Sau buổi tối tại Duy Sâm tòa thành nghe lén kế hoạch của Dương Lăng, Mai Lệ Nhĩ Tư liền có một sơ bộ kế hoạch. Chính theo như lời đạo sư nói, muốn hoàn thành nhiệm vụ, trước hết nàng phải hóa giải sự hiểu nhầm và sự cảnh giác của Dương Lăng đối với nàng. Chỉ có cho hắn biết thân phận cùng việc thể hiện ra thực lực và giá trị của nàng, mới có có thể thuận lợi kết nạp hắn vào Hắc ám giáo đình. Cũng chỉ có như vậy, tự nàng mới có cơ hội thu được sự tín nhiệm của hắn, cũng từng bước công phá phòng tuyến tâm lý của hắn, khiến hắn mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Mặc dù có thể bằng hắc ám ma pháp cường đại đồng thời dễ dàng giáo huấn Dương Lăng, thậm chí đem biến hắn thành nhất một bộ xương khô, nhưng việc đó không thể làm bớt đi được sự kiêu hãnh trong lòng. Chỉ có khiến hắn mê mẩn nàng đến thần hồn điên đảo, sau đó lại ruồng bỏ hắn, nhìn hắn trong bộ dáng không muốn sống nữa mới có thể giải mối hận trong lòng nàng.
Mai Lệ Nhĩ Tư tin tưởng, chỉ cần tỉ mỉ chuẩn bị, Dương Lăng một ngày nào đó sẽ phải tự động quỳ trước mặt nàng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để trả thù là phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Mặc dù hận Dương Lăng, nhưng thục khinh thục trọng, nàng vẫn phi thường rõ ràng. Giáo quy của Hắc ám giáo đình vô cùng hà khắc, cho dù nàng là đắc ý đệ tử của trưởng lão cũng không thể khinh thường vi phạm.
Muốn thể hiện thực lực cùng giá trị của mình, đầu tiên phải có một chút thành ý, đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người . Không cần suy nghĩ nhiều, Mai Lệ Nhĩ Tư liền nghĩ đến lĩnh chủ Tư Thác Phu.
Mai Lệ Nhĩ Tư bắt đầu tiến hành kế hoạch của nàng, mà đối với nàng hết mực chung tình Tư Thác Phu lại không nhận ra, mỗi ngày đều tìm cách để có thể lấy lòng của nàng, hồn nhiên không biết trong mắt Mai Lệ Nhĩ Tư hắn chỉ là một vật hy sinh dùng để đến gần Dương Lăng, càng không biết, một cơn phong ba đang nhằm vào hắn mà đến.
Ngày hôm nay. Sáng sớm vừa tỉnh lại Tư Thác Phu tùy tiện rửa mặt rồi cùng hộ vệ đi tới Hương cách lý lạp. Ngày hôm qua, sau khi hắn tặng 99 đóa hoa hồng, Mai Lệ Nhĩ Tư rốt cục đáp ứng cùng hắn ra ngoài du ngoạn. Tư Thác Phu tin tưởng. Chỉ cần tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì Mai Lệ Nhĩ Tư cũng sẽ trở thành người đàn bà của hắn, một người cực phẩm xinh đẹp đến nỗi kẻ khác hít thở không thông.
-Đợi lát nữa, khi chỉ còn có hai người, nói không chừng có thể thân cận cùng với nàng ngay !
Nhớ tới chiếc eo nhỏ nhu nhược như khong xương cùng đôi chân thon dài của Mai Lệ Nhĩ Tư, Tư Thác Phu nuốt nước miếng một cách khó khăn, trí tưởng tượng bay xa tít mù. Ngày hôm qua, Mai Lệ Nhĩ Tư ám chỉ không thích một đám người cùng đi dạo nên hắn hôm nay chỉ dẫn hơn mười danh thân vệ đi tới, để tránh ảnh hưởng đến không khí lãng mạn.
Mặc dù La Tư nhân dạo gần đây vẫn xuất hiện. Nhưng hắn không nghĩ đến việc xảo ngộ gặp phải đối phương phục kích. Hơn nữa, thân vệ của hắn tất cả đều là võ sĩ cấp bậc đại kiếm sư, võ sĩ thủ hộ của gia tộc đội mũ rộng vành càng đạt tới cảnh giới sơ cấp kiếm thánh rồi. Cho dù bính xảo gặp phải La Tư nhân, hắn cũng tin tưởng toàn thân trở ra. Càng thêm bảo hiểm chính là, hắn chọn chỗ dã ngoại cách quân doanh không xa, nếu có gì ngoài ý muốn, đại quân có thể nhanh chóng chạy tới.
Thuận lợi được mỹ nhân nhận lời, Tư Thác Phu hưng cao thải liệt đi tới một mảnh rừng cây nhỏ yên tĩnh, trên một cái gò đất trải một tấm thảm hồng đặc ý mời Mai Lệ Nhĩ Tư ngồi xuống.
Nếu hắn biết, mảnh rừng cây nhỏ này đúng là nơi Dương Lăng lúc đầu phục kích hắc giáp binh, nếu hắn biết gò đất này bên trong chôn hơn 100 thi thể binh lính thì có lẽ hắn đã không thể cười được nữa rồi.
-Mai Lệ Nhĩ Tư tiểu thư xinh đẹp, mời, kiền bôi !
Rượu không say mà lòng người đã say, nhìn chiếc áo mỏng cùng với chiếc quần xẻ cao để lộ đôi chân ngọc ngà của Mai Lệ Nhĩ Tư, Tư Thác Phu hưng phấn không thôi. Sau vài chén rượu đã hơi có chút ngà ngà, căn bản là không chú ý tới nụ cười lạnh như có như không trên mặt của Mai Lệ Nhĩ Tư.
Sau khi bất động thanh sắc phát ra một đạo ma pháp truyền tin, Mai Lệ Nhĩ Tư quyến rũ cười cười cất tiếng :
-Lĩnh chủ đại nhân, chúc mừng ngài tuổi còn trẻ mà đã thu được một lãnh địa rộng lớn như vậy. Nào, chúng ta cùng uống thêm một chén !
Nhìn đôi gò bồng đảo như ẩn như hiện, nhìn làn da mịn trắng như tuyết, nghe mùi thơm thoang thảng trên người của Mai Lệ Nhĩ Tư, Tư Thác Phu dục hỏa phần thân. Vốn định uống chút Lãng mỗ tửu lạnh như băng để hàng hỏa, không ngờ, uống càng nhiều lại càng khó nhịn. Ngoài Mai Lệ Nhĩ Tư thì những người khác đối với hắn đều như không tồn tại, hồn nhiên chưa phát giác ra mùi thơm khác thường trong không khí càng ngày càng đậm.
-Có thích khách, bảo vệ thiếu gia, mau !
Đúng lúc Tư Thác Phu đang say sưa, đột nhiên, võ sĩ thủ hộ của hắn chợt xông tới. ‘ canh’ một tiếng, chặn lại một làn hắc quang lòe lòe, rõ ràng là ám tiễn đã tẩm đầy kịch độc.
Dưới lời đề tỉnh của võ sĩ thủ hộ, đám thân vệ nhanh chóng phản ứng lại, song biết thì đã muộn. Một đoàn kỵ sĩ toàn thân đen nhánh đã vọt tới nhanh như tia chớp, một kích trí mạng, nháy mắt đã loại mấy tên vệ binh không kịp ứng phó. Dưới mũi thương sắc bén của bọn họ, trọng hình hắc giáp mà bọn lính vẫn ngạo thị chỉ một thương là xuyên qua.
Nếu nói đám hắc y kỵ sĩ ra tay mau chóng khiến mọi người kinh hãi thì một màn kế tiếp càng làm cho người ta hồn phi phách tán. Theo một trận niệm chú ngữ trầm thấp từ dưới đất chui ra từng lớp thi thể kinh khủng. Có cái cụt chân, có cái mất đi một bên cánh tay, thậm chí có cái chỉ còn lại một bên đầu, lảo đảo hướng mọi người vây quanh lại.
-Thiếu gia, rút lui, mau rút lui !
Dẫn mấy tên thân vệ sống sót vây lấy Tư Thác Phu cùng Mai Lệ Nhĩ Tư, dù đã trải qua vô số phong ba nhưng nhìn đám kỵ sĩ đằng đằng sát khí cùng đám hủ thi kinh khủng, võ sĩ bảo vệ cho Tư Thác Phu không khỏi kinh hãi thất sắc.
Dưới sự chỉ huy của hắn, mọi người nhanh chóng lui lại về hướng quân doanh, đồng thời thổi tù và cầu viện. Nhưng viện binh chưa tới đã lại phải nghênh đón sự mãnh công của đám hắc y kỵ sĩ. Lại càng bất hạnh cả đám chỉ chốc lát đã lâm vào giữa sự bao vây của đám hủ thi.
-Kết trận, bảo vệ thiếu gia !
-Y bỉ lợi tư, liều mạng với chúng mau ! ......
Mắt thấy không thể chạy ra đám hộ vệ cũng chỉ có thể khổ khổ chống đở, hy vọng có thể đợi đến khi viện binh đến. Hắc kỵ sĩ mặc dù công kích sắc bén, nhưng vì tên kiếm thánh tận lực trở nhiễu nên vọt tới vài lần cũng không cách nào thành công ám sát Tư Thác Phu đang được mấy lớp bảo vệ.
Vì mạng sống, hơn nữa vì để triển hiện dũng khí cùng thực lực của mình trước mặt mỹ nhân mà Tư Thác Phu cắn răng gia nhập chiến đoàn, gắt gao bảo vệ phía trước Mai Lệ Nhĩ Tư. Trong trận hỗn chiến, không ai chú ý tới, theo từng hồi niệm chú ngữ của Mai Lệ Nhĩ Tư, vong linh đại quân như thủy triều lao về phía Tư Thác Phu.
Đám hộ vệ mặc dù cường hãn, nhưng trước đại quân vong linh không hề có tác dụng gì, hơn nữa còn bị Hắc ám kỵ sĩ tấn công mãnh liệt, rất nhanh đã thụ thương trầm trọng. Tư Thác Phu cũng không có ngoại lệ, sau khi bị trọng điểm công kích toàn thân hắn rất nhanh đã đầy máu. Nếu không phải võ sĩ thủ hộ cùng chúng hộ vệ liều chết cứu giúp, sợ rằng đã sớm bị vong linh đại quân tê thành mảnh nhỏ rồi.
Theo đám hủ thi cùng khô cốt càng ngày càng nhiều, chung quanh không biết lúc nào đã xuất hiện thêm mấy tên hắc ám ma pháp sư. Tại bọn họ chỉ huy, vong linh đại quân bắt đầu hung mãnh tiến công, mọt đợt lại tiếp một đợt, điên cuồng tấn công vào phòng tuyến của đám hộ vệ.
Tình thế, đối với Tư Thác Phu càng ngày càng không ổn !
Đám hộ vệ đang khổ khổ chống đở không chú ý tới việc vong linh đại quân dường như cố ý mãnh công Tư Thác Phu, nhưng đối với Mai Lệ Nhĩ Tư đang ở sau hắn như là không thấy. Lúc thật sự không thể tránh được thì cả đám hủ thi cùng khô cốt lại chuyển hướng sàng tên võ sĩ thủ hộ hoặc đâm đầu tự tử vào đúng mũi kiếm mà Mai Lệ Nhĩ Tư vờ hoảng sợ giơ lên.