Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Viễn cổ ma tôn bị phong ấn trong Ngũ Hành Địa xuất thủ? Quả nhiên… khó trách sao Thái Hoàng Thiên lại cố kỵ như vậy, vẫn chưa đến đây cưỡng bức chúng ta. Có điều không biết đây là phúc hay họa đây.” Một vị chưởng lão Trường Sinh Bí Cảnh khác chắc dhcawsc lưỡi nói, tựa hồ đang suy nghĩ, tìm hiểu chân tướng chuyện này: “Viễn cổ ma tôn nhất định có một kế hoạch gì đó. Hắn truyền thụ Ma Thai Ký Sinh Quyết cho Mạnh Thiểu Bạch, hiện giờ lại coi Phương Hàn như một quân cờ, rõ ràng là hắn có một âm mưu gì đó.”

Lần hội nghị này, ngoại trừ Phong Bạch Vũ ra, tòn có ba vị đầu sỏ Trường Sinh Bí Cảnh khác là Thiên Hình, Khương Nhu Nhu, và nam tử vừa nói chuyện.

Nam tử này mặc toàn thân màu xám, trong tay cầm một cái ngọc như ý màu đen, sắc mặt có chút lạnh lẽo, nhắc tới Phương Hàn tựa hồ có chút bất mãn: “Tên Phương Hàn này cũng gây quá nhiều chuyện rắc rối, đắc tội với quá nhiều người. Hơn nữa không biết viễn cổ ma tôn đã làm cái gì trên người hắn. Ta đề nghị không nên lưu giữ kẻ này, vạn nhất sau này xảy ra đại sự thì Vũ Hóa Môn ta cũng không chống đỡ nổi.”

“Như Ý Tử! Sao ngươi lại nói những lời này. Tu vi của Phương Hàn cũng không phải tầm thường, hiện giờ đã luyện thành bổn mạng phù lục, có được dị tượng Xuy Đại Pháp Loa, Kích Đại Pháp Cổ. So với căn cơ của Hoa Thiên Đô còn hùng hậu hơn. Buông bỏ một đệ tử như vậy? Có phải ngươi tu luyện lâu quá rồi nên hồ đồ hay không?”

Thiên Hình trưởng lão lạnh lùng nhìn nam tử này, mở miệng chỉ trích.

Người được gọi là Như Ý Tử trước giờ vẫn là trưởng lão ủng hộ Hoa Thiên Đô. Pháp bải Thiên Kế Chí Dương Tác chính là do hắn luyện chế được rồi cho Hoa thiên Đô.

Cho nên lúc này, khi thấy Phương Hàn trở thành uy hiếp rất lớn với việc tranh đoạt ngôi vị chưởng giáo của Hoa Thiên Đô thì hắn kiệt lực đòi đuổi Phương Hàn đi, lấy cớ là tránh đắc tội với Thái Nhất Môn.

“Thiên Hình, rốt cuộc là ta hồ đồ hay là ngươi hồ đồ. Đừng quên, hiện tại Hoa Thiên Đô vẫn đang tu luyện ở Thái Nhất Môn, muốn mượn tiên khí của Thái Nhất Môn để tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh. Bây giờ lại lòi ra chuyện này, nếu như không khu trừ Phương Hàn thì Thái Nhất Môn sẽ làm gì Hoa Thiên Đô đây?” Như Ý Tử lạnh lùng nói, “Một tên mới tu luyện tới tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh quan trọng hơn một cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời sao? Hơn nữa hiện tại căn cơ của Hoa Thiên Đô cực kỳ sâu dày, đã tu luyện thần thông Bàn Vũ Đại Lực đến cực hạn rồi, sắp đột phá Trường Sinh Bí Cảnh. Chỉ sợ còn có thể trực tiếp lĩnh ngộ Bất Tử Chi Thân, đến lúc dó còn hơn cả ta và ngươi nữa. Ai nặng ai nhẹ? Hơn nữa Phương Hàn tuy có căn cơ hùng hậu nhưng mà có thể tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh hay không còn rất khó nói. Sự chênh lệch giữa các tầng cảnh giới như thế nào, có bao nhiêu gian nan, thống khổ, muốn vượt qua thì cần bao nhiêu kỳ ngộ, duyên phận ta và ngươi đều không phải là không biết rõ. Hiện tại không khu trừ Phương Hàn thì không tốt cho Hoa Thiên Đô, không tập trung vào cái đang có, mà lại quay ra bảo vệ một cái mơ hồ. Sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?”

“Ta không đồng ý việc khu trừ Phương Hàn, hiện giờ Thái Nhất Môn cũng không có áp bách chúng ta. Huống hồ vì sao lại khu trừ hắn? Không thể nào không nói đạo lý như vậy được. Phương Hàn ra tay giết hai tiểu đầu sỏ Kim Đan Cảnh, thật sự là một chuyện rất lớn, ta sợ là Thái Nhất Môn hiện tại không gây khó dễ nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua đâu.” Mặt Truyền Công trưởng lão lộ vẻ đăm chiêu, vô cùng lo lắng. Để cho hắn đi giết hai đại đệ tử Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn thì hắn cũng không cách nào làm được. Đừng nói là hắn, cho dù là Ma Đế, Ma Hoàng cũng không dám.

Có điều khu trừ Phương Hàn, bợ đỡ Thái Nhất Môn là chuyện hắn không cách nào đồng ý được.

“Ta cũng không đồng ý chuyện khu trừ Phương Hàn. Đầu tiên là không có đạo lý. Hắn cùng với người của Thái Nhất Môn luận võ, người của ba đại kiếm phái đều thấy được. Thái Nhất Môn vì nuốt lời vây công hắn nên Phương Hàn mới hạ sát thủ. Nếu như chúng ta vì chuyện này mà khu trừ Phương Hàn thì các môn phái Tiên Đạo, thậm chí Ma Môn cũng đều cười Vũ Hóa Môn chúng ta mềm yếu, vô năng. Thứ hai là khu trừ Phương Hàn chắc chắn hắn sẽ bị Ma Đạo lôi kéo, được không đủ bù mất. Thậm chí có thể bị người của ba đại kiếm pháp thu nạp. Phải biết rằng trên người Phương Hàn có Hoàng Tuyền Đồ. Trong thiên hạ này có ai không thèm Hoàng Tuyền Bảo Khố đâu chứ?”



Khương Ôn Nhu dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn chỉ ra các điểm then chốt.

“Vậy bảo hắn lưu Hoàng Tuyền Đồ và tất cả đạo khí trên người lại, sau đó khu trừ hắn khỏi môn phái là được.” Như Ý Tử lạnh lùng nói, “Vũ Hóa Môn chúng ta che chở cho hắn lâu như vậy, lưu lại một ít đồ cũng là hợp tình hợp lý. Lần này hắn là ra chuyện này, hắn được rất nhiều chỗ tốt, nhưng mà chẳng lẽ Vũ Hóa Môn lại vì che chở cho hắn mà phá hư sự đoàn kết giữa các môn phái trong Tiên Đạo, đắc tội với Thái Nhất Môn? Huống hồ viễn cổ ma tôn cũng đã giở thủ đoạn ở trên người hắn, không biết tương lai có làm điều gì nguy hại cho Vũ Hóa Môn chúng hay không cũng rất khó nói.”

“Ta không đồng ý chuyện khu trừ Phương Hàn, đừng quên hắn là cao thủ luyện đan, tu luyện thần thôn Ngũ Đế Đại Ma, Thanh Đế Mộc Hoàng Công có khả năng nuôi dưỡng biến linh dược thành tinh, hơn nữa hắn có thể luyện chế vô hạn Nguyên Anh Đan, lật tay một cái là xuất ra cả trăm vạn viên. Loại tài phú như thế nàu, chỉ cần Vũ Hóa Môn chúng ta có thể giữ được trong vòng tám năm, mười năm thì có đào tào ra được bao nhiều đệ tử Thần Thông Bí Cảnh đây? Mấy ngàn? Thậm chí cả vạn cũng không biết chừng. Như vậy thì ba trăm năm sau, Vũ Hóa Môn phát triển không thua gì Thái Nhất Môn cũng không phải là không thể. Các người đây là không biết tính toán lâu dài, chỉ nghĩ đến chuyện trước mắt.”

Dược Vương trưởng lão đứng thẳng lên lắc mạnh đầu nói, hắn chưởng quản đan dược của môn phái. Mặc dù có một lò luyện đan cấp bậc đạo khí nhưng mà vẫn thiếu rất nhiều loại tài liệu để luyện chế đan dược. Không ai có thể hiểu được sự hữu ích của Thanh Đế Mộc Hoàng Công hơn hắn. Đò là còn chưa nói tới việc Phương Hàn có thể luyện chế ra lượng lớn Nguyên Anh Đan với phẩm chất vô cùng cao nữa.

“Hắn có một kiện pháp bảo thần bí, có thể làm giống như cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, hấp thu được nguyên khí của Tiên Giới để luyện đan, hơn nữa số lượng hấp thu được còn lớn hơn cả chúng ta. Không biết là bảo bối gì mà lại có loại công năng này.”

“Vậy đoạt lấy Hoàng Tuyền Đồ của hắn, đoạt luôn cả bảo bối thần bí đó, rồi khu trừ hắn. Tóm lại ta không muốn Vũ Hóa Môn chúng ta trở mặt với Thái Nhất Môn, sau đó lại khiến Hoa Thiên Đô bị tổn thương. Phải biết rằng, Hoa Thiên Đô mới là đệ nhất trong hàng đệ tử của chúng ta, quan trọng hơn Phương Hàn rất nhiều. Vì sự phát triển của Hoa Thiên Đô mà hy sinh một người như Phương Hàn thì cũng không có gì phải tiếc cả.” Như Ý Tử cười lạnh nói, “Chưởng giáo thấy thế nào?”

Tất cả trưởng lão đều nhìn về phía Phong Bạch Vũ.

Dù sao thì Phong Bạch Vũ mới là chưởng giáo chí tôn của Vũ Hóa Môn, nắm quyền quyết định cuối cùng. Mà tu vi của hắn cũng siêu quần, xuất chúng, nắm giữ tuyệt phẩm bảo khí như Thiên Hoàng Kính, uy lực vô cùng.

Mọi chuyện quan trọng đều phải có ý kiến của hắn.

Đương nhiên còn có một vài thái thượng trưởng lão nữa, có điều bình thường các thái thượng trưởng lão cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của chưởng giáo.

“Không thể khu trừ Phương Hàn. Phong Bạch Vũ ta vẫn có thể bảo vệ được mọi người. Huống hồ lần này hắn làm rất tốt, lấy được linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa, sau này Ngũ Hành Địa hoàn tòa do Vũ Hóa Môn chúng ta khống chế. Huống hồ hắn xử lý rất khéo, lôi kéo người của ba đại kiếm phái, không hết tiếc ba trăm vạn Nguyên Anh Đan để lấy lòng bọn họ. Khiến cho trưởng lão của ba đại kiếm phái đều đứng về phía chúng ta. Hơn nữa chưởng giáo của ba đại kiếm phái đều bí mật phát ra phù chiếu nói là cùng với chúng ta cùng tiến cùng lui. Mặt khác, chỗ này ta còn có một phần phù chiếu của vợ chồng môn chủ Quần Tinh Môn. Bọn họ nói nếu cần thiết thì bọn họ sẵn sàng nhận Phương Hàn làm nghĩa tử. Nếu như Vũ Hóa Môn chúng ta không che chở Phương Hàn thì Quần Tinh Môn cũng sẽ che chở cho hắn.”

Phong Bạch Vũ lấy ra phù chiếu có tinh quang sáng chói, ném thẳng đến trước mặt Như Ý Tử.

Như Ý Tử tiếp nhận phù chiếu, nhìn thoáng qua rồi lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó lạ nói: “Kẻ này trên đầu có phản cốt, sẽ không toàn tâm toàn ý thuần phục Vũ Hóa Môn chúng ta. Hiện tại lại cấu kết với Quần Tinh Môn làm bậy, sau này còn làm ra chuyện gì nữa? Đừng quên là Quần Tinh Môn cùng với Vũ Hóa Môn chúng ta tranh đoạt quyền thu đệ tử ở Đại Ly Vương Triều và mấy quốc gia trong thế tục.”



“Đây là liên hoành hợp tung. Hắn cướp lấy kim đan của Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất, sau đó lại tu luyện cùng với thiếu môn chủ Quần Tinh Môn là Tinh Vân Bảo Bảo, chuẩn bị đem một khỏa kim đan cho Tinh Vân Bảo Bảo luyện hóa.” Thiên Hình trưởng lão nhìn chằm chằm vào Như Ý Tử, cắn chặt răng, cười lạnh nói tiếp, “Bởi vì như vậy, chỉ sợ là sau này Tinh Vân Bảo Bảo còn có thể khống chế của Quần Tinh Môn. Môn chủ Quần Tinh Môn cũng vui vẻ chứng kiến một màn này, bởi vì bọn họ tự nhiên muốn cho con mình được nhiều chỗ tốt. Nhưng mà đối với Phương Hàn thì lại khác. Mấy trăm năm sau, khi Tinh Vân Bảo Bảo trở thành môn chủ Quần Tinh Môn thì giữa Vũ Hóa Môn chúng ta và Quần Tinh Môn sẽ có thêm một tầng quan hệ khác, có rất nhiều chỗ tốt.”

“Nói như vậy, các người đều muốn che chở Phương Hàn, vì hắn mà chống lại quái vật khổng lồ như THM sao?” Như Ý Tử nhìn lướt qua các trưởng lão đang ngồi ở đây nói, “Nếu làm như vậy rồi Hoa Thiên Đô sinh ra ý đồ làm phải thì sao? Ta lại có một chủ ý khác, mọi người xem xét thử xem.”

“Chủ ý gì? Ngươi nói đi.” Phong Bạch Vũ nhìn Như Ý Tử nói.

“Ra giá, hướng Thái Nhất Môn ra giá! Thái Nhất Môn lần này bị tổn thất nặng nề nhưng lại không thể ra mặt đòi lại, nhưng chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta thấy tại sao chúng ta không ra điều kiện với Thái Nhất Môn. Nếu như Thái Nhất Môn cho chúng ta đủ chỗ tốt có thể bù đắp được tổn của việc khu trừ Phương Hàn thì sao lại không làm? Hơn nữa còn có thể cho Hoa Thiên Đô biết được Vũ Hóa Môn chúng ta tuyệt đối không thiên vị bất cứ đệ tử nào. Ta thấy việc này cứ để Hoa Thiên Đô trao đổi với Thái Nhất Môn.”

Như Ý Tử âm lãnh nói.


“Ý của ngươi là chúng ta vì lợi ích mà bán đứng đệ tử của môn phái?” Giọng nói của Thiên Hình trưởng lão rất không tự nhiên.


“Ta lấy đại cục làm trọng, chẳng lẽ mọi người đều muốn Hoa Thiên Đô làm phản, trở thành Linh Lung Tiên Tôn thứ hai sao? Ta nói cho các người biết, Hoa Thiên Đô tùy thời đều có thể tiến vào Trường Sinh Bí Cảnh. Một khi hắn bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, trở thành đầu sõ muôn dời, dựa vào kho tàng mà Bàn Vũ Tiên Tôn lưu lại, thêm động phủ nữa, còn có Thái Nhất Môn chúng ta hỗ trợ thì có thể khai tông lập phái, trở thành một trong mười một môn phái Tiên Đạo.


“Như Ý sư đệ, ngươi đừng quên là khu trừ Phương Hàn thì Phương Thanh Tuyết cũng sẽ rời bỏ môn phái.” Phong Bạch Vũ nhàn nhạt nói, “Tổn thất như thế này chúng ta không cách nào bù đắp nỗi. Nàng chính là điện mẫu chuyển thế, có liên quan đến một đại sự thời thượng cổ. Có tác dụng mấu chố có thể giúp các vị thái thượng trưởng lão của chúng ta đột phá cánh cửa Tiên Giới, chống đỡ thần lôi của Tiên Giới, phá mở được cánh cửa đó. Nếu mất đi nàng và Phương Hàn thì cho dù Hoa Thiên Đô cũng không thể bù đắp được. Huống hồ với tốc độ tu luyện của nàng, sợ là còn bước vào Trường Sinh Bí Cảnh trước cả Hoa Thiên Đô. Nói thế nào thì nàng chính là thượng cổ thần linh chuyển thế…”


“Cái này…”


Như Ý Tử thật không tính đến Phương Thanh Tuyết.


“Như vậy, nếu như Thái Nhất Môn bởi vì chuyện này mà không chịu để cho Hoa Thiên Đô mượn tiên khí tu luyện thì ta có thể thương lượng với vài vị thái thượng trưởng lão, cho Hoa Thiên Đô một ít chỗ tốt. Về phần Phương Hàn, chúng ta phải vì danh dự của Vũ Hóa Môn mà kiệt lực bảo vệ. Khu trừ hắn ngay cả một chút đạo lý cũng không có.”


Phong Bạch Vũ nhẹ nhàng kết lại vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK