn, ngươi không thể hy vọng một bước có thể lên tới trời được.” Lời Diêm ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, “Hơn nữa hiện tại cũng không cách nào hấp thu được. Với thực lực hiện giờ của chúng ta không cách nào luyện hóa được khối mộc thụ này.”


“Xem ra là ta chiếm tiện nghi lớn rồi. Mảnh vụn của Cây Thế Giới lại rơi vào trong tay Hải Sơn, cũng khó trách người khác không thể nhận ra được. Kiến thực sâu rộng như Diêm mà mới đầu còn không thể nhận ra được.” Phương Hàn cũng không gấp, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói tới Tiên Giới?” Ngươi không phải nói là chính ngươi bị tiên nhân đánh bị thương sao? Tiên nhân trong truyền thuyết rốt cuộc lợi hại đến mức nào?”


“Tiên giới là một không gian đặc thù, chỉ có cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, khi tu luyện đến cực hạn, lĩnh ngộ được quy tắc của thế giới mới có thể đánh vỡ chướng ngại của thiên địa, tiến vào một thế giới thần bí, trở thành bất tử. Hoàng Tuyền Đại Đế ở một bước cuối cùng bị công kích, còn ta thì còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị tiên nhân đánh bị trọng thương, rơi xuống đất chìm vào hôn mê. Bất quá ta từng nghe Hoàng Tuyền Đại Đế nói ở tiên giới có cánh cửa Vĩnh Sinh. Ai có thể tìm được cánh cửa đó, tiến nhập vào đó thì có thể đạt tới vĩnh sinh, nhật nguyệt bị hủy diệt hắn vẫn tồn tại, chư tiên vạn giới bị diệt vong, hắn sẽ vẫn tồn tại.” Diêm nói, “Bất quá truyền thuyết này vẫn còn rất xa vời đối với chúng ta, cũng không cần để ý đến.”


“Vậy mà cũng có thể sao, truyền thuyết này có thật không, có lẽ là do người khác thêu dệt nên mà thôi.” Phương Hàn cũng không nghĩ tới những chuyện xa vời, hư vô đó.


“Trước hết vẫn cứ luyện Diêm La Kim Thân, đạt tới cảnh giới Địa Tạng đã! Nguyên khí dồi dào, tăng cường pháp lực!” Phương Hàn khoanh chân ngồi xuống .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK