Mục lục
[Dịch] Ma Thú Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ do mình không cẩn thận để hành tung bại lộ khiến địc nhân bao vây?

Nhớ tới những lời nhắc nhở của A Lý Tư trước đây, Dương Lăng không dám khinh thường, lặng lẽ triệu hồi vài con giác phong thú, âm thầm tiến ra ngoài dò xét. Tay trái Dương Lăng cầm một vu phù, còn tay phải thì bắt một thủ ấn, chuẩn bị sẵn sàng gọi ra ma thú đại quân bất cứ lúc nào.

Tốc độ giác phong thú rất nhanh, Dương Lăng mau chóng hiểu được mọi tình huống xung quanh.

Gió lạnh gào thét thổi bay những bông tuyết trên mặt đất, chẳng biết khi nào xuất hiện một đám người quần áo lam lũ, chắc hẳn sinh sống gần đây. Đám người này có thực nhân ma cầm nanh sói bổng, lại có dã man nhân tay ôm những hòn đá, thậm chí còn có mộc côn của đại tinh. Chẳng hiểu từ nơi đâu xuất hiện một đội quân tạp nham này.

Tuy không được trang bị đầy đủ khôi giáp và vũ khí tốt, nhưng bọn chúng trong mắt lộ ra hung quang, đằng đằng sát khí. Mặc dù khí trời rét lạnh, tuyết bay đầy trời, nhưng đám người này di chuyển nhu bay, tốc độ phi thường nhanh. Bọn chúng sắp xếp thành nữa vòng tròn, hướng những trướng bồng của đám người Dương Lăng vây lại, thực nhân ma phía trước, dã man nhân cùng địa tinh phía sau, phối hợp cực kỳ ăn ý, hiễn nhiên cũng không phải là một đội quân ô hợp.

Chẳng lẽ đây là nhóm sát thủ phục kích mình?

Hiểu được tình hình, Dương Lăng chầm chậm lắc đầu, nếu là địch nhân của mình ra tay, tuyệt sẽ không hồ đồ phái một đám người như vậy đến ám sat ba người nhóm mình. Đối phương thoạt nhìn hung ác vô cùng, nhưng nếu so với Thiên bảng sát thủ, cao thủ đầy rẫy thì thực lực còn kém xa, chỉ cần một đội giác phong thú hay đại quân con nhện thì có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện.

Hay là nhân cơ hội này, xem thực lực của đám Đồ Long dong binh đoàn thế nào?

Vốn Dương Lăng đang chuẩn bị triệu hồi một đội giác phong thú, nhưng lại nghe được tiếng ngáy ngủ của đám dong binh phía trong, trong lòng vừa động nãy ra chủ ý này. Nếu chuẩn bị đồng hành cùng bọn họ, vậy có thể biết rõ thực lực của từng người cũng là một chuyện tốt, tranh cho hành động sau này xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Đã có chủ ý, Dương Lăng chậm rãi ngồi xuống, tùy ý để cho đám bao vây tiến lại gần. Đương nhiên để dự phòng tình huống nguy hiểm, Dương Lăng triệu hồi một đội quân con nhện tai xung quanh trướng bồng chun xuống mặt đất mai phục.

Hô….

Nhờ vào gió lạnh che dấu hành tung, bọn người phục kích nhanh chòng đến gần. Thực nhân ma trầm trọng giơ lên nanh sói bổng. Dã man nhân giơ lên những hòn đá lớn trong tay, ngay cả thân thể nhỏ bé của đại tinh cũng giơ những cây mộc bổng bén nhọn của mình.

Bọn người bao vây nhanh chóng chia làm hai đường,chuẩn bị nhăm những trướng bồng xông tới, ngay khi đó hai thớt chiến mã kéo xe phát hiện tình huông, kinh hoảng hí vang lên. Nhất thời làm cho dong binh đoàn từ trong mông tỉnh lại, tay chân luống cuống lao ra ngoài.

“ Nhanh, bảo bối, mau tấn công chúng!”

Vội vã lao ra khỏi trướng bồng, mắt thấy một đám người đằng đằng sát khí đang vây xung quanh, Hán Tư mập mạp cả kinh, nhanh chóng triệu hồi Lục Bì Điêu, chỉ huy nó tiến lên công kích. Hoàn hảo là lúc này, Lục Bì Điêu không có đình công, kêu lên một tiếng, bay lên cao, há mồm phun ra một trận mưa nước độc.

A…..

Bị nước độc của Lục Bì Điêu phun trúng mắt, một gã thực nhân ma kinh hãi hét to, dùng tay bịt kính hai mắt lăn lộn dưới mặt đất kêu thét, trên mặt chảy ra từng dòng máu tươi. Xem ra hắn dù không chết cũng biến thành một người mù.

Dưới tình huống nguy cấp, dong binh đoàn không có vội vã chạy trốn mà hợp lại với nhau một chỗ tiến hành phản kích, điều này Dương Lăng đại khái cũng đá đoán trước được. Xem ra mặc dù chỉ là thái rau dong binh, nhưng dù sao cũng có vài phần thực lực.

Cầm trọng phủ trong tay đứng phái trước, Mã Phổ Thác gắt gao trụ vững trước những lần tấn công của thực nhân ma, kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi tay trái cầm khiêng, tay phải trọng kiếm, phụ trách ngăn những hòn đá do dã man nhân ném đến, còn tên phì tử thì kêu oa oa, chỉ huy Lục Bì Điêu trên bầu trời phóng ra nước độc.

Nữ ma pháp sư Lệ Nhã cầm trong tay ma pháp trượng, cấp cho mọi người một cái gia tốc thuật, thỉnh thoảng phát ra một hai cái băng trùy, về phần cung tiễn thủ che mặt, một lời cũng không nói, bắn ra từng nõ tiễn căn cứng nhằm vào dã man nhân phía sau thực nhân ma.

Tuy dong binh đoàn phối hợp ăn ý gắt gao chống đỡ, nhưng đối phương nhân số quá đông, từng đoàn từng đoàn kéo tới, bắt đầu thỉnh thoảng thụ thương. Lúc thì bị hòn đá do dã man nhân ném bị thương, lúc lại bị nanh sói bổng của thực nhân ma quét trúng, lại còn bị địa tinh âm thầm đánh lén. Nhất là động tác chậm chạp của tên phì tử, liên tục bị trúng chiêu, máu tươi đầm đìa.

Mắt thấy dong binh đoàn phòng thủ càng ngày càng yếu, phái bên địch nhân càng thêm điên cuồng cơng kích, dong binh đoàn tình hình càng ngày càng không ổn!

“ Dương đại ca, có muốn giúp bọn ho không?”

Trước khi dong binh đoàn xông ra, Vưu Na đã sớm phát hiện có địch nhân. Bất quá, Vưu Na cũng giồng như Áo Lan Đa, không có mệnh lệnh của Dương lăng, nàng cũng không tiện ra tay.

“ Áo Lan Đa, ngươi nhanh chóng mau đến giúp bọn họ. Vưu Na, ngươi chú ý xem xét, đừng để cho bọn họ phải thụ thương nặng!”

Nhìn thấy tình huống không ổn của mấy dong binh, Dương Lăng lắc đầu quầy quậy, thía rau chính là thái rau, bị một đám cư dân bản địa đây tay không tất sắt ép cho thành ra như vậy. Nếu đối phương có vũ khí sắc bén, sợ rằng bọn họ đã sớm phải chịu thua, không nói đến những người khác, chỉ ngay Mã Phổ Thác chống chịu phía trước đã sớm tử trận.

Sau khi Áo Lan Đa ra tay, áp lực lên dong binh đoàn trở nên nhẹ đi. Nếu nói những mũi tên của nữ cung tiễn thủ luôn tập kích bất ngờ làm địch nhân lo lắng, thì với thương pháp sắc bén của Áo Lan Đa lại làm cho bọn chúng hồn phi phách tán.

Là người mạnh nhất trong bộ lạc xuất sắc nhất về thương pháp, trong phạm vi hai mươi mấy bước xung quanh, Áo Lan Đa cơ hồ bách phát bách trúng, hoặc đâm trúng cổ họng, hoặc đâm ngay vào mi tâm đối phương. Mỗi một thương sắc bén qua đi, chắc chắn có một tên địch nhân phải ngã xuống.

“ Thật là đáng chết, nhanh.. nhanh giết hắn!” Thấy Áo Lan Đa liên tục đắc thủ, một tên Dã man nhân bộ fạng như đầu lĩnh phát hỏa, thống suất vài tên thuộc hạ tinh nhuệ, hướng về phía Áo Lan Đa nhanh chóng tiến đến.

“ Mau chóng ổn định lại đội hình, lui về phía sau, nhanh!”

Mắt thấy đối phương đông người, Kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi vừa nói vừa yểm hộ mọi người lui về phía sau, hy vọng tránh ne được mũi nhọn tấn công sắc bén của đối phương, đồng thời có thể yểm hộ phía sau Áo Lan Đa.

Mấy dong binh tốc đô rất nhanh, nhưng không nghĩ tới địch nhân còn nhanh hơn, thừa dịp mọi người đang hỗn loạn, tiến hành công kích mãnh liệt. Dưới sự chỉ huy của tên thủ lĩnh, vài tên thực nhân ma lao thẳng về phía Vưu Na đang đứng phía sau Áo Lan Đa.

"Hừ, muốn chết !"

Thấy Dương Lăng vẫn bất động thanh sắc, không phản đối mình ra tay, Vưu Na hừ lạnh một tiếngm phát ra một bức tường lửa cao vút ngăn những tên thực nhân ma đang lao đến. Theo sau đó là một loạt hỏa cầu nhắm người bọn chúng bay đến.

Cao cấp ma pháp sư ?

Thấy Vưu Na ngay cả chú ngữ cũng không cần niệm, lại có thể tạo ra một bức tường lửa cao ngất trời, nháy mắt lại giết chết vài tên thực nhân ma cường hãn, tên thủ lĩnh của địch nhân kinh hãi thất sắc. Trầm ngâm một lát, sau đó kiên quyết hạ lệnh phía trước toàn quân tiến lên, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

“ Phì tử, mau lùi lại nhanh!”

Vừa lui lại vài bước, thấy phì tử vẫn bất động, nhanh chóng lọt vào vòng vây của đối phương, Lệ Nhã kinh hãi thất sắc, dùng tia ma lực cuối cùng phát ra một đạo băng trùy. Đáng tiết dù cố hết sức những cũng không giúp được gì!

“ Bảo bối, phun, nhanh phun nước độc…a…”

Nhìn thực nhân ma cùng dã man nhân đang vây xung quanh, bừng bừng sát khí, còn đồng bọn đang liều chết chiến đấu, không có khả năng ưng cứu. Hán Tư mập mạp hoảng sợ không thôi, thiếu chút nữa tiểu cả ra quần.

Cùng lúc đó, sau khi phun hơn mười lần độc dịch, Lục Bì Điêu gần như kiệt lực không thể nào tiếp tục phun ra nữa. Đối mặt với dã man nhân đang cầm những hòn đá trên ay xông tới, Hán Tư mập mạp căn bản không có cách nào chống đỡ.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, ngay khi Phì tử chỉ còn biết nhắm mắt lại chờ chết thì một chuyện bất ngờ xảy ra!

Những địch nhân vây xung quanh Phì Tử đêu kêu lên một tiếng rồi lần lượt ngã xuống, phản phất giốn như bị trúng một ma pháp cổ quái nào đó.

Tại thời khắc mấu chốt, Dương Lăng chỉ huy giác phong thú mai phục ở gần đó bắn ra độc châm, kiệp thới cứu Phì tử một mạng. Tuy vậy, dưới tình huống hai bên đang giao chiến quyết liệt, vô luận là những kẻ tập kích hay những dong binh đều không phát hiện được tung tích của giác phong thú.

“ Thật là đáng sợ, giết chết những tên ghê tởm kia chỉ có thể là cao cấp ma pháp sư thôi!”

Sau một hồi khiếp sợ, tên thủ lĩnh của đám quân tập kích vẫn cứng đầu, dẫn thân vệ hung hăng xông về phía trước. Trong mắt hắn thì Vưu Na đang đứng ở trước trướng bồng mới là mối uy hiếp lớn nhất. Nếu không đem ma pháp sư kinh khủng này giết chết, đừng nói là đại thắng, sợ rằng toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

Dưới mệnh lệnh của tên thủ lĩnh, vài tên thực nhânma cường hãn, tinh nhuệ nhất vừa rít gào vừa như một cuồng phong xông thẳng về phía Vưu Na. Đáng tiết, dong binh đoàn đã kịp hoàn hồn khôi phục lại tinh thần, dưới sự trợ giúp của Áo Lan Đa liều chết đánh trả.

“ Lũ khốn kiếp, đi tìm chết đi!”

Hét lớn một tiếng, Mã Phổ Thác cầm trong tay trọng phủ, không thèm để ý đến tình cảnh hung hiểm lúc nãy, liều mạng hứng chịu của đối phương một đao, rồi hung hăng chém một búa lên ngực của tên thủ lĩnh một vết thương vừa dài vừa sâu.

Tình huống đột ngột phát sinh, mấy hộ vệ của tên thủ lĩnh không kịp phản ứng, đến khi bọn chúng phát hiện cầm vũ khí xông lên thì đã quá muộn. Không những không cách nào cứu kịp thủ lĩnh, ngược lại còn bị mấy dong binh môn nhân cơ hội liên tục đánh chết.

Mắt thất đối phương đại chiến thần uy, thủ lĩnh thìbị trọng thương chưa rõ sống chết, đội quân tập kích nhất thời mất hết đấu chí. Quần long vô thủ, hơn nữa còn bị Áo Lan Đa nhân cơ hội giết chết thê vài tên tiểu đầu mục nữa, chỉ còn sót lại duy nhất một tên, hắn nhanh chóng ra lệnh cho toàn quân rút lui.

Thở dài ra một hơi, dong binh đoàn cũng không truy kích, nhanh chong xem xét lại thương thế bên mình. Hán Tư mập mạp dù cả người đầy vết máu nhưng chỉ là một chút thương tổn ngoài da không có gì nguy hiểm, còn người vẫn luôn chắn phía trước Mã Phổ Thác lại bị thương rất nặng, máu chảy ra như suối.

Sau khi thu dọn chiến trường, Áo Lan Đa dưới sự phân phó của Dương Lăng ngay trong đêm cực lực thẩm tra tên thủ lĩnh bị thương nặng. Kết quả thuận lợi thu được một số tin tình báo.

Nguyên lai, đây là một đám cướp liều mạng. Trước đây một đoạn thời gian, bọn chúng liều lĩnh đánh cướp trên A Cổ Tô thương khẩu làm tổn hao phần lớn thực lực, sau đó cùng mấy bộ lạc mấy vùng phụ cận liên hợp lại. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chúng phát hiện ra nhóm người của Dương Lăng, đang định giết chết hết mọi người, cướp lấy lương thực cùng thức ăn, không ngờ rắng chúng đụng phải một tấm thiết bản.

“ Thật là đáng chết mà, bảo bối, giết hắn”

Hiểu được mọi chuyện, Hán Tư mập mạp đùng đùng nổi giận, ra lệnh cho Lục Bi Điêu hung hăng trả thù. Vốn Lục Bì Điêu bị vây khốn cả nữa ngày, uất ức đầy bụng, kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm nước độc vào mắt của tên thủ lĩnh.

... A ...

Sau khi trúng phải độc dịch, tên thủ lĩnh ôm lấy hai mắt lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu gào. Khi độc dịch của Lục Bì Điêu phun đến, hắn cảm tưởng được con ngươi của mình từng chút từng chút một bị ăn mòn, đau nhức vô cùng. Theo sụ giãy dũa điên cuồng của hắn, vết thương trên ngực bị động, chảy ra một lượng lớn máu tươi, hắn giãy dụa càng ngày càng vô lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK