Nghĩ ra kế hoạch sơ bộ, Dương Lăng nhanh chóng rời đi, chuẩn bị đợi qua một đoạn thời gian sẽ mang Ma thú đại quân trở lại.
Lên núi khó khăn, xuống núi dễ dàng hơn.
Điểm mũi chân lên mặt tuyết một chút, hắn bật người bay được một đoạn xa, cho dù gặp phải vách núi và khối băng bóng loáng, cũng không cần vòng đường khác, ỷ vào tài cao gan lớn, lao đi như gió.
Vùng tuyết xinh đẹp đến như vậy, nếu có xe trượt tuyết thì quả là tuyệt diêu.
Nhìn xem vùng núi tuyết xinh đẹp, Dương Lăng cảm khái không thôi, quyết định sau khi thuần hóa Song túc Phi long, để cho Cổ Đức phái người xây dựng một căn nhà gỗ ở gần Thiên hồ. Đến lúc đó, không có việc gì thì có thể cùng với đám Vưu Na, Ngả Lỵ Ti trượt tuyết trên núi và câu cá trong hồ.
Sau khi đến dưới chân núi, hắn gọi Thú một sừng ra, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất trở về Duy Sâm tòa thành.
Vì để thuận lợi thuần hóa Song túc Phi long, thì có rất nhiều chuyện phải làm. Cần phải phái người đi tìm kiếm nơi tập trung của Hấp huyết biên bức, thành lập đại quân Tự bạo biên bức; phái người tìm tìm kiếm nọc rắn cực độc, còn muốn tu luyện độc thuật.
Đối phó Song túc Phi long có lực chiến đấu mạnh mẽ, chỉ có Hấp huyết biên bức thì còn chưa đủ, sát chiêu chính thức thì phải là Lựu đạn nhỏ đeo trên người chúng. Khác với giết chết quân địch, mục đích chính của việc tấn công Phi long chính là khiến chúng nó mất đi lực chiến đấu, để mình lấy máu Thuần hóa. Cứ như vậy, phải bỏ loại bỏ đinh sắt trong Lựu đạn nhỏ và phải dựa vào độc dược bên trong nó.
Căn cứ trí nhớ của Song túc Phi long, Long cốt thảo có độc tính nhất định, Song túc Phi long sau bao nhiêu năm tháng ăn Long cốt thảo có năng lực kháng các loại độc dược vượt xa các Ma thú bình thường, nên cần phải có các loại kích độc khác với bình thường.
Bản ghi chép bên trong Vu Tháp bao la vạn trượng, có cả phương pháp tu luyện Độc thuật. Trước bởi vì tinh lực có hạn, hơn nữa điều kiện có hạn, Dương Lăng không để ý nhiều đến các loại khác của Vu thuật. Bây giờ vì để đối phó với Song túc Phi long thực lực cường hãn, quyết định tu luyện nó.
Vu thuật vô cùng thần bí và huyền ảo, trong thời gian ngắn có lẽ khó có thể có hiệu quả, nhưng có bản ghi chép những điều tu luyện được của Lưu Độc, có được rất nhiều độc dược và tài liệu, hắn có một cách tự tin luyện chế chất độc thích hợp. Đương nhiên, nếu có thể giống như Lưu Độc thông qua Tinh thần lực khống chế thời gian phát tác và trình độc của chất độc vậy càng tuyệt vời hơn.
Mặc dù may mắn giết chết được Lưu Độc, nhưng nhớ đến Độc thuật khó lòng phòng bị và chất độc Long Thiệt Lan kinh khủng của hắn, Dương Lăng vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện đối mặt với thánh giai cao thủ như trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu chứ không hề muốn đối mặt với một tên Á thánh giai sát thủ giỏi hạ độc.
Thú một sừng tốc độ rất nhanh, chỉ sau 2 ngày, hắn thuận lợi trở về Duy Sâm tòa thành. Trên đường hắn còn chỉ huy được Ma thú đại quân giết hơn 10 con Ma thú, thu được hơn 100 bình Ma thú máu huyết.
“Đại nhân, trên trấn mới đến vài Thương hội, nói là đã có hiệp ước với người ở Mông Đặc Sâm, người xem có muốn trực tiếp đàm luận với họ không?” Dương Lăng vừa mới tiến vào thành, Cổ Đức đã đi nhanh đến.
Nhìn Dương Lăng trở lại vội vã, chuẩn bị trở về biệt viện nghỉ ngơi, hắn không thể không liều mình đi lên quấy rầy.
Mấy ngày nay, trên trấn có rất nhiều Thương nhân đến. Có đám nói là đã có hiệp ước với Dương Lăng về Quáng thạch. Có người nói đã giành được quyền xây dựng và kinh doanh một bến tàu ở Đa Não hà, còn có người nói đã thỏa thuận bằng lời với Dương Lăng, khiến hắn hoàn toàn bị xáo trộn. Nếu thay đổi là một người khác, thì sợ rằng sớm đã bị đám thương nhân khiến cho suy sụp.
Rất nhiều Thương nhân đến?
Dương Lăng nghi hoặc nhìn Cổ Đức hai mắt đang hắn vết máu, được hắn giải thích từ từ hiểu được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thì ra, biết được tin tức Lợi Văn Tát công quốc chính thức ủng hộ Ma thú lĩnh, đám Thương nhân đều tranh nhau chạy đến Ma thú lĩnh. Hy vọng có thể đạt thành hiệp ước trước với Dương Lăng. Trên đường đi thấy người càng ngày càng nhiều, một ít Thương hội thông minh quyết định phái đại biểu cưỡi khoái mã chạy trước đến Duy Sâm Trấn.
Duy Sâm Trấn có tài nguyên phong phú, ai có thể đạt thành hiệp ước trước với Dương Lăng, thì sẽ thu được càng nhiều lợi ích. Đám thương nhân buôn bán giỏi không có một ai là kẻ ngu, không ai có thể bỏ qua cơ hội tốt đến như vậy.
Cứ như vậy, Dương Lăng quay lại không được bao lâu, đám thương nhân rất nhanh chạy đến. Kết quả, Hương cách lý lạp thiếu chút nữa bị đám Thương nhân phá hủy, mặc dù Cổ Đức kịp thời đẩy đến biệt viện mới mở rộng, cũng tăng giá lên gấp 5 lần, vẫn cung không đủ cầu. Mỗi ngày thu được rất nhiều tiền, khiến cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ cười mãi không thôi, mỗi ngày đều bỏ sổ ra tính toán.
Hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng trầm ngâm một lát, sau đó lấy một gõi hiệp ước từ trong Không gian giới chỉ ra rồi nói: “Cổ Đức, đây là các hiệp ước mà ta đã ký kết với cá Đại thương hội ở Mông Đặc Sâm, ngươi ưu tiên cho bọn hắn một ít thủ tục liên quan. Còn các chuyện nhỏ nhặt khác ngươi tự mình cân nhắc”
Sự phát triển của Lãnh địa rất quan trọng, nhưng so sánh với việc thuần hóa Song túc Phi long thì cần phải để lại sau. Dù sao các vấn đề lớn thì đã cùng Bố Lạp Đức thương hội của Hải Nhi Bối Lý và A Lạp Cống thương hội đàm phán thỏa đáng rồi.
Còn các chuyện nhỏ nhặt thì sẽ giao cho Cổ Đức toàn quyền xử lý.
Cầm một gói hiệp ước, Cổ Đức có chút chần chờ. Chuyện nhỏ theo như Dương Lăng nói, cơ hồ mỗi chuyện ít nhất cũng đến mười mấy vạn, thậm chí hơn 100 vạn Tử tinh tệ. Không hiểu rõ hoàn toàn đề bài của đối phương, không có sự cho phép của Dương Lăng, ngay lập tức hắn khó có thể xử lý.
“Cổ Đức, yên tâm đi, nhớ kỹ mục đích quan trọng nhất trước mắt của chúng ta là phát triển Lãnh địa, mà không phải là việc tính toán cụ thể tinh tệ thu được” Thấy Cổ Đức nhíu mày, Dương Lăng không cần nhiều lời cũng hiểu được ý của hắn, nói tiếp: “Một ít vấn đề nhỏ ngươi cứ tự cân nhắc, nếu không có cách nào định đoạt, thì qua vài ngày nữa trở lại tìm ta”
Sau khi dặn dò vài câu, Dương Lăng cưỡi Thú một sừng nhằm về phía biệt viện của mình. Các thương đội tiến vào với quy mô lớn, sự phát triển mạnh của Lãnh địa bắt đầu triển khai, mặc dù đã có kế hoạch sơ bộ, nhưng còn có rất nhiều chuyện cụ thể cần phải xúc tiến kế hoạch. Phải mau chóng thuần hóa Song túc Phi long để tránh làm chậm trễ kế hoạch tiếp theo.
Chỉ có một mình Cổ Đức bận rộn, mưu sĩ bên cạnh quá thật quá ít.
Nhớ đến hai mắt hằn vết máu của Cổ Đức, nhớ đến mái tóc xám của hắn, Dương Lăng hiểu được mình phải chiêu mộ thật nhiều mưu sĩ và nhân tài quản lý kinh doanh. Đáng tiếc, mưu sĩ không phải cây lúa mì tùy ý có thể thấy được, khó có thể chiêu mộ được ngay lập tức?
Chiêu mộ công khai trên trấn?
Nhớ đến hầu hết trấn dân đến ngay cả tên cũng không biết viết, nhớ đến đám Dong binh tính tình thô bạo, Dương Lăng lắc đầu. Chiêu mộ một đám võ sĩ trên trấn còn được, chứ chiêu mộ vài tên mưu sĩ kinh nghiệm phong phú thì sợ rằng còn khó hơn cả việc lẻn vào Phi long cốc.
Hải Nhi Bối Lý cơ trí, thông minh, có nhiều kinh nghiệm, nhưng đáng tiếc.
Lắc lắc đầu, Dương Lăng bỏ ngay cái ý niệm không thực tế trong đầu; Hải Nhi Bối Lý là người phụ trách Bố Lạp Đức thương hội, sẽ không có khả năng làm việc cho mình. Để nàng hỗ trợ tìm kiếm vài tên mưu sĩ giàu kinh nghiệm ở Mông Đặc Sâm, hay là nói với nàng mình muốn có mấy tên trợ thủ đắc lực thì còn có thể.
Sau khi thu hồi Thú một sừng, Dương Lăng đi vộ vào sân, dưới sự phục vụ của Vưu Na và Ngả Lỵ Ti ngồi xuống.
Từ khi trên đường quan hệ với Vưu Na, hắn quyết định công khai quan hệ với Vưu Na, đối với việc trong phủ thêm một vị nữ chủ nhân, mọi người có phản ứng không giống nhau.
Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ thi thoảng nói bên tai Dương Lăng, hy vọng hắn có thể cử hành hôn lễ long trọng; đám người Cổ Đức đều tán đồng ý kiến này của Mục Nhĩ Bá Kỳ. Trong đó có cả A Tư Na Ma.
Sau khi biết được tin tức, hưng phấn nhất chính là Bán thú nhân ở trong Lãnh địa, trưởng lão hồ tộc, tù trưởng Ngưu đầu nhân và tộc trưởng Mỹ Đỗ Toa chạy suốt đêm từ Hắc Thủy thành đến Duy Sâm tòa thành, chúc Vưu Na những lời tốt đẹp nhất. Đối với tâm tư của Bán thú nhân, trong lòng Dương Lăng rất rõ ràng, chỉ cần Vưu Na trở thành nữ chủ nhân của Ma thú lĩnh, thì lợi ích của Bán thú nhân sẽ càng được đảm bảo.
Nhưng là sau khi biết được tin tức thì Tinh linh có không ít câu oán hận. Trong lòng bọn họ, Dương Lăng thân là Mật Tuyết Nhi tương đương là một tên Tinh linh ngoại tộc, ngoại trừ Tác Phỉ Á bọn họ không đồng ý bất cứ ai trở thành nữ chủ nhân của tòa thành. Nhất là vài tỷ muội tốt của Tác Phỉ Á cứ thấy Dương Lăng là xoay người bỏ đi. Đối với việc này, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười khổ.
Tinh linh có câu oán hận, nhưng đám người Tạp Tây đi theo Dương Lăng từ sớm cũng có không ít ý nghĩ. Ở trong lòng bọn họ, đã sớm nhận Tác Phỉ Á là nữ chủ nhân thích hợp nhất trong lòng bọn hắn. Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng Dương Lăng sát ngôn quan sắc, trong lòng rất rõ ràng ý nghĩ trong của bọn họ.
Đối với ý nghĩ trong lòng mọi người, Dương Lăng rõ ràng hơn ai hết, trong thời gian ngắn hắn cũng không biết Tác Phỉ Á từ thần điện Nữ thần tự nhiên trở về thì phải giải thích thế nào với nàng. Nên chỉ có thể không tiến hành nghi lễ kết hôn với Vưu Na vội.
Nhưng hắn lại không chú ý đến sự biến hóa của Ngả Lỵ Ti, không biết nàng rơi bao nhiêu lệ sau lưng mình, không biết nàng bao nhiêu đêm không ngủ.
“Dương đại ca, sao lâu như vậy mới trở về”
Đặt bộ sách trong tay xuống, Vưu Na vừa nói vừa giúp Dương Lăng cởi áo khoác ngoài, sau đó rót cho hắn một chén trà. Cùng lúc đó, tiểu nha đầu người La Tư cũng mang lên một mâm thức ăn ngon.
Đại lục du ký ?
Giở giở quyển sách trong tay Vưu Na, Dương Lăng trong lòng vừa động. Vưu Na mặc dù kinh nghiệm sống không nhiều, nhưng quý ở chỗ thông minh hơn người, ý nghĩ linh hoạt, rất nhiều chuyện chỉ nhìn một chút đã hiểu ngay lập tức, thậm chí còn suy rộng ra. Để nàng giúp mình xử lý một số việc của Lãnh địa, tuyệt đối là một trợ thủ không thể có nhiều.
Ngoài ra, trong Lãnh địa có rất nhiều Bán thú nhân, rất nhiều chuyện để cho Vưu Na ra tay xử lý sẽ rất có lợi. Không chỉ có thể giảm bớt công việc và áp lực cho Cổ Đức, còn có thể làm cho Bán thú nhân tin tưởng hơn vào Lãnh địa, đối với việc phát triển của Lãnh địa thì tuyệt đối là một mũi tên trúng hai đích.