Mục lục
[Dịch] Ma Thú Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Dương Lăng thật sự là quá nhanh. Đến tận khi hắn thu Thực nhân đằng khổng lồ vào Không gian Vu tháp, đám Thực nhân đằng và võ sĩ Giáo Đình gần đó mới có phản ứng.

“Đại nhân, Đại nhân”

Kỵ sĩ đội trưởng vừa hô lên vừa dẫn theo hai tên Kỵ sĩ còn sót lại không để ý hết thảy lao lên, đưa tay đỡ lấy Hồng y chủ giáo sắp ngã. Cùng lúc đó, đám Thực nhân đằng còn lại rời mục tiêu, nhanh chóng vây lấy Dương Lăng.

Hừ muốn chết.

Nhìn Kỵ sĩ đội trưởng và hai tên thuộc hạ người đầy vết máu, nhìn Khai Tắc Lợi sắc mặt nhợt nhạt đang giữ chặt vết thương sắp ngã đến nơi, lại nhìn đám Thực nhân đằng từ bốn phương vây lại, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, triệu Ma thú đại quân ra, trong đó có cả Thực nhân đằng khổng lồ vừa mới thuần hóa.

Chi.

Thực nhân đằng khổng lồ rít lên một tiếng, đám Thực nhân đằng lao về phía Dương Lăng đều thu hồi các nhánh mọc đầy gai nhọn, chuyển sang bao vây Khai Tắc Lợi và ba gã Kỵ sĩ lại. Gai nhọn sắc bén hàn quang leo léo, rậm rạp thành một tảng lớn, khiến cho ba gã Kỵ sĩ còn sót lại cảm thấy da đầu tê dại.

Mặc dù thương vong rất lớn, nhưng Thực nhân đằng thực sự rất nhiều, đã chết một mảnh, bên trong sơn động lại lao ra một đám. Mặc dù đám Thực nhân đằng sau này bán kính công kích và tốc độ công kích đều kém đám Thực nhân đằng lúc trước, nhưng số lượng khổng lồ.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Trừng mắt nhìn Dương Lăng vừa xuất hiện, Khai Tắc Lợi khó khăn hít một hơi, nhịn đau giữ chặt vết thương: “Ta là Hồng y chủ giáo ở vùng Mông La Duy Á của Đức Lạp đế quốc, cho dù ngươi giết ta, Giáo Đình tuyệt đối không buông tha ngươi”

Nhìn Thực nhân đằng khổng lồ cung kính canh giữ trước người Dương Lăng. Nhìn đông đảo Thực nhân đằng quỷ dị vây xung quanh mà không công kích, Khai Tắc Lợi nghi hoặc không giải thích được khó hiểu. Ngay lập tức, dù thế nòa hắn cũng không hiểu rõ thân phận của Dương Lăng, hy vọng có thể mượn uy danh của Giáo Đình thoát được một kiếp.

“Hắc hắc, ta là ai không quan trọng” Nhìn Khai Tắc Lợi sắc mặt nhợt nhạt, Dương Lăng cười lạnh.

Thực lực của Giáo Đình quả thật rất cường đại, ngay cả Hắc ám hiệp hội còn bị chèn ép đến không thở nổi. Nhưng ở trong Sơn cốc xa xôi vắng vẻ này, chỉ cần giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, thì cho dù thực lực Giáo Đình cường thịnh đến đâu cũng khó có thể tra được ra mình làm.

Ồ, kỳ quái, Huyết Tinh Linh chủy thủ không thể nào hấp thu máu trong cơ thể hắn, rốt cuộc là chuyện gì?

Dương Lăng vốn chuẩn bị để cho Thực nhân đằng khổng lồ chỉ huy Thực nhân đằng lao hết lên, nhanh chóng chấm dứt chiến đấu, tránh đêm dài lắm mông. NHưng nhìn Khai Tắc Lợi bị thương vẫn còn duy trì được đến bay giờ, nhìn vết thương nhanh chóng cầm máu của hắn. Không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Từ trước đến nay, bất kể là Ma thú hay sát thủ, chỉ cần đâm vào trong cơ thể, Huyết Tinh Linh chủy thủ ngay lập tức hấp thu máu trong cơ thể đối phương, trong nháy mắt biến đối phương thành một cái xác khô. Không ngờ rằng, Khai Tắc Lợi không chỉ không bị Huyết Tinh Linh chủy thủ hút hết máu, mà vết thương còn tự động cầm máu.

Thân phận quyền cao chức trọng, Ma pháp cường đại, ma lực mênh mông, dị năng cổ quái.

Nhìn Khai Tắc Lợi khác thường, Dương Lăng trong lòng vừa động. Sau khi tiến giai đến Trung cấp Thiên vu, Tinh thần lực không những tăng mạnh, Luyện Hồn Thuật cũng có thể đột phá cánh cửa. Đến lúc đó, là có thể biến địch nhân thành một Khôi lỗi bị mình khống chế, thuận lợi lấy được trí nhớ và bí mật của đối phương.

Căn cứ Vu Tháp giải thích, vừa mới bắt đầu thì động tác của Khôi lỗi do vu thuật luyện chế còn cứng nhắc, phản ứng chậm chạp. Sau một thời gian tăng cường huốn luyện, bọn họ mới có thể từng bước khôi phục bộ dạng trước đây.

So sánh với việc trực tiếp thuần hóa thì Luyện Hồn Thuật có khuyết điểm nhưng cũng có ưu điểm.

Từ sau khi vô ý thuần hóa Vưu Na, hắn từng lặng lẽ bắt vài tên Dong binh ở nơi vắng vẻ làm thí nghiệm, nhưng không có một ngoại lệ tất cả đều thất bại; mà Bán thú nhân mười lần thí nghiệm mới thành công một lần, dường như các chủng tộc có trí tuệ có ngoại hình giống loài người thì càng khó thuần hóa, cũng không biết nguyên nhân là do công lực không đủ hay do cái gì khác.

Ngoài ra, sinh vật bị mình thuần hóa thì ở giữa trán hoặc là bộ vị mấu chốt đều có một đạo phù văn nhàn nhạt. Người bình thường có thể sẽ không chú ý, nhưng tuyệt đối không thể nào dấu diếm được Hữu tâm nhân.

Luyện Hồn Thuật thì khác, chỉ cần có đủ Vu lực và Tinh thần lực, là có thể biến tù binh luyện chế thành Khôi lỗi chịu sự khống chế của mình. Mặc dù phản ứng không nhanh bằng trước kia, nhưng chỉ cần trải qua huấn luyện, dấu diếm thân nhân cũng không pphairi không thực hiện được.

Đối với bí mật biến mất của Thượng cổ triệu hồi sư và Thượng cổ Vu sư, Giáo Đình cường đại dám chắc có bản ghi chép liên quan đến, bí mật này ngoại nhân tuyệt đối khó có thể có được. Cứ như vậy, bồi dưỡng một Khôi lỗi, đột phá từ bên trong Giáo Đình là biện pháp thích hợp nhất. Khai Tắc Lợi làm Hồng y chủ giáo có địa vị nhất định tuyệt đối là sự lựa chọn không có nhiều.

“Hừ, xung quanh đây có rất nhiều viện quân của Giáo Đình, cho dù ngươi giết chúng ta, ngươi tuyệt đối cũng không thể nào thoát khỏi truy sát” Thấy Dương Lăng trầm ngâm không nói, Khai Tắc Lợi còn tưởng rằng hắn e ngại thực lực của Giáo Đình mà không dám ra tay, rốt cuộc thấy được một tia hy vọng chạy trốn.

Sau khi bị Dương Lăng đánh lén, hắn cảm giác Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén giống như một con cá sấu không ngừng hấp thu ma lực và máu trong cơ thể. Nếu không phải hắn đã ở trong Thánh điện được Giáo hoàng chúc phúc, thể chất khác với người bình thường, sợ rằng sớm bị hấp thành xác khô.

Mặc dù trong lòng ngực có một bức Truyền tống quyển trục, nhưng ma lực khô cạn, hắn không có biện pháp kích hoạt. Biện pháp chạy trốn duy nhất chính là hy vọng đối phương hiểu được thân phận của mình, e ngại thực lực của Giáo Đình mà không dám ra tay. Mặc dù ngay lập tức không hiểu Thực nhân đằng và Dương Lăng có quan hệ như thế nào, nhưng cảm giác được rằng chỉ có Dương Lăng mới có thể tha mình.

Bị Giáo Đình truy sát?

Nhìn Khai Tắc Lợi ý đồ lợi dụng uy danh của Giáo Đình, Dương Lăng cười lạnh, ra lệnh cho Ma thú đại quân ngay lập tức tấn công.

Trong nháy mắt, Kỵ sĩ đội trưởng và hai tên thuộc hạ bị Tà nhãn bạo quân xuất lĩnh Tà nhãn bắn thành mảnh nhỏ, lập tức bị đông đảo Thực nhân đằng xuyên tim; Khai Tắc Lợi bị thương nặng bị Thực nhân đằng khổng lồ trói chặt lại, đừng nói là chạy trốn mà ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.

Thi truyển Luyện Hồn Thuật, làm Khai Tắc Lợi tạm thời mất đi ý thức, không có cách nhúc nhích, Dương Lăng lấy hết bảo bối trên người hắn. Trong đó có cả Không gian giới chỉ trên ngón tay hắn, sau đó triệu Khô mộc chiến sĩ ra quét dọn chiến trường, thu lại tất cả Ma pháp trượng, vũ khí, áo giáp của Giáo Đình Đại quân.

Huyết nang của Thực nhân đằng, Truyền tống quyển trục.

Đại khái thống kê một lần, Dương Lăng đem chiến lợi phẩm nhét vào Không gian giới chỉ của mình. Mặc dù bây giờ hắn không rõ Huyết nang của Thực nhân đằng có tác dụng gì, nhưng nếu ngay cả Hồng y chủ giáo Khai Tắc Lợi cũng không thể bỏ qua, vậy dám chắc có giá trị lợi dụng rất lớn.

Xem ra, phải tận dụng thời gian tu luyện đến Trung cấp Thiên vu rồi nhanh chóng luyện chế Khai Tắc Lợi thành Khôi lỗi, dùng tốc độ nhanh nhất thu được trí nhớ của hắn.

Tìm thấy trong Không gian giới chỉ của Khai Tắc Lợi có vài thứ không biết tên, Dương Lăng hiểu được tiếp theo phải tận dụng thời gian tu luyện. Huấn luyện một Khôi lỗi cần phải có một thời gian, phải để Khai Tắc Lợi trở lại bên trong Giáo Đình trước khi Giáo Đình có thay đổi, để một ngày hắn tìm được bí mật mình cần biết.

Bên trong sơn động, rốt cuộc có bí mật gì?

Thu lại hết chiến lợi phẩm, ngẩng đầu nhín bụi cây thấp và vách núi cách đó không xa, Dương Lăng hiểu được đây là nơi sâu nhất của Tô Hoắc Nạp sơn cốc. Nếu nói đây là Di tích cự long, vậy sơn động cách đó không xa chính là cửa vào duy nhất.

Đem vứt Khai Tắc Lợi đang hôn mê vào một xó xỉnh trong Không gian Vu tháp, hắn không hề chần chờ, dưới sự hộ vệ của một đội Giác phong thú thăm dò sơn động cách đó không xa. Mặc dù thuận lợi thuần hóa Thực nhân đằng khổng lồ, theo đạo lý sẽ không có việc gì nguy hiểm, nhưng vì đề phòng vạn nhất, hắn vẫn triệu đàn Giác phong thú ra bảo vệ.

Sơn động cổ quái miệng rất lớn, xung quanh mọc đầy bụi cây thấp, đi vào trong nhìn thì thấy bên trong sơn động tất cả đều là Thực nhân đằng con. Có chút cao bằng người, bám vào trên vách đá cứng rắn; có chút chỉ cao như cái đũa, cuộn lại trên đám loạn thạch.

Chẳng lẽ đây là ổ Thực nhân đằng?

Nhớ đến Thực nhân đằng như con thiêu thân điên cuồng công kích Thần Thánh Vòng Bảo Hộ của Giáo Đình Đại quân, Dương Lăng chợt hiểu ra tại sao chúng liều mạng với Giáo Đình Đại quân.

Đi được một đoạn ngắn, đột nhiên hắn nghe được tiếng nước chảy. Nghi hoặc hắn tăng nhanh tốc độ, rẽ một cái phát hiện một dòng nước ngầm chỉ sâu vài mét, hai bên toát ra một loạt mầm xanh. Ngoài ra, thi thoảng còn có Thực nhân đằng cuộn thành một đoàn, đem Huyết nang ngâm vào trong dòng sông ngầm.

Căn cứ theo trí nhớ của Thực nhân đằng khổng lồ, rất nhanh Dương Lăng hiểu được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Thì ra, đây là một sơn động thiên nhiên, dòng sông ngầm quanh năm chỉ có một nhiệt độ, chứa đựng thức ăn Thực nhân đằng cần có. Cùng với việc nói đây là một dòng sông ngầm còn không bằng nói đây là bể nước dinh dưỡng của Thực nhân đằng, hầu như mỗi cây Thực nhân đằng đều lớn lên ở đây.

Tiến hóa đến một trình độ nhất định, chúng nó có thể cuộn lại như sợi dây, Huyết nang co rụt lại, là có thể giống như bánh xe lăn về phía trước, từng bước di dời ra bên ngoài. Nếu thời gian dài không có con mồi để ăn hoặc là bị thương thì lại có thể trở lại dòng sông ngầm hấp thu đủ dinh dưỡng.

Đi vài vòng trong sơn động, ngoại trừ đào được một cái Huyết nang thật lớn, Dương Lăng không tìm được chỗ khả nghi. Nghỉ ngơi một lát hắn chuẩn bị chạy đến hiểm địa tiếp theo, tiếp tục tìm kiếm Di tích cự long trong truyền thuyết.

Trước khi đi, hắn thuần hóa hơn 1000 cây Thực nhân đằng, thành lập một đội Thực nhân đằng đại quân. Sau đó, sử dụng giam cầm cấm chế chuyển đại lượng cây nhỏ và mầm mống vào gần rừng tre trong Không gian Vu tháp, thành lập cơ địa Thực nhân đằng.

Chuyến đi này mặc dù không tìm được Di tích cự long, nhưng lấy được chiến lợi phẩm của Giáo Đình Đại quân, thu được một đội Thực nhân đằng đại quân, cũng không uổng chuyến đi này. Dương Lăng tin tưởng, chỉ cần ở vài nơi như Ngũ thải quáng mạch, Duy Sâm tòa thành trồng thật nhiều Thực nhân đằng, thì các vùng chiến lược sẽ an toàn hơn, người bình thường tuyệt đối khó có thể lẻn vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK