Mục lục
Thánh Địa Vô Cực - Phương Hàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Nhân Hoàng Bút không hổ là Nhân Hoàng Bút, một bút đánh ra ba trăm đại đạo. Nếu đổi lại ta là Hận Thiên Thần Hoàng thì một nửa Bất Tử Chi Thân này đã tiêu từ lâu rồi, đầu lâu cũng bị đánh cho vỡ nát, kim đan vỡ nát, Bát Bộ Phù Đồ vỡ nát, Hoàng Tuyền Đồ cũng bị đánh cho vỡ nát. Tuyệt không có chút cơ hội sống sót nào.

Trong khi đối kháng với bàn tay khổng lồ của Hận Thiên Thần Hoàng và Hận Thiên La Bàn, Phương Hàn vẫn luôn dùng thần niệm xuyên thấu ra bên ngoài Hoàng Tuyền Đồ quan sát kỹ tình hình chiến trường bên ngoài. Hắn nhìn thấy được Nhân Hoàng Bút một hơi đánh ra ba trăm đại đạo, ngưng tụ thành một dòng nước lũ bao trùm cả không gian, làm cho Hận Thiên Thần Hoàng muốn trốn tránh cũng không được.

Trong ba trăm đại đạo, có những cái Phương Hàn đã từng tu luyện, có những cái hắn đã nghe nói, nhưng có rất nhiều cái mà Phương Hàn không cách nào gọi tên được.

Tuy những đại đạo này không thể so sánh với Đại Luân Hồi Thuật, Đại Nguyện Vọng Thuật .... nhưng ba trăm đại đạo hội tụ lại một chỗ ngưng tụ tạo thành một luồng lực lượng khổng lồ. Phương Hàn cũng cảm giác được lực lượng khủng bố của kiện tiên khí thời viễn cổ, mặc dù bây giờ nó chỉ là đạo khí nhưng thiên uy vô lượng. Đây chính là thiên đạo thần bút, thần bút viết nên pháp tắc của đại đạo.

Ai nắm giữ được nó thì có thể nắm giữ được đại đạo.

Ba trăm đại đạo ngưng tụ thành một dòng nước lũ làm cho Hận Thiên Thần Hoàng muốn trốn cũng không thể trốn tránh được. Tựa hồ từ trong tăm tối có một cỗ lực lượng khóa chết linh hồn của ht th, ngoại trừ liều mạng với ba trăm đại đạo này thì cũng không còn có khả năng làm gì khác.

“Nhân Hoàng Bút! Bổn Hoàng liều mạng với ngươi!”

Thân thể của Hận Thiên Thần Hoàng được bao bọc bởi một màu tử kim, trên thân thể xuất hiện những vết rách, bên trong như có một cổ thần lực khổng lồ đang tự thiêu đốt. Bàn tay chín ngón đang chộp lấy Hoàng Tuyền Đồ cũng rụt trở về, Hận Thiên La Bàn cũng rụt trở về.

“Phách tuyệt thiên địa, thần hoàng liệt thiên, thần vực băng diệt, liệt thiên đại pháp.”

Hỏa diễm màu tử kim trên người Hận Thiên Thần Hoàng bốc lên, rồi đột nhiên vọt thẳng lên, xuyên qua một tầng rồi lại một tầng bùn đất, tất cả đều bị tử kim sắc hỏa diễm này thiêu đốt, hòa tan biến thành hư vô. Hỏa diễm bốc cao vạn trượng, tựa hồ muốn phun thẳng lên trên mặt đất! Cuộc chiến giữa mấy người đang diễn ra ở vạn trượng sâu dưới lòng đất, mà hỏa diễm trên người của Hận Thiên Thần Hoàng bốc lên hòa tan cả vỏ quả đất, lao thẳng lên mặt đất, có xu thế muốn xuyên phá chín tầng trời.

Ba chân của Thần Hoàng đạp mạnh, ba cánh tay huy vũ, kéo dài. Trong một cái chớp mắt, ba cánh tay của Hận Thiên Thần Hoàng kết thành vô số thủ ấn thần bí, cổ quái. Ba gương mặt của Hận Thiên Thần Hoàng cũng đồng thời hô lên ba âm tiết, không biết là âm thanh gì, tựa hồ là bổn mạng thanh âm của Thần Tộc.

Mặc dù Phương Hàn tu luyện Thiên Long Bát Âm, hiểu được sự ảo diệu của các âm tiết nhưng mà khi nghe ba âm phù này thì cũng không thể hiểu được, không cách nào lập lại được.

“Tê liệt!”

Ngọn lửa màu tím bầu từ người Hận Thiên Thần Hoàng thi triển ra thần thuật cổ quái, ba cánh tay cuồng loạn nhảy múa theo những quỹ tích hình vòng cung, miệng phát ra những âm tiết đại phá phôi, đại tử vong.

“Nhanh phong bế lối vào Hoàng Tuyền Đồ, bằng không thì không cách nào chống đỡ được dư ba của cuộc chiến hai người bọn họ, bên trong Hoàng Tuyền Đồ sẽ bị đảo lộn hết cả, cũng không thể trấn áp đc Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm.”

Thần niệm của Hoàng Tuyền Đồ như điện quang hỏa thạch lao thẳng về phía cánh cửa không gian. A Tỳ Môn, Nại Hà Kiều hiện ra ở lối vào, thân thể của Phương Hàn vừa động liền xuất hiện ở lối vào, xuất ra bổn mạng kim đan của bản thân, kết hợp với một nửa Bất Tử Chi Thân chắn lại. Hắn vừa mới dùng bốn viên Thái Thanh Ngọc Dịch Đại Hoàn Đan, thọ mệnh đạt tới cực hạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín tuổi,

nguyên khí đại tăng, ở vào trạng thái đỉnh phong, kim đan cũng tùy thời là có thể phá đan thuế biến thành Thiên Địa Pháp Tướng.

Hắn dùng chính bản thân mình ngăn chặn ở lối vào.

Đồng thời Yên Thủy Nhất cũng bay tới, hai người đều đứng ở trên cây cầu, vẽ ra đủ các loại phù lục, kiệt lực phong tỏa lối vào, miễn cho dư ba của cuộc chiến lan tới bên trong Hoàng Tuyền Đồ.



Trong khi hai người bố trí mọi thứ thỏa đáng thì ở bên ngoài Hận Thiên Thần Hoàng và Nhân Hoàng Bút đã va chạm với nhau.

Ba trăm pháp tắc đại đạo, hỏa diễm màu tử kim như sao chổi đánh lên mặt trời, bộc phát ra một chấn động mãnh liệt vô cùng.

Trong sát na đó, hết thảy mọi quang hoa đều biến mất.

Toàn bộ thế giới đều mất đi màu sắc của nó.

Tại thời khắc này, miệng, mắt, mũi, tai, lưỡi., thân, cả người Phương Hàn như mất đi cảm giác, thế giới quan trước đây của hắn đều bị sụp đổ một cách triệt để, giống như về lại thời kỳ hỗn độn khi chứa sinh ra thiên địa vậy. Hắn thậm chí không cách nào cảm giác được Yên Thủy Nhất, Bát Bộ Phù Đồ, Hoàng Tuyền Đồ.

Thậm chí không cách nào cảm nhận được kim đan, thân thể của chính mình.

Hắn đã không thể nào cảm giác được sự hiện hữu của mình nữa, tựa hồ lần này toàn bộ thời gian đều ngừng trôi.

“Phương Hàn , cẩn thận!” Không biết qua bao lâu, dường như là trăm ngàn năm, lại như là trong một cái chớp mắt, trong ý thức của hắn vang lên tiếng kêu của Yên Thủy Nhất, rồi cả người chợt thanh tỉnh lại, liền thấy được mình vẫn đang đứng ở trước lối vào Hoàng Tuyền Đồ. Đột nhiên thấy cả người biến thành tro tàn, may là đầu có kim đan bảo vệ, nếu không thì cũng bị đánh tan, hắn vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mà ở bên cạnh hắn, Yên Thủy Nhất hiện quần áo rách tả tơi, hiện ra da thịt trắng nõn, sắc mặt tái nhợt, oa một cái phun ra một ngụm máu tươi. Phương Hàn thậm chí có thể thấy được Thiên Tai Nguyên Thần của nàng đều bị đánh tan thành vô số loại thần thông trong đầu, bị thương còn nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều.

Hiển nhiên là hai người đứng ở trước lối vào Hoàng Tuyền Đồ, ngăn cản được dư ba đánh sâu vào nhưng bị dư ba chấn nát thân thể.

“Khôi phục nguyên khí!” Phương Hàn đã luyện thành một nửa Bất Tử Chi Thân, ý niệm trong đầu chớp động, tro tàn lại hóa thành nguyên khí, một lần nữa gây dựng lại, khôi phục thân thể của chính mình.

Mà Yên Thủy Nhất sau khi thổ huyết một cái, cũng mở mắt, điều động pháp lực, khôi phục tinh khí thần.

“Phương Hàn! Ngươi lại muốn nhờ Nhân Hoàng Bút tru sát ta, còn khiến thân thể ta hóa thành hư ảo, bị Nhân Hoàng Bút trấn áp, chỉ còn lại một cái đầu không cách nào khôi phục được: “Ta muốn nuốt ngươi, nuốt các ngươi.”

Hoa lạp!

Một cái đầu khổng lồ lớn chừng mấy mẫu, tỏa ra tử kim sắt hiện lên ở lối vào Hoàng Tuyền Đồ. Cái đầu này có ba gương mặt, chính là đầu của Hận Thiên Thần Hoàng.

Ba cánh tay, ba cái chân của hắn đều biến mất hoàn toàn, không thấy được nữa.

Mà lúc này Phương Hàn lại thấy được ở một chỗ xa xa, Nhân Hoàng Bút lại khôi phục lại hình dáng khổng lồ như một ngọn núi, bên trong có thể thấp thoáng thấy được thân hình không đầu của Hận Thiên Thần Hoàng, trông giống như một con ruồi bị đông kết trong hổ phách.

Sau gáy của đầu lâu Hận Thiên Thần Hoàng có một vết thương rất sâu, miệng vết thương không ngừng có dòng máu tử kim chảy ra. Cổ của Thần Hoàng này đã bị Nhân Hoàng Bút dùng lực lượng chém đứt, lai không cách nào thi triển ra được lực lượng tái sinh, tái tạo lại thân thể một lần nữa.

Qua đó có thể thấy được sự khủng bố của Nhân Hoàng Bút, cao thủ Bất Tử Chi Thân bị hắn chém đứt thân thể cũng không cách nào khôi phục được.

Có điều, lần này Nhân Hoàng Bút chém rơi đầu của Hận Thiên Thần Hoàng, phong ấn hắn ở trong người của Nhân Hoàng Bút, cũng tiêu hao không ít lực lượng. Dù sao thì năm đó hắn cũng đã từng là tiên khí, hơn nữa hắn có thể tìm người có thể thôi động nó.



Cho nên, khi đầu lâu của Hận Thiên Thần Hoàng xuất hiện thì Nhân Hoàng Bút cũng thấy được nhưng không cách nào cứu viện kịp.

Giờ khắc này, Hận Thiên Thần Hoàng tức giận với Phương Hàn đến cực điểm. Nếu không phải vì bị Phương Hàn tính kế thì hắn sẽ không tổn thất thảm trọng như vậy. Mười hai đại Thần Vương, lần trước bảy giờ là năm, toàn bộ đều chế dưới tay của Phương Hàn. Mà lần này, hắn bị Phương Hàn dụ dỗ đến gặp được Nhân Hoàng Bút, khiến cho hắn thảm bại, mười thành lực lượng bị mất hết đi chín thành, chỉ còn lại một cái đầu.

Hắn hận Phương Hàn tới cực điểm.

Lần này hắn bay ra chính là thừa lúc Nhân Hoàng Bút đang phong ấn thân thể của hắn, không cách nào lo hết mọi việc xung quanh. Hắn thi triển ra bổn mạng thần vực không gian của mình hút mạnh một cái, nuốt lấy Hoàng Tuyền Đồ rồi lao vút đi.

“Muốn chết!”

Phương Hàn nhìn lên trên đầu, hai tay không ngừng huy vũ, từng đoàn A Tỳ Khí tản mát ra xung quanh, tất cả linh khí của Cây Thế Giới tích tụ được phát ra, lại muốn phong ấn đầu của Hận Thiên Thần Hoàng một lần nữa.

“Chúng thần lĩnh vực, bao trùm thiên địa!”

Hận Thiên Thần Hoàng mở cái miệng lớn ra, mạnh mẽ hút vào,liền kéo theo Hoàng Tuyền Đồ theo dòng xoáy, nuốt vào. Sau đó đầu của Hận Thiên Thần Hoàng phát ra ngọn lửa màu tím mãnh liệt, mạnh mẽ xuyên qua lòng đất, bùn đất, những khối đá cứng rắn gặp phải thần hỏa màu tím đều bị hòa tan.

“Muốn chạy!”

Nhân Hoàng Bút phát ra âm thanh cuồng bạo, thân thể lại di chuyển, thu nhỏ cực độ, lực lượng áp súc khổng lồ lại hiển hiện ra. Trong tích tắc đó, không gian vỡ nát! Xích lạp! Đầu của Hận Thiên Thần Hoàng xuất hiện một vết rách thật sâu, giống như bị chém mạnh một cái.

“A! A!” Hận Thiên Thần Hoàng phát ra tiếng gào thê lương, thảm thiết, nguyên khí đại thương.

“Một Thần Hoàng nho nhỏ mà cũng dám chạy trốn trước mặt ta sao?” Nhân Hoàng Bút phát ra thần niệm mạnh mẽ, bao trùm bốn phương tám hướng.

Nhưng đúng lúc đó, từ trong biển lửa luyện ngục bên dưới phát ra tiếng xích sắt cạ sát vào nhau, sâu trong biển lửa như có một hung ma vô cùng, sắp phá vỡ trấn áp, thoát khỏi phong ấn.


Xuy xuy, xuy xuy xuy xuy ...


Vô số tóc trắng từ trong biển lửa luyện ngục dung nham vọt ra, thoáng cái quấn chặt lấy thân thể của Nhân Hoàng Bút, khiến cho tuyệt bút này không cách nào thi triển được phong mang giết Hận Thiên Thần Hoàng.


“Trời cũng giúp ta, trời không quên ta! Ở đây còn có một vị thái cổ đại năng. Ta biết rồi! Chờ khi ta trở về, luyện hóa bọn người Phương Hàn, đoạt được pháp bảo của bọn hắn, thôn phệ khí linh của Hoàng Tuyền Đồ, khôi phục lại lực lượng thì sẽ tụ tập cao thủ Thần Tộc đến hàng phục ngươi Nhân Hoàng Bút!”


Thấy tình cảnh này, Hận Thiên Thần Hoàng chỉ còn lại một cái đầu vô cùng vui mừng, vội vàng tháo chạy, rốt cuộc thoát ra khỏi mặt đất, bỏ trốn mất dạng!


“Đáng giận! Trên người Phương Hàn có mầm non Cây Thế Giới. Hắn mang trên người vận mệnh của hhdtg, nếu như hắn bị Thần Tộc bắt đi thì hậu quả thật không thể nào tưởng tượng được.” Nhân Hoàng Bút phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, thân thể lại vặn vẹo, phóng to lên, thoáng cái cắt nát tóc trắng quấn quanh người hắn.


Nhưng mà sâu trong biển lửa luyện ngục có một thanh âm vang vọng lên: Vô ích! Nhân Hoàng Bút! Vừa rồi nhân lúc ngươi cùng Thần Hoàng liều mạng, ta đã luyện hóa được một nửa gông xiềng. Từ nay về sau, ngươi không thể trấn áp được ta nữa rồi. Hơn nữa, không bao lâu nữa ta sẽ chính thức thoát khốn mà đi ra ngoài.


Vô cùng vô tận tóc trắng lại từ trong biển lửa bay ra, đánh nhau với Nhân Hoàng Bút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK