Thu tất cả thực nhân ngư đang bị chấn động đến mức mơ mơ màng màng vào không gian vu tháp, xác nhận thấy xung quanh không còn thực nhân ngư nào nữa. Sau khi không thấy có gì nguy hiểm, Dương Lăng cẩn thận định hướng đi thẳng tới hòn đảo ở giữa hồ.
Nước hồ lạnh như băng thấu tới tận xương tủy, càng lại gần hòn đảo, nước lại càng lạnh hơn. Dương Lăng cảm giác như đang ngâm mình trong một đống băng vĩnh cửu, chân tay lạnh cóng, tưởng như toàn bộ máu trong cơ thể đã bị đóng thành băng. Hơn thế nữa, càng lại gần hòn đảo, linh hồn công kích ẩn chứa trong hơi nước lại càng mạnh, giống như sóng nước trùng trùng điệp điệp mãi không ngừng công kích linh hồn mọi người. May mắn là nó vẫn không thể nào đột phá nổi phòng ngự linh hồn cường đại của Dương Lăng. Không lâu sau, hắn đã hữu kinh vô hiểm tới được hòn đảo giữa hồ.
Loạn thạch nằm dày đặc trên cát, nhìn không thấy điểm cuối, khu rừng rậm rạp nằm bình lặng trông không khác gì những khu rừng bình thường khác. Quanh đảo bao phủ hơi nước dày đặc, nhưng phía trên đảo thì hơi nước lại mỏng hơn. Nhìn xuyên qua tán lá của một cây đại thụ chọc trời có thể mơ hồ thấy xa xa có một tòa cung điện nguy nga.
Trên đảo thỉnh thoảng lại có thể thấy được một đám cường giả có thực lực đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm chờ Ác Ma điện mở ra. Một số kẻ lại đi đi lại lại trên đảo, cẩn thận quan sát tình hình, khẩn trương theo dõi tình thế quanh Nguyệt Lượng hồ.
So với việc ngồi bên bờ hồ thì đi lại trên hòn đảo có vẻ hiệu quả hơn. Dương Lăng phát hiện thấy không ít người đã có thu hoạch, có được một số khối Nguyệt Lượng thạch, ánh sáng trong suốt mê người, ẩn chứa năng lượng ba động mãnh liệt. Màn sương trên đảo không lớn nhưng lại có khả năng hạn chế thần thức lớn hơn so với bên ngoài đảo, cho dù cố gắng kiệt lực dùng linh hồn cảm ứng cũng không cảm nhận được bao xa. May mắn là ở phía trên đài ở cạnh hồ có lưu lại một linh hồn ấn ký rất sâu, vẫn miễn cưỡng có thể cảm ứng được vị trí của nó.
“ Không cầu mong gì, chỉ mong không mắc phải sai lầm nào. Thôi được, tốt nhất là phải chuẩn bị trước một tòa cấm chế, đảm bảo một đường rút lui tuyệt diệu.”
Sau khi đi rất nhanh 2 vòng quanh đảo, thấy mọi người ai cũng có ít nhiều thu hoạch, Dương Lăng cũng nhất thời hào hứng, muốn xem mình có may mắn kiếm được vài khối Nguyệt Lượng thạch hay không. Tuy nhiên, nhìn lại đám cường giả có thực lực rất cường đại kia, cảm giác thấy trong không trung có ẩn chứa năng lượng ba động mờ mịt. Nghĩ lại, hắn liền từ bỏ ý định đó, tìm một bụi cây để ẩn núp, bày đặt cấm chế rồi tiếp tục bày bố một tòa ma pháp truyền tống trận đơn giản. Như vậy, cho dù không thể ngay lập tức thông qua truyền tống môn đeo trên cổ tay để chuyển dịch sang bờ bên kia hồ, nhưng cũng có thể thông qua truyền tống trận dời đi rất nhanh, có thể tránh được những việc phát sinh ngoài ý muốn.
Liệu có thế chỉ huy đông đảo thực nhân ngư lặn xuống đáy hồ, đem nguyệt lượng thạch lên không nhỉ?
Sau khi hoàn thành bố trí cấm chế, Dương Lăng thở dài một hơi, nhìn đám cường giả bên hồ đang làm công việc của người đánh cá, linh cơ vừa động liền nghĩ tới việc thuần hóa đám thực nhân ngư.
Nguyệt Lượng hồ sâu không biết bao nhiêu mà kể, nước hồ lạnh như băng, càng xuống sâu càng lạnh, từ đó mà công kích của linh hồn ẩn dấu cũng tăng vọt. Cho dù là thực lực cường đại cũng không ai có thể trực tiếp lặn xuống đáy hồ để lấy Nguyệt Lượng thạch, chỉ có thể nhờ vào lưới bắt cá để kiếm lấy vài khối Nguyệt Lượng thạch nho nhỏ. Người không lặn xuống được không có nghĩa là đám thực nhân ngư “thổ công - hà bá” nơi này không xuống được.
Triển khai một vu ấn, Dương Lăng nhanh chóng tiến vào không gian vu tháp, phân phó Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á điều động lực lượng khẩn trương kiến tạo một vùng cơ địa cho thực nhân ngư. Sau đó lựa chọn một nhóm thực nhân ngư mạnh nhất tới để lấy máu thuần hóa, rồi nhanh chóng trở lại bãi cát trên đảo.
“Lũ nhỏ, ăn thịt hay uống canh, phải xem các ngươi làm ăn thế nào!”
Dương Lăng phất tay, xuất ra hơn trăm con thực nhân ngư, chỉ huy chúng lặn thật sâu xuống đáy hồ, mò tìm Nguyệt Lượng thạch dưới đáy hồ. Không lâu sau, một số thực nhân ngư đã mang về vài khối Nguyệt Lượng thạch to bằng ngón tay cái. Vậy là có thu hoạch, nhưng so với toàn bộ quân số thực nhân ngư đã xuất ra thì vẫn còn là ít.
Sau khoảng nửa canh giờ…
Dương Lăng chờ đợi cả nửa ngày nhưng số Nguyệt Lượng thạch thu được vẫn rất ít. Nguyệt Lượng hồ quả thật quá sâu, quá lạnh, cho dù là thực nhân ngư sinh trưởng ở đây cũng không thể lặn tới nổi đáy hồ, số lượng Nguyệt Lượng thạch thu được không cao hơn bao nhiêu so với dùng lưới đánh cá.
Liệu có thể chỉ huy đông đảo thực nhân ngư chủ động ăn cắp Nguyệt Lượng thạch trong lưới của đám người kia không?
Nhìn đám người đang bận rộn bên bờ cát với vai trò của người đánh cá, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Để vớt lấy Nguyệt Lượng thạch, lưới đánh cá mà mọi người sử dụng đều phi thường cứng rắn. Nhưng đối với hàm răng sắc bén, cứng rắn của thực nhân ngư thì cứng mấy cũng thành mềm. Đứng bên cạnh mà nhìn có thể thấy được dùng lưới để vớt Nguyệt Lượng thạch có hiệu suất cao hơn hẳn so với mình đang mò kim đáy bể.
“ Ủa, Nguyệt Lượng thạch đâu rồi? Rõ ràng cảm giác được một cỗ năng lượng ba động của Nguyệt Lượng thạch, tại sao thu lưới về lại không thấy?”
“ Kỳ quái, chẳng lẽ là do hơi nước quá dày, làm ảnh hưởng tới cảm giác của mình sao?”
Đúng như Dương Lăng tính toán, không lâu sau đám thực nhân ngư đã lặng lẽ trở lại với một khối Nguyệt Lượng thạch trong mồm. Đám đông đánh cá đều vừa thất vọng vừa nghi hoặc không thôi, nghĩ rằng hơi nước càng lúc càng mạnh khiến thần thức cảm ứng của mình bị yếu đi. Cho dù phát hiện thấy trên lưới có những lỗ nhỏ cũng chỉ nghĩ rằng do không cẩn thận nên bị những hòn đá bén nhọn dưới đáy hồ làm rách, không hề nghi ngờ tới hắn, vẫn không hề phát hiện ra rằng ở dưới nước đang có rất nhiều thực nhân ngư đang vô thanh vô tức canh lưới của mình. Trốn phía bên kia, Dương Lăng đang cười trộm, đại phát tài rồi, Nguyệt Lượng thạch trong không gian giới chỉ càng lúc càng nhiều.
Ông.....
Ngay khi Dương Lăng thấy Nguyệt Lượng thạch càng lúc càng nhiều thì ấn ký hình tháp trên mi tâm đột nhiên nhảy dựng lên, phát ra một hồi ngâm khẽ. Hắn nghi hoặc thuấn di vào trong, chỉ thấy trên bầu trời đã ngưng tụ lại một nguồn suối năng lượng rất lớn không biết từ lúc nào, đang chảy mạnh xuống công kích vào Yêu Cơ đang mặc áo bào trắng ở dưới đất.
Thiên địa pháp tắc lại giáng hạ trong không gian vu tháp, có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi Yêu Cơ lại tiến tới thần gian, rốt cuộc cũng tới thần giai!
Hô…
Từng đạo khí xoay tròn rất nhanh, kết hợp lại cùng một chỗ, hình thành một cái vòi rồng đáng sợ phá hủy tất thảy mọi thứ trên mặt đất. Cây cối bị nhổ tận gốc, cự thạch bị cuốn đi mất tăm mất tích, ngay cả nước biên gần đó cũng bị hút lên, hình thành một cột nước lớn. Yêu Cơ ở giữa vòi rồng thì sắc mặt tái nhợt, miệng thì thào thi triển từng lớp từng lớp phong thuẫn hộ thân, khổ sở chống đỡ vòi rồng kinh khủng đó. Đã biết là tiến lên thần giai cực kỳ đáng sợ, nhưng nàng cũng
không ngờ nổi rằng lại đáng sợ đến như vậy!
“ Đại nhân, Tát Lạp sắp chống đỡ không nổi rồi, làm sao bây giờ?”
Thấy thân thể Yêu Cơ run rẩy, loạng choạng, tưởng như có thể bị vòi rồng cuốn đi bất cứ lúc nào, Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á cực kỳ lo lắng. Đáng tiếng, nàng lại không mạnh về phong hệ pháp tắc, cho dù muốn hỗ trợ cũng không biết ra tay thế nào, sợ rằng đã loạn càng thêm loạn, khiến cho vòi rồng càng hung bạo thêm.
Rồng hút nước?
Thấy cột nước bị vòi rồng cuồng bạo hút lên không trung, Dương Lăng nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Cũng như Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á, hắn cũng không rành về phong hệ pháp tắc, toàn bộ ma thú quân đoàn chỉ có Yêu Cơ là chủ tu phong hệ pháp tắc. Cửu đầu xà Hải Đức Lạp thực ra chỉ biết mấy chiêu phong hệ ma pháp. Đáng tiếc, đó chỉ là mấy chiêu thức trình độ thấp, đối mặt với vòi rồng đáng sợ này thì chẳng là gì cả.
Ầm…
Sau một tiếng nổ vang, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một trận mưa đá. Vô vàn khối đá lớn rất cứng rắn, dày dặc rơi xuống. Bụp một tiếng, một tảng đá lớn đã nện xuống người Yêu Cơ. Vì ngăn cản lực hút đang sợ của vòi rồng, Yêu Cơ gần như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân, căn bản là không còn lực để ngăn cản trận mưa đá đầy trời này nên rất nhanh chóng bị thêm mấy vết máu do mưa đá gây ra. Thấy tình hình không ổn, Dương Lăng triển khai vu ấn, chuẩn bị cường hành lao vào cứu Yêu Cơ đang bị thương nặng. Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị lao vào thì một việc ngoài ý muốn xuất hiện.
Phạm vi bao phủ của vòi rồng càng lúc càng lớn, không ngờ lại cuồng bạo hướng thẳng tới vu tháp cao, mảnh, tưởng như muốn hút cả tòa vu tháp lên. Kết quả là sau một tiếng ngâm khẽ, vu tháp đột nhiên phát ra một đạo ngân quang chói mắt, trong nháy mắt kích thẳng vào nguồn suối năng lượng trên bầu trời. Vu tháp vẫn đứng im bất động, ngược lại, vòi rồng đã bị đánh tan trong nháy mắt. Nhờ có vu tháp hỗ trợ, Yêu Cơ toàn thân đầy vết máu đã may mắn vượt qua một kiếp!
Ông…
Cột sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Yêu Cơ trên mặt đất, nhanh chóng chữa trị các gân mạch bị thương tổn của nàng. Yêu Cơ gặp đại nạn không chết, trong lòng vừa động liền thi triển Thiên Tàm Biến thần bí. Thân thể càng lúc càng mờ đi, cuộn lại thành một đống, tạ như côn trùng làm kén vậy, biến mất trước mặt mọi người.
“ Việc này…. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Đại nhân, Tát Lạp sẽ không sao chứ?”
Nhìn cảnh tượng cổ quái vừa rồi, mọi người đều khiếp sợ không thôi, kể cả Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á đầy kinh nghiệm, kiến thức cũng không ngoại lệ. Nàng đã chứng kiến nhiều dạng thần kiếp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ gặp phải loại thần kiếp cổ quái như vậy. Hải yêu Y Lỵ Toa có quan hệ tốt nhất với Yêu cơ thì mắt lệ mơ hồ, lo lắng điều gì đó ngoài ý muốn sẽ xảy ra với nàng.
Độ kiếp thất bại, hay là…
Nhìn cột sáng màu bạc, rồi lại nhìn Yêu Cơ đang cuộn lại thành một đống, Dương Lăng cũng nghi hoặc không thôi. Nhưng tình huống còn chưa rõ, cũng tuyệt đối không tùy tiện xông lên, có khi xông lên còn làm hại Yêu Cơ không chừng.
Hô…
Sau nửa canh giờ, mọi người khẩn trương nhìn kỹ, cột sáng màu bạc rốt cuộc cũng tan thành mây khói. Chiếc kén bao bọc Yêu Cơ nhẹ nhàng rung động, trên mặt vỏ kén xuất hiện từng vết nứt. Chậm rãi, rung động ngày càng kịch liệt, các vết nứt càng lúc càng lớn. Cuối cùng, theo một tiếng rên rỉ xé lòng, từ bên trong kén vươn ra một cánh tay trắng nõn.
Khi mọi người nhìn kỹ, Yêu Cơ mặc áo bào trắng mỏng, xuân quang như ẩn như hiện, như hoa trên bàn ngọc, tuyệt sắc mê người. Từ xa nhìn lại, giống như một đóa tiên hoa đang nở, cực kỳ mỹ lệ, mỗi động tác giở tay nhấc chân đều tràn ngập hấp dẫn chí mạng.
“ Đại nhân, ta đã thành công rồi, rốt cuộc đã thành công tiến tới thần giai, chính thức trở thành một nữ nhân rồi!”
Sau một lát mê man, Yêu Cơ nhanh chóng phản ứng, hô lên một tiếng, nhanh như gió bay tới trước mặt Dương Lăng, dáng vẻ cực kỳ xúc động. Khi ngẩng đầu lên thì hai mắt đã nhòa lệ, trong cơn kích động làm lệ rơi như mưa.