Mất hơn nửa ngày, Dương Lăng rốt cuộc chạy đến Thiên hồ trên đỉnh núi.
Trong dãy núi có một hồ trong suốt có thể nhỉn thấy đáy, phản chiếu núi tuyết, thi thoảng có một đàn cá bơi. Mặc dù không bị đóng băng, nhưng bên trong hồ còn có không ít khối băng.
Hơn 100 con Phi long thì ngay cả Thánh giai cũng phả tìm đường khác mà đi. Vì tránh bại lộ hành tung, Dương Lăng sau khi thu hồi Lang chu vương lại, hắn cẩn thận dực dực lặn trong hồ một đoạn khoảng cách, trốn ở trên một cây ven hồ cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Căn cứ theo con Song túc Phi long đã Thuần hóa, thì sào huyệt của chúng ở ngay đây. Nhưng quan sát cả nửa ngày, thì ngoại trừ đàn cá trong hồ và mấy con sơn dương thì không thấy bóng dáng của Phi long.
Từ xa nhìn lại, sơn dương ở trên cao nguyên có điểm giống như linh dương mà hắn nhớ. Bốn chân dài mảnh, móng vuốt nhỏ, mông đít là một mảnh tuyết trắng, hai cái sừng uốn cong mảnh khảnh. Có con thì cúi đầu xuống nước, có con thì bới cỏ dại trên mặt tuyết, có chút thì đuổi nhau, chạy tới chạy lui.
Da mới nhìn thì rất mỏng và trắng noãn, không biết hương vị thế nào?
Ăn lương khô vài ngày, nhìn đám Sơn dương, Dương Lăng không khỏi nhớ đến món dê nướng. Nếu không sợ làm kinh động Song túc Phi long, hắn đã bắt lấy một con thưởng thức.
Kỳ diệu đi đến thế giới này, cái khác không nói, dã vị thì có rất nhiều. Trong nước, trên mặt đất, trên trời, cái gì cần đều có. Cho dù ăn một con ném một con đi cũng không cần lo lắng Hội bảo vệ động vật tìm tới làm phiền.
Sau một lúc lâu chờ đợi, đàn Sơn dương bên hồ đã thay bởi các đám khác, nhưng Song túc Phi long vẫn không thấy bóng dáng.
Chẳng lẽ, các con Phi long khác đều đang ngủ đông, hay ra ngoài kiếm ăn.
Lắc lắc đầu, Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu, chuẩn bị đi một vòng quanh hồ, tìm hiểu rõ tình huống cụ thể. Song ngay khi hắn chuẩn bị hành động, đột nhiên, xa xa truyền đến một trận thanh âm cổ quái.
Chi.
Tiếng kêu càng lúc càng gần, giống như có một đám dã thú đang lao đến rất nhanh. Không biết vì sao, vừa nghe cảm thấy có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Vừa gọi Giác phong thú ra hộ thể, ở ngọn đồi gần đó xuất hiện một đàn Hấp huyết biên bức, số lượng ít nhất cũng có 2 đến 3000 con, vừa kêu vừa lao đến đến đám Sơn dương bên hồ,
Kinh hão, đàn dê kinh hoàng thất thố, có chút liều mạng chạy về phía trước, hy vọng chui vào rừng cây; có chút thì chạy như điên quanh hồ, hy vọng có thể chạy thoát đám Hấp huyết biên bức; có chút chạy loạn lên, giẫm vào khối băng bên hồ, trong lúc nguy cấp không thể nào nhổ chân ra được.
Sơn dương tốc độ rất nhanh, nhưng Hấp huyết biên bức tốc độ còn nhanh hơn.
Hú lên một tiếng quái dị, đám Hấp huyết biên bức chia làm vài đội, lao như tia chớp vào đám sơn dương, cái đuôi sắc bén giống như cây châm đâm vào, điên cuống hút lấy máu trong cơ thể con mồi.
Đau đớn, sơn dương liều mạng giãy dụa, điên cuồng lăn trên mặt đất. Đáng tiếc, Hấp huyết biên bức dính chặt lấy người, đem tất cả sức lực ra cũng không làm được việc gì. Từ từ, không còn sức mà giãy dụa, mất đi rất nhiều máu thân thể từng chút một héo rút đi.
Chẳng lẽ, bên cạnh Thiên hồ còn có một đàn Hấp huyết biên bức.
Nghi hoặc, Dương Lăng cẩn thận quan sát Hấp huyết biên bức ở cách đó không xa, nhìm xem bọn chúng có khác đám mà mình đã thuần hóa ở Hắc Thủy hồ hay không. Không đợi hắn nhìn kỹ, từ phía chân trời lại có một đám Hấp huyết biên bức bay đến, gia nhập hàng ngũ săn mồi.
Cứ như vậy, hơn 100 con Sơn dương trong nháy mắt bị hút thành cây củi khô.
Ăn no uống say, Hấp huyết biên bức tụ lại một chỗ, giống như là đang tiêu hóa máu dê vừa mới nuốt được, chỉ có vài con là bay qua lại quanh hồ không hề có mục đích.
Thành lập Tự bạo biên bức đại quân, cần phải có thật nhiều Hấp huyết biên bức. Vốn, Dương Lăng còn chuẩn bị hôm nào trở lại Hắc Thủy hồ tìm kiếm tổ Hấp huyết biên bức, bây giờ đột nhiên gặp một đoàn thế này, thì sao có thể bỏ qua.
Dát chi
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, đột nhiên ở gần đó truyền đến một tiếng như có như không. Hơn nữa còn truyền đến sát khí sắc bén.
Kinh hãi, Dương Lăng cẩn thận quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại.
Chỉ thấy cách hơn 100 bước, không biết từ bao giờ xuất hiện 10 con Song túc Phi long hung ác. Cẩn thận lao đến, hai chân đẩy một cái trên mặt đất, ngay lập tức xuất hiện cách chỗ cũ một đoạn dài.
Không lẽ, mình đã bại lộ hành tung?
Kinh hãi, Dương Lăng nhanh chóng rút thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén ra. Vốn định nhanh chóng rời đi, nhưng tỉnh táo nghĩ lại, lại cảm giác có điều không ổn.
Nếu mục tiêu của Song túc Phi long là mình, vậy thì bọn bó đã sớm lao đến, không có khả năng nhẹ nhàng lướt qua tang cây mà mình ẩn thân, nhìn bộ dáng của bọn chúng, thì dường như mục đích là đàn Hấp huyết biên bức bên hồ.
Quả nhiên, vừa chui ra đến bìa rừng, hơn 10 con pháp trượng không hẹn mà cùng bay lên, “Hô” một tiếng, hướng đám Hấp huyết biên bức ở bên hồ lao đến nhanh như chớp.
Mặc dù tốc độ nhanh hơn Phi long, nhưng đợt đến khi đám Hấp huyết biên bức phát hiện ra thì đã quá trễ.
Há mồm phun ra một mảnh nước miếng cực độc, ngăn cản đám Hấp huyết biên bức bay lên không chạy trốn, Phi long hung hăng lao lên. Đầu lưỡi đảo một vòng đã cuốn được hơn trăm con Hấp huyết biên bức, không cần nhai mà trực tiếp nuốt hết. Động tác dứt khoát, xem ra kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Không hề có chuẩn bị trước, Đại quân biên bức cơ bản không kịp né tránh, trúng phải nước miếng có chất độc của Phi long cánh liền run lên cả nửa ngày cũng không thể bay lên được, bị đám Phi long mai phục nuốt vào giống như điểm tâm.
Đường lang bộ thiền, Hoàng tước phía sau?
Nhín Song túc Phi long nhanh chóng tiêu diệt Hấp huyết biên bức không còn một mảnh, thậm chí ngay cả thi thể Sơn dương trên mặt tuyết cũng không hề buông ba, Dương Lăng cảm thấy da đầu tê dại. May là cẩn thận, không bại lộ hành tung, nếu không đã rơi vào bẫy của Phi long.
Nếu chỉ có hơn 10 con Phi long trước mặt thì hắn nắm chắc đem Ma thú đại quân tấn công, nhân cơ hội thuần hóa hết bọn chúng. Nhưng ổ của đối phương ở ngay bên cạnh, ở đây mà đối kháng trực tiếp với đối phương thì đúng là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Nói không chừng không thuần hóa được Phi long mà còn khiến Ma thú đại quân của mình bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bay vài vòng trên không, Song túc Phi long nhanh chóng rời đi, bay xuống phía dưới khu rừng rậm đối diện hồ nước. Nhìn xem bộ dạng thì dường như đối diện hồ nước là ổ của chúng, Dương Lăng chần chờ một lát rồi cẩn thận đi theo sau.
Từ xa nhìn lại, đối diện hồ nước là một khu rừng rậm, nhưng đi qua nhìn lại thì hắn mới biết là đã hoàn toàn sai lầm.
Phía sau rừng rậm là một sơn cốc cực kỳ sâu. Sương mù tràn ngập, cho dù tiến giai đến Thiên vu nên thị lực tăng mạnh, hắn cũng không thể nhìn rõ tình huống ở đáy cốc.
Bốn phía Sơn cốc đều là các vánh núi dựng đứng, mỗi một vách núi đều có rất nhiều huyệt động khổng lồ. Thi thoảng có một vài con Phi long vừa vào vừa ra, biến mất trong Sơn cốc bao la.
Khoanh chân ngồi xuống trên một cành cây, Dương Lăng cẩn thận xem xét trí nhớ của con Phi long đã thuần hóa, tìm mất nửa ngày rốt cuộc tìm được tin tức cần thiết.
Thì ra, Phi long vốn thích khí lạnh, đáy cốc là một Thủy đàm khổng lồ, sương mù quanh năm. Mỗi con Phi long đều có huyệt động của mình, ngoại trừ ra ngoài kiếm ăn thì hầu hết thời gian của chúng đều tĩnh tu ở bên trong Thủy đàm.
Ngoại trừ Long cốt thảo bên trong sơn cốc, thì món ăn chúng thích nhất chính là Hấp huyết biên bức. Bình thường, chúng nó thi thoảng đến bên cạnh Thiên hồ săn đàn Hấp huyết biên bức, cứ mỗi mùa xuân sang là kéo theo cả đàn tìm kiếm Hấp huyết biên bức trong phạm vi hàng ngàn dặm.
Tìm kiếm Hấp huyết biên bức ở khắp nơi?
Hiểu được thói quen sống của Phi long, Dương Lăng trong lòng vừa động, nhớ đến sự lo lắng của trưởng lão hồ tộc. Lúc trước, sở dĩ ra sức phản đối xây thành ở bên cạnh Hắc Thủy hồ, chính là hắn lo lắng sang năm mới bị Song túc Phi long tấn công.
Vốn Dương Lăng còn buồn bực vì sao Phi long cứ mỗi mùa xuân là lại đến Hắc Thủy hồ để săn. Bây giờ biết được thói quen sống của Phi long, rốt cuộc hiểu ra có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần thuần hóa được Phi long trong sơn cốc, lo lắng của trưởng lão hồ tộc sẽ được giải quyết, rốt cuộc không phải phía trọng binh đóng ở bên cạnh Hắc Thủy hồ. Cứ như vậy, có thể tăng cường binh lực ở quan khẩu A Lạp Sơn, điều quan để thành lập Hải quân tinh anh, sớm ngày thăm dò đường hàng hải an toàn đến Ba Phạt Lợi á.
Chỉ huy Ma thú đại quân phục kích, ôm cây đợi thỏ, hay là quyết định mãnh công Phi long?
Nhing Phi long cốc tràn đầy sương mù, nhớ đến chất độc kinh khủng và năng lực cận chiến cường hãn của Phi long, Dương Lăng không khỏi cau có mặt mày. Muốn một lưới bắt hết Phi long trong sơn cốc, thì khó khăn cũng không phải là nhỏ.
Nếu Phi long thích ăn Hấp huyết biên bức, vậy có thể hay không chỉ huy Hấp huyết biên bức mà mình đã thuần hóa để dẫn dụ chúng nó?
Trầm tư một lát, nhớ đến đàn dơi bên trong Không gian Vu tháp, Dương Lăng linh cơ vừa động, nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu. Cũng giống như Song túc Phi long thì Hấp huyết biên bức cũng thích không khí mát mẻ, bình thưởng đều sống ở bên cạnh Hồ hoặc là dòng sông. Đặc Lạp Tư rừng rậm trải dài hàng ngàn ngàn dặm, các con suối nhiều vô số kể, chỉ cần phí một ít thời gian và tinh lực, tuyệt đối có thể thuần hóa rất nhiều Hấp huyết biên bức.
Có Hấp huyết biên bức thì chỉ cần sắp đặt cẩn thận, không lo lắng không lừa được đám Song túc Phi long.
Chỉ cần thuần hóa được hơn 100 con Phi long, thì uy hiếp đối với Hắc Thủy thành sẽ được giải quyết, càng quan trọng hơn là từ nay về sau mình sẽ có thêm một đội Ma thú đại quân chính thức. Với số lượng khổng lồ của Ma thú cấp thấp như Giác phong thú, Tà nhãn và Tri thù, hơn nữa có một đội Song túc Phi long cường hãn, Ma thú đại quân trong một đêm sẽ tăng lên một cấp độ mới.