Hết xấu hổ, được Bối Cách Nhĩ Trưởng lão giải thích, Dương Lăng rốt cuộc hiểu được ý đồ lần này của Dong binh công hội.
Quả nhiên không ngoài suy đoán, sau khi biết được tin tức Kiếm hoàng Ai Nhĩ Duy Tư bị thua chạy khỏi Ma thú lĩnh, toàn bộ Dong binh công hội trở lên chấn động, nhanh chóng hủy bỏ kế hoạch đối đầu với Thợ săn Công hội.
Ăn uống no say, nói hết chuyện Đông đến chuyện Tây, hai bên nhanh chóng nói vào chính đề. Trong lúc đó, Tiểu cô nương hiếu động tên là An Ny đứng bên nghe ngóng, mặc dù thi thoảng cắt đứt lời nói của Bối Cách Nhĩ Trưởng lão, nhưng cũng may không còn gọi Dương Lăng là “Lão già háo sắc”. Chỉ là thi thoảng nhìn Đông nhìn Tây, nói thầm là chán quá, hoặc là nói một câu trêu đàu, để cho hai bên đang đám phán càng ngày càng không nhịn được cười.
“Lĩnh chủ đại nhân, bởi vì nhiệm vụ của hai Công hội có sự chồng chéo và xung đột, cho nên ta cho rằng tốt nhất đều chịu lui một bước, tránh cho nhiệm vụ xen lẫn nhau” Bối Cách Nhĩ Trưởng lão dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “nhiệm vụ chủ yếu của Dong binh chúng ta chủ yếu bên ngoài rừng rậm như phụ trách bảo vệ thành và hộ tống các Thương đội, Thợ săn các ngươi thì phụ trách các nhiệm vụ săn bắn và thám hiểm trong rừng sâu, ngài xem thế nào?”
Căn cứ theo chỉ thị của Đại trưởng lão, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão thay mặt cho Dong binh công hội thực hiện sự nhượng bộ không nhỏ. Dù sao, nhiệm vụ ngày thường của Dong binh thì săn bắn và thám hiểm sâu trong rừng rậm chiếm một tỷ lệ không nhỏ, đối với một ít Dong binh đoàn nhỏ thì thù lao ở phương diện này cũng là một khoản thu vào đáng kể.
Dong binh công hội truyền thừa mấy ngàn năm, thế lực trải khắp cả Thái Luân đại lục; một bên là Thợ săn Công hội có tiềm lực vô hạn, hưng hiện tại thực lực còn quá yếu, thực lực tổng hợp cách nhau quá xa.
Sau khi nhận được chỉ thị của Đại trưởng lão, vài tên Đại trưởng lão vô cùng vui mừng, may mắn trước đây không có hành động quá đáng gì với Ma thú lĩnh và Thợ săn Công hội. Mặc dù không rõ tại sao Đại trưởng lão lại có chỉ thị như vậy, nhưng nhượng bộ lớn như thế hẳn là hắn có nguyên nhân vô cùng trọng đại.
Thành lập mấy ngàn năm nay, Dong binh công hội dưới sự lãnh đạo của Đại trưởng lão đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn gian khổ. Có thể nói, nếu không có Đại trưởng lão thần bí mà cường đại, thì đã không có Dong binh công hội của ngày hôm nay.
Quyền uy của Đại trưởng lão, không ai dám nghi ngờ.
“Bối Cách Nhĩ Trưởng lão, không biết ngươi đã nghe qua Thợ săn thành thị chưa?” Nhấp một ngụm Lang mỗ tửu, Dương Lăng cười nhạt.
Đối phương một chút đã nhượng bộ nhiều như vậy, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, vốn còn tưởng rằng phải mất một phen miệng lưỡi. Không ngờ rằng lại không mất chút công sức nào, tuy nhiên, không ai ngại tiền nhiều, hắn không ngại tham lam thêm nữa, tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa.
Thợ săn thành thị?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, đừng nói là Bối Cách Nhĩ Trưởng lão, mà ngay cả đám người Cổ Đức cũng rất sửng sốt, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói qua cái gì là Thợ săn thành thị.
“Lĩnh chủ đại nhân, Thợ săn thành thị rốt cuộc là cái gì, có thú vị hay không?” Bối Cách Nhĩ Trưởng lão còn chưa nói gì, mà Tiểu cô nương An Ny đã lớn tiếng hỏi Dương Lăng.
Trước khi đến Ma thú lĩnh, nàng còn nghĩ rằng đàm phán thú vị biết bao nhiêu, nhưng nghe hai bên nói chuyện, nàng rất nhanh không còn chút hứng thú nào. Đột nhiên nghe Dương Lăng nói đến Thợ săn thành thị, liền thấy hứng thú ngay.
“Ở quê của ta, Thợ săn thành thị giống như người đi trong bóng tối. Vì thù lao, bọn họ sẽ một đao cắt vỡ yết hầu của ác ma, vì dân trừ hại; vì sinh tồn, bọn họ lại vì thù lao mà đi cứu trẻ con hoặc là các cô gái trẻ tuổi sinh đẹp bị bắt giữ, vì tiền, không có gì là bọn hắn không làm được” Nhìn An Ny tinh nghịch, Dương Lăng cố ý dọa nàng:
“Nghe nói, có một vài nơi có rất nhiều Thực nhân ma thích ăn óc của trẻ con, nhưng là” Tiểu cô nương có chút nghi hoặc, chần chờ một chút rồi nói: “Nhưng bọn họ bắt các cô gái trẻ xinh đẹp làm gì?”
Bắt cô gái trẻ tuổi xinh đẹp làm gì?
Nhìn vẻ nghi hoặc của An Ny, lại liếc mắt nhìn ngực nở, mông cao, dáng người bốc lửa của nàng, Dương Lăng lắc đầu, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Bối Cách Nhĩ Trưởng lão nhìn thấy nàng là đau đầu.
“Hắc hắc, cần làm gì thì làm đó, qua vài năm nữa, ngươi sẽ biết” Dương Lăng lắc lắc đầu, Thi vu vương liếm liếm môi rồi bước nhanh đến nói thay Dương Lăng. Hắn thích nhất các Tiểu cô nương khoảng 12 tuổi, thơ ngây chân thật, có lẽ bởi vì tinh thần bị kích thích mạnh, nên lời nói ra thường thường làm người ta sợ hãi.
“Lĩnh chủ đại nhân, nhiệm vụ trong rừng rậm đã đủ để cho Thợ săn Công hội của các ngươi phát triển, chúng ta quả thật không thể nào nhượng bộ thêm được nữa” Hiểu được tính chất của Thợ săn thành thị, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão nhanh chóng hiểu được dụng ý của Dương Lăng.
“Bối Cách Nhĩ Trưởng lão, nhiệm vụ trong rừng rậm không ít, đáng tiếc so sánh với nhiệm vụ trong thành thị thì thù lao thật sự quá thấp.”
“Lĩnh chủ đại nhân, chúng ta thật sự không còn biện pháp nhượng bộ thêm nữa”
Sau một phen mặc cả, hai bên đạt thành hiệp nghị sơ bộ, Dong binh phụ trách các nhiệm vụ trong Lãnh địa loài người như Thủ thành và hộ tống thương đội, còn Thợ săn phụ trách săn thú, thám hiểm trong rừng rậm, sông suối và hải dương.
Ngoài ra, hai bên còn nhất trí ở các phương diện trao đổi tin tức, và hỗ trợ lẫn nhau.
Vừa nhìn, thì tin tức cùng hưởng và hỗ trợ lẫn nhau rất công bằng, nhưng trên thực tế, Thợ săn Công hội lại chiếm được rất nhiều tiện nghi.
Sau khi đạt được hiệp nghị, Dương Lăng tự mình mang Bối Cách Nhĩ Trưởng lão đi quanh Duy Sâm tòa thành, giới thiệu hướng phát triển của Ma thú lĩnh. Mà đám người Cổ Đức và Vưu Na cùng với nhân viên của Dong binh công hội hoàn thiện một ít vướng mắc, cố gắng tránh cho nhiệm vụ của hai Công hội xung đột lẫn nhau; đối với một một ít nhiệm vụ thật sự không có cách nào phân chia rõ ràng được, thì ghi rõ là hai bên cùng hưởng, cả Thợ săn và Dong binh đều có thể nhận.
Hiểu được kế hoạch phát triển của Ma thú lĩnh, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão đưa ra ý kiến thành lập Dong binh phân hội ở Duy Sâm Trấn, Dương Lăng trầm ngâm một lát rồi không hề từ chối, lại bàn bạc việc hợp tác sau này của hai bên.
Tập trung tinh thần bàn bạc, nên bất kể là Dương Lăng hay là Bối Cách Nhĩ Trưởng lão đều không có ai chú ý đến Thi vu vương và An Ny đã rất nhanh trở lên quen thuộc, lặng lẽ đi ra khỏi Duy Sâm tòa thành.
“Ồ, An Ny tiểu thư đâu rồi?” Đi theo Dương Lăng đi một vòng quanh Duy Sâm tòa thành, đứng ở trên tòa tháp cao nhìn thấy hàng vạn nóc nhà trong Ma thú lĩnh, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão đột nhiên phát hiện An Ny đã biến mất từ bao giờ.
“Trưởng lão, An Ny tiểu thư nói cùng với La Cách đại nhân đi ra ngoài một chút, trước khi trời tối sẽ trở về”
“Trước khi trời tối sẽ trở về, vậy ngươi xem bây giờ đã là lúc nào rồi”
“Nhìn bóng đêm dày đặc, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão vô cùng lo lắng, chẳng may An Ny tiểu thư xảy ra chuyện gì, thì làm thế nào đối mặt được với Đại trưởng lão, ai có thể thừa nhận lửa giận của hắn?”
Bối Cách Nhĩ Trưởng lão khẩn trương đến mức như con kiến bò trên miệng bình nóng, thì Dương Lăng cũng lo lắng, nhỏ giọng ra lệnh cho Áo Lan Đa dẫn theo một đám người đi đến Ma thú nghiễm tràng đưa Thi vu vương và An Ny quay lại.
Người khác có lẽ tìm cả nửa ngày cũng không tìm được tên Thi vu vương hành động cổ quái, nhưng Dương Lăng thì khác, chỉ cần Thi vu vương ở trong phạm vi 100 dặm, thì hắn lúc nào cũng có thể cảm ứng được vị trí đại khái của đối phương, chỉ là khoảng cách càng xa thì càng mơ hồ mà thôi.
Mặc dù Bối Cách Nhĩ Trưởng lão không nói rõ, nhưng sau nửa ngày nói chuyện, Dương Lăng mơ hồ đoán được An Ny có quan hệ rất lớn với Đại trưởng lão của Dong binh công hội. Nếu An Ny mà có chuyện gì ở địa bàn của mình, sợ rằng hợp tác giữa đôi bên sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Mặc dù có Thi vu vương bên cạnh, An Ny không có khả năng bị người bên ngoài xâm hại, nhưng Dương Lăng lo lắng nhất lại chính là bản thân Thi vu vương.
Bở vì đã chịu đau khổ, nên Thi vu vương rất căm ghét các thiếu phụ và thục nữ, nhưng rất yêu quý các cô bé hơn mười tuổi. Từ lý thuyết mà nói, hẳn là sẽ không làm hại An Ny, nhưng hơn một vạn năm tình yêu và thù hận đan xen lẫn nhau, nên tinh thần của hắn có điểm không bình thường.
Không ai dám cam đoan lúc một mình bên An Ny, hắn có ý nghĩ điên cuồng gì không.
“Bối Cách Nhĩ Trưởng lão, An Ny tiểu thư nàng…. Nàng mua tất cả Lang mỗ tửu trăm năm của Duy Sâm Trấn” Ngay khi Dương Lăng và Bối Cách Nhĩ Trưởng lão chuẩn bị đi đến Ma thú nghiễm tràng thì một gã thị vệ bên cạnh An Ny chạy nhanh lại, cầm một sấp giấy trong tay.
Mua tất cả Lang mỗ tửu trăm năm trong Duy Sâm Trấn?
Một vò Lang mỗ tửu trăm năm ít nhất có giá hơn 1000 Tử tinh tệ, người bình thường cả một tháng cũng không thể uống được một ngụm. Nhìn xem một xấp giấy dày, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão đau cả đầu, không biết lần này Đại tiểu thư tinh nghịch An Ny lại nghĩ ra trò đùa gì đây.
“Ồ, không đúng, đây không phải đế đô Mông Đặc Sâm, An Ny tiểu thư lại vừa mới đến Ma thú lĩnh, dựa vào cái gì để nhiều quán rượu bán chịu như vậy?” Giở giở mấy tờ bán chịu, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão trong lòng vừa động, nhìn kỹ, phát hiện, ở phía dưới cùng các tấm giấy nợ đều đề tên Lĩnh chủ Dương Lăng.
Lấy danh nghĩa Dương Lăng mua chịu?
Bối Cách Nhĩ Trưởng lão lắc đầu cười khổ, cái này quả thực là mất mặt. Mặc dù ngay lập tức không thể hiểu tại sao An Ny lại lấy danh nghĩa của Dương Lăng, nhưng với cái đầu tinh quái của nàng, việc này không phải không có khả năng. Nàng chơi đùa vui vẻ, nhưng mình lại xui xẻo hết mức, mỗi lần đều bị nàng làm cho xấu hổ.
“Đi, đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thu một xấp giấy nợ dầy lại, Bối Cách Nhĩ Trưởng lão lắc đầu, cùng với Dương Lăng đi nhanh đến Ma thú nghiễm tràng. An Ny thật sự quá nghịch ngợm, cứ để mặc cho nàng như vậy, thì có quỷ mới biết sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng may phát sinh chuyện còn khó giải quyết hơn, thì bộ mặt của lão không còn chỗ nào mà nhìn người.
Lần đầu tiên đến Duy Sâm Trấn đã lấy danh nghĩa của mình mua chịu?
Sách sách, đây rốt cuộc là kẻ không có đầu óc, hay là cáo giả nai?
Mặc dù Bối Cách Nhĩ Trưởng lão xấu hổ nhanh chóng thu hồi giấy nợ lại, nhưng Dương Lăng chỉ liếc mắt một cái đã thấy tên mình. Ở Ma thú lĩnh, dám giả mạo danh nghĩa của mình, trước kia chỉ có Thi vu vương, bây giờ lại thêm một nữ ma đầu nữa.