Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Dương Lăng mang theo Thi vu vương cùng năm vu vệ cẩn thận bước vào huyệt động. Bên trong huyệt động là một giai thê (bậc thang) đi xuống lăng mộ dưới đất, từng bậc từng bậc đi xuống cách mặt đất càng ngày càng xa.
Không có tang thi như trong tưởng tưởng, cũng không có xác ướp vây xung quang trên bậc thang, dọc theo giai thê, khung cảnh một mãnh im lìm, không nghe được tiếng gió bên ngoài huyệt động, cũng không nghe được thanh âm của dong binh và mạo hiểm giả, một sự im lặng đáng sợ, phảng phất như từng bước từng bước tiến vào một cõi hư vô.
Cứ cách một khoảng thì có một viên thủy tinh cầu dùng để chiếu sáng, cũng không biết là do năng lượng không đủ, hay đã qua quá nhiều năm, ánh sáng vô cùng mờ ảo, tử khí bao phủ xung quanh khiến cho người ta có cảm giác đang đứng trước một cõi mơ hồ. Ngay cả thị lựng kinh người như Dương Lăng cũng chỉ có thể thấy rõ tình huống trong khoảng cách vài chục bước.
Càng bước sâu xuống lòng đất, trong không khí có một cổ năng lượng mịt mờ ba động, tinh thần lực gặp phải sự áp chế thật lớn. Sau khi tiến giai đến cao cấp thần vu, ở bên ngoài Dương Lăng có thể cảm ứng được mọi tình huống trong mấy trăm dặm, thậm chí có lúc còn xa hơn, nhưng tại nơi này, lăng mộ dưới đất, Dương Lăng chỉ có thể cảm giác được tình huống trong khoảng cách hơn trăm bước.
Vỉ tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, gặp phải tập kích của hộ vệ lăng mộ, Dương Lăng triệu hồi vài con giác phong thú có tốc độ bay nhanh, chỉ huy chúng nó bay tới phía trước dò đường. Mặc dù chỉ có thể phát hiện động tĩnh trong mấy trăm bước xung quanh, nhưng thà như vậy còn tốt hơn, vạn nhất có gặp phải chuyện gì, cũng có thêm một ít thời gian để chuẩn bị.
Hộ vệ bên người dù không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vô luận là Phi Long vương Sắc Lôi Tư hay Tử thử băng, tất cả đếu là những ma thú có sức mạnh có thể so với hơn trăm con ma thú bình thường. Hắc Long vương cùng Thi vu vương cường đại càng không phải nói.
“ La Đức Lý Cách Tư, nhanh ở chổ này tu kiến một tòa truyền tống ma pháp trận!”
Đi thêm một đoạn vẫn không nghe được thanh âm của dong binh cùng mạo hiểm giả, Dương Lăng càng ngày càng cảm giác có điều gì đó không đúng. Tại nơi này nên tu kiến một tòa truyền tống ma pháp trận, lưu lại cho mình một đường lui.
Ở bên ngoài, chỉ cần có một cái tọa tiêu, cho dù khoảng cách mấy ngàn dặm, hắn cũng có thể dễ dàng thuấn di tới, nhưng ở lăng mộ dưới dất cổ quái này thì lại hoàn toàn khác. Bởi vì phạm vi cảm ứng chịu rất nhiều áp chế, căn bản là không cách nào thuấn di từ lăng mộ dưới đất ra ngoài, vạn nhất nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn sẽ vô cùng bị động, nếu ngay cả ma pháp truyền tống trận cũng mất đi tác dụng, thì chuyến đi này càng thêm hung hiểm.
Vì gió một phần trợ giúp một phần sức lực cho Dương Lăng thăm dò lăng mộ dưới đất, Ngã Luân đại sư cùng Địa tinh trưởng lão đã chế tác ra hơn mười cái truyền tống ma pháp trận đơn giản, có thể sử dụng rất dễ dàng. Thi vu vương tay chân mau lẹ, ma lực mênh mông, trong nháy mắt đã tu kiến xong một tòa truyền tống trận.
“ Đại nhân, không có vấn đế gì, chùng ta có thể trực tiếp thuấn di ra ngoài, bất quá nếu khoảng cách quá xa thì khó nói!”
Thi vu vương sắc mặt ngưng trọng, vừa rồi hắn tự mình truyền tống từ trong huyệt động ra ma pháp trận được bố trí gần Đại Vu Thai bên ngoài, sau khi quay lại, hắn xác nhận truyền tống trận có tác dụng. Giống như phạm vi cảm ứng, khoảng cách truyền tống cũng bị hạn chế rất nhiều.
“ Sắc Lôi Tư, ngươi lập tức chạy về Gia Bá Lợi Á, truyền lệnh cho Ngả Luân đại sư cùng địa tinh trưởng lão toàn lực chế tạo truyền tống ma pháp trân. Trong khoảng thời gian ta tiến vào lăng mộ, Gia Bá Lợi Á toàn bộ giới nghiêm, truyền lệnh A Tư Ma cùng A Cổ Tô từng bước mở rộng phạm vi cảnh giới, cẩn thận đề phòng hải đạo tấn công bất ngờ!”
Nhìn lăng mộ dưới đất nguy cơ trùng trùng, nhiều chuyện không thể lường hết được, Dương Lăng trầm giọng hạ lệnh.
Mặc dù truyền tống trận có thể hoạt động, khiến Dương Lăng thở dài một hơi, nhưng vẫn không dám đại ý khinh thường, tòa lăng mộ dưới đất này thật sự quá quỷ dị, khiến hắn có một dự cảm bất an. Càng tiến sau vào, cảm giác nguy hiểm lại càng rõ ràng, ấn ký hình tháp trên mi tâm lại khe khẽ nhảy lên.
Thấy Dương Lăng sắc mặt ngưng trọng. Phi Long vương Sắc Lôi Tư không dám chậm trễ, lập tức hành lễ lĩnh mệnh, thông qua truyền tống trận thuấn di ra Đại Vu Thai bên ngoài huyệt động. Một lần nữa thông qua truyền tống trận tại Đại Vu Thai thuấn di về Gia Bá Lợi truyền lệnh, sau đó tranh thủ thời gian nhanh chóng quay trở về.
Vì dự phòng vạn nhất, Dương Lăng lại bố trí một đạo cấm chế bao phủ lấy truyền tống ma pháp trận, để tránh bị địch nhân phá hư. Đợi đến khi Sắc Lôi Tư quay trở về, mọi người lại tiến sâu vào trong huyệt động, cứ cách một khoảng lại bố trí một tòa truyền tống ma pháp trận, lưu lại cho mình một đường lui.
Sau khi đi được nữa ngày, ba tu kiến ba tòa truyền tống ma pháp trận, mọi người rốt cuộc cũng đi đến bậc cuối cùng của giai thê, trước mặt mọi người xuất hiện một tòa đại môn màu đen sâu hung húc, ngoài cửa có rất nhiều dấu chân hỗn độn. Hiển nhiên đây chính là dấu chân của các dong binh đoàn cùng các thế lực lớn lưu lại.
“ Nhớ kỹ, vô luận gặp chuyện gì cũng không được cách xa ta quá mười bước!”
Hướng đến Tử thử băng đang tò mò quay tới quay lui, Dương Lăng cảnh cáo mọi người không được tự tiện hành động. Dương Lăng nhanh chóng triển khai đóng băng lĩnh vực, cẩn thận bước bước vào tòa đại môn. Nháy mắt bên tai truyền đến tiếng chém giết rung trời cùng tiếng kêu la thảm thiết, định thần nhìn kĩ lạim không khỏi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Phía mặt sau đại môn là một nghiễm tràng (sân rộng) còn lớn hơn gấp mười lần so với một sân gôn, bên trong dày đặc tang thi xác ướp quấn băng quang người cùng với đông đảo u linh xà cả người mang kịch độc. Bọn chúng như một cơn thủy triều tràn đến dong binh môn cùng các thế lực lớn, lớp này ngã xuống lại có lớp khác xông lên, như một cơn thủy triều liên miên không dứt, tiếng chém giết liên miên bất tuyệt.
Giáo đình, Hắc Ám hiệp hội, Bác cách gia tộc cùng Ba Lý Ma gia tộc, tất cả các thế lực lớn đều ra sức chém giết không biết bao nhiêu vong linh, nhưng bọn vong linh không sợ chết thực sự đông đảo vô cùng. Chúng nó không để ý hết thảy, điên cuống công kích khiến các thế lực lớn phải liên tục thu lại trần hình, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Là một Thi vu vương. La Đức Lý Cách Tư có thể gọi về mấy trăm, thậm chí cả ngàn cương thi cùng khô lâu, nhưng nếu so với số lượng kinh khủng trong nghiễm tràng dày đặc tang thi, xác ướp thì chỉ là tiểu vu kiến đại vu.
Số lượng vong linh đại quân khiên cho người ta bất khả tư nghị.
Đây là sự đáng sợ của lăng mộ dưới đất?
Liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối của vong linh đại quân, lại nhìn các thế lực lớn cùng dong binh đoàn liên tục lùi về phía sau, Dương Lăng sắc mặt nghiêm trọng. bây giờ chỉ mới vừa tiến vào phạm vi của lăng mộ dưới đất, bên ngoài đã kinh khủng như vậy, không biết khi đi sâu vào lăng mộ sẽ gặp phải cái gì?
“ Tạp Lạc Tư, làm sao vây giờ, làm sao bây giờ?”
Nhìn vong linh xông lên như thủy triều, một gã dong binh sợ đến hai chân nhũn ra.
“ Bên trong đại môn này chẳng biết có cái gì quỷ quái gì, chỉ có thể tiến vào, không có khả năng trở ra. Đành cố gằng hết sức, ngoại trừ ngăn cản vong linh tấn công còn có thể làm được cái gì bây giờ?”
Nhìn vong linh dày đặc, lại nhìn đại môn tối đen, tên dong binh Tạp Lạp Tư sắc mặt trằng bệch, gắt gao nắm chặc trường kiếm trong tay.
Sau khi hưng phấn tiến vào lăng mộ dưới đất, hắn vốn chuẩn bị hung hăng thu nhặt tài bảo, không nghĩ tới vừa tiến xuống lăng mộ, lại lâm phải tuyệt cảnh. Phía trước là đông đảo vong linh đại quân như thủy triều tràn tới, phía sau là đại môn chỉ có thể vào không thể ra, hoàn toàn không còn đường lui.
Có thể đi vào không thể đi ra?
Nghe tên dong binh Tạp Lạc Tư nói như vậy, Dương Lăng cả người chấn động, liền đi ngược ra ngoài vài bước, quả nhiên không cách nào tiến ra ngoài, như gặp phải một lực cản vô hình, làm mọi cách cũng không cách nào bước thêm bước nữa! Trách không được giai thê bên ngoài không có vong linh canh giữ, trách không được lúc ở giai thê bên ngoài không nghe được thanh âm nào!
“ Đại nhân, đây chính là một tòa thượng cổ ma pháp trận đứng đầu!”
Đưa tay thử vài lần, Thi vu vương vẽ mặt cười khổ
“ Trong khi ta còn ở vong linh vi diện, ta từng tặp qua một loại ma pháp trận như thế này, ngoại trừ thần giai cường giảm sợ rằng không ai có khả năng đi ra ngoài!”
“ Vậy thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy bi vây khốn đến chết ở chổ này!”
Hắc Long vương không cam lòng, dùng lực tiến ra ngoài đại môn, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.
Nhìn xem các thế lực lớn phải chịu công kích không chút giảm bớt, ngược lại càng ngày càng co thêm nhiều vong linh, Dương Lăng trầm ngâm hạ lệnh.
“La Đức Lý Cách Tư, lập tức tu kiến một tòa truyền tống ma pháp trận, xem hay không có thể truyền tống ra ngoài!”
Đi tới một chỗ cách không xa đại môn, đem vài tên dong binh sắc mặt tái nhợt quẳng ra ngoài, Thi vu vương nhanh chóng tu kiến truyền tống ma pháp trận. Sau khi thử vài lần, phát hiện vừa vặn có thể truyền tống đến một tòa truyền tống trân gần nhất, nếu xa thêm vài bước thì hoàn toàn không có khả năng!
“ Hắc hắc, tốt, tốt lắm!”
Sau khi có đường lui, Dương Lăng thở dài một hơi, nhanh chong bố trí một đạo cấm chế bảo vệ truyền tống trận.
Hoàn hảo chuyến đi này mang theo đủ truyền tống trận. Cứ cách một khoảng lại tu kiến một tòa, vừa vặn lưu lại được một đường lui, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng đến.
Phỏng chừng, lúc trước khi tu kiến tòa lăng mộ dưới đất này, Pháp lão vương cũng không nghĩ tới có ai lại mang nhiều truyền tống trận như vậy, vô tình cấp cho nhóm của mình một con đường sống.
Có truyền tống trận giải quyết vấn đề then chố, Dương Lăng hiểu được nhóm của mình có thể tiếp tục tiến lên, bèn ra lệnh nhóm của mình gom lãi, lãnh nhãn bàng quan xem huyết chiến giữa các thế lực lớn và vong linh đại quân.
Có đại môn tối đen cổ quái này, tin tưởng cho dù chính mình không ra tay, đại quân của Giáo đình cũng đừng nghĩ đến việc quay lại mặt đất. Thời khắc mấu chốt, chỉ cần luyện hóa được lình hồn của Bố Lãng trưởng lão, thu được trí nhớ của hắn, là có thể thuận lợi đạt được múc đích lần này. Đương nhiên, nếu các thế lực lớn có khả năng đối phó với vong linh đại quân, Dương Lăng cũng không ngại mượn tay bọn họ giải quyết hết các mối ẩn hoạn của lăng mộ này.
Dưới sự công kích không biết sống chết của vong linh đại quân, liên quân loài người nhanh chóng bại lui, vô số ma pháp sư cùng chiến sĩ ngã xuống đếu bị lớp thủy triều vong linh phủ lên, nghiễm tràng máu chảy thành sông, tử khí càng ngày càng đậm.
Trong lúc thất thần, Dương Lăng không chú ý đến thủy tinh khô lâu trong tay nhè nhẹ run lên, kiệt lực hấp thu tử khí nồng đậm bên trong nghiễm tràng, hấp thu vong hồn trên chiến trường của song phương. Thũy tinh khô lâu từ từ hiện lên một đám phù văn huyền ảo, một vòng rồi một vòng xoay tròn, tốc độ càng ngày càng nhanh.