Nghe Hải Nhi Bối Lỵ nhắc nhở, Dương Lăng mới chú ý đến dù là thợ công hay nữ nô lệ, võ sĩ trên trán đều có một dấu ấn hình cái chĩa rất sâu. Căn cứ vào ước định của Thái Luân đại lục, thì ấn ký hình chĩa này chính là tiêu chí của nô lệ.
Nguồn gốc của nô lệ rất nhiều, trong đó tù nhân chiến tranh là nguồn ngốc chủ yếu nhất. Mỗi khi phát sinh chiến tranh quy mô lớn, vậy trên thị trường sẽ có thêm một nhóm lớn nô lệ, đám người hầu, võ sĩ mà Hải Nhi Bối Lỵ đưa cho Dương Lăng cơ bản đều là tù nhân chiến tranh hoặc là người dân của nước bại trận.
Nô lệ vận mệnh rất bi thảm, thường thường đều giống như vật phẩm bị mua đi bán lại, không có tôn nghiêm và quyền lợi. Ở dã ngoại, nô lệ không có ai thu nhận thậm chí có thể bị cố ý tàn sát, nên không có nô lệ nào dám chạy trốn. Chỉ có một biện pháp thoát khỏi kiếp nô lệ đó là phải được chủ nhân trọng dụng, xóa bỏ tiêu chí nô lệ và bản ghi chép.
Bình thường thì thợ thủ công, cô gái xinh đẹp và chiến sĩ là những người có hy vọng thoát khỏi thân phận nô lệ nhất. Chỉ cần được chủ nhân thưởng thức thì có thể làm người một lần nữa. Nếu không, đời sau bọn họ cũng bi thảm không kém, con cháu đời đời đều là nô lệ.
Dưới sự chỉ đạo cẩn thận của lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ, rất nhanh người hầu đã đem đông đảo lễ vật và nô lệ an bài thỏa đáng, phòng họp nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.
-Dương Lăng, nghe nói thời gian gần đây tình thế Duy Sâm Trấn có chút không ổn, không biết chi tiết như thế nào? Sau khi nhấp một ngụm trà hoa lài, Hải Nhi Bối Lỵ hỏi Dương Lăng.
-Không phải có chút không ổn mà là rất không ổn .Dương Lăng lắc đầu tiếp :
-Từ khi Ban Đồ đế quốc phái tên Tư Thác Phu là lĩnh chủ tới đây, liền đem đến cho Duy Sâm Trấn sự hỗn loạn, máu chảy thành sông .
Uống vài ngụm trà hoa lài do Ngả Lỵ Ti bưng lên, Dương Lăng nói vắn tắt về đám người Ban Đồ và La Tư, nhưng đối với việc mình ở trong bóng tối tạo sóng gió lại không nói ra. Mặc dù Hải Nhi Bối Lỵ là người của Lợi Văn Tát công quốc và có giao tình rất tốt với mình, nhưng dù sao biết mặt mà không biết lòng, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Là kẻ lãnh đạo của Bố Lạp Đức thương hội, Hải Nhi Bối Lỵ vô cùng thông minh, thấy Dương Lăng nói không rõ ràng, không cần phải suy nghĩ nhiều cũng hiểu được lo lắng của hắn, không chút phật ý. Sau một lát trầm ngâm, liền nói ra một ít tin tức mình thu thập được.
Hóa ra, quanh năm chiến tranh và phương nam gặp trận đại hồng thủy, Ban Đồ đế quốc thiếu tiền nghiêm trọng, quốc khố rỗng không. Bất đắc dĩ nên vài tên đại thần coi trọng Đặc Lạp Tư sâm lâm với tài nguyên phong phú, hy vọng có thể mở một lãnh thổ mới.
Là khu sâm lâm nguyên thủy lớn nhất Thái Luân đại lục, Đặc Lạp Tư sâm lâm trả dài ngàn dặm, hẻo lánh vắng vẻ. Bị mọi người cho rằng là một mảnh công cộng. Để tránh bị kẻ thù phá hủy, đám người Ban Đồ hành động vô cùng cẩn mật, hy vọng sau khi xây dựng tòa thành rồi mới công khai tuyên bố đem mấy ngàn dặm Duy Sâm Trấn là một phần lãnh thổ của Ban Đồ đế quốc.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn còn để lộ ra phong thanh, dẫn đám La Tư nhân đến phá hoại.
Nghe Hải Nhi Bối Lỵ nói Ban Đồ đế quốc không hành động lỗ mãng, Dương Lăng trong lòng vừa động, sau một lát trầm ngâm liền nói:
- Hải Nhi Bối Lỵ tiểu thư, ý của ngươi là, nếu chưa chính thức khống chế thế cục Duy Sâm Trấn, vậy Ban Đồ đế quốc sẽ không phái quân đội đến chiếm lĩnh Duy Sâm Trấn?
-Nguyên tắc là như vậy, Đặc Lạp Tư sâm lâm bị mọi người cho rằng là địa phương công cộng, Ban Đồ đế quốc mặc dù coi trọng tài nguyên ở đây, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà đem đến nhiều phiền toái.
Nói xong, Hải Nhi Bối Lỵ nhẹ nhàng uống một ngụm trà nhỏ. Kỳ thật, nàng lần này đi tới Duy Sâm Trấn ngoại trừ cảm tạ Dương Lăng, còn phải gánh vác thay phụ thân một nhiệm vụ bí mật trọng đại.
Lợi Văn Tát công quốc ở giữa Ban Đồ đế quốc và La Tư đế quốc, nên cũng không hy vọng Ban Đồ đế quốc thu được Đặc Lạp Tư sâm lâm mà phá vỡ thế bình hành với La Tư đế quốc.
Mỗi thương hội thành công đều có quan hệ phức tạp đối với chính quyền địa phương. Bố Lạp Đức thương hội cũng không phải ngoại lệ. Cho nên khi tên liên lạc của Hải Nhi Bối Lỵ tìm tới mình, Hải Nhi Bối Lỵ không dứt khoát từ chối yêu cầu của họ.
Về công mà nói thì phá hoại mưu đồ của Ban Đồ đế quốc thì đối với Lợi Văn Tát công quốc mới có lợi. Còn về tư nếu có thể nhân cơ hội lũng đoạn tài nguyên của Đặc Lạp Tư sâm lâm vậy thực lực của Bố Lạp Đức thương hội sẽ tăng lên rất nhiều.
Làm việc cẩn mật?
Hiểu được tính toán của Ban Đồ đế quốc, Dương Lăng bóp bóp thái dương, nghĩ làm sao có thể trong tình cảnh hỗn loạn này mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất. Với thực lực của mình bây giờ, nếu trực tiếp kháng cự với Ban Đồ đế quốc hùng mạnh chẳng khác nào lấy trứng đập vào đá, không có phần thắng nào. Nhưng đối phương rất nhiều việc phải thận trọng, hành động rụt rè vậy là đã tạo cho mình một cơ hội đục nước béo cò.
Tự nhiên đi tới cái thế giới xa lạ này, hắn nhanh chóng dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh. Không cần lập công lập nghiệp chỉ hy vọng có thể thoải mái hưởng thụ một cuộc sống mới, và hy vọng có một ngày có thể tìm được đường trở về trái đất.
Vốn hắn thầm nghĩ tại Duy Sâm Trấn mở mấy hàng quán, thời cơ thuận lợi sẽ xây dựng một thương đội của mình. Hưởng thụ cuộc sống của một người có tiền, cũng để cho các người đi theo mình sống cuộc sống sung túc.
Nhưng sau khi tên lĩnh chủ Tư Thác Phu như từ trên trời rơi xuống, hắn cảm giác được up hiếp thật lớn. Không có thực lực cường đại, quyền thế cường đại thì đừng nói thành lập một thương đội của mình mà ngay cả có thể sống đến ngày mai không cũng là một vấn đề, càng không thể nói hưởng thụ cuộc sống.
Vồn Dương Lăng chỉ hy vọng tận dụng bọn La Tư nhân đánh lén, khiến cho tình thế Duy Sâm Trấn càng loạn, khiến cho tên Tư Thác Phu không thể đối phó với mình. Bây giờ hiểu được tính toán của Ban Đồ đế quốc và tình thế cân bằng giữa các đế quốc, đã có một ý tưởng rõ ràng trong đầu. Duy Sâm Trấn là đại bản doanh để mình ân thân lập nghiệp, là nơi để mình khám phá thế giới này, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác chiếm giữ.
Thấy sắc mặt Dương Lăng âm u bất định, Hải Nhi Bối Lỵ hiểu hắn đang phải lựa chọn một quyết định khó khăn, nên ngoại trừ uống vài ngụm trà hoa lài liền không nói một lời. Dương Lăng mặc dù không nói, nhưng thông qua rất nhiều mật thàm, nàng sớm đã nắm rõ tình thế Duy Sâm Trấn. Nếu không nắm chắc, nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Lợi Văn Tát công quốc và càng không chạy tới Duy Sâm Trấn với danh nghĩa tạ ơn.
-Hải Nhi Bối Lỵ tiểu thư, không biết lần này ngươi mang theo bao nhiêu hộ vệ tới đây? Quyết định chủ ý, Dương Lăng chuẩn bị đã không động thì thôi, đã động sẽ tập hợp tất cả các tài nguyên, toàn lực ứng phó.
-Vô cùng xin lỗi, vì không để cho người khác nghi ngờ, ta chỉ mang đến hơn mười tên bảo vệ Thấy hàn quang léo lên trong mắt Dương Lăng, trong nháy mắt Hải Nhi Bối Lỵ hiểu được ý định của hắn, nàng bèn nói tiếp :
- Ngoài ra, ta còn nhận được một tin tức rất không tốt, Ban Đồ đế quốc mặc dù không mạnh mẽ phái ra đại quân, nhưng đã dùng danh nghĩa võ sĩ của Duy Tư gia tộc tập hợp 10000 hắc giáp quân, không lâu sẽ tới Duy Sâm Trấn
Vì tránh cho kẻ khác lợi dụng tấn công Lợi Văn Tát công quốc và khiến cho ích lợi của thương đội bị giảm, Hải Nhi Bối Lỵ chỉ mang theo hơn mười tên vệ sĩ, đặt tất cả hy vọng hoàn thành nhiệm vụ lên người Dương Lăng.
Sau khi đã điều tra đầy đủ, nàng cho rằng Dương Lăng hữu mưu hữu dũng, cũng có đủ năng lực để đánh bại 3000 tên hắc giáp quân của Tư Thác Phu trước khi viện binh của Ban Đồ đế quốc chạy tới, cái thiếu ở đây chỉ là chưa xác định quyết tâm và một chút vũ khí mà thôi.
Đương nhiên, Hải Nhi Bối Lỵ còn có một lực lượng dự trữ, đó là Quần lang dong binh đoàn hộ tống nàng tới đây.
Sở dĩ Lợi Văn Tát công quốc ngàn năm không sụp đổ thì ngoại trừ thế lực cường đại của thương hội còn dựa vào dong binh đoàn cường đại. Mười dong binh đoàn nổi tiếng nhất Thái Luân đại lục thì có năm ở tại Lợi Văn Tát công quốc, mà Quần lang dong binh đoàn chính là một trong số đó.
Nếu cần cho lợi ích chung thì cho dù Hải Nhi Bối Lỵ không nói, Quần lang dong binh đoàn cũng sẽ tự ra tay giúp đỡ. Nếu Ban Đồ đế quốc thực lực tăng mạnh phá vỡ tình thế cân bằng đối với La Tư đế quốc vậy thì gặp phải tai họa đầu tiên chính là Lợi Văn Tát công quốc với sức mạnh tương đối yếu. Nước mất nhà tan, không ai chấp nhận làm một tên phản quốc ti tiện.
10000 tên hắc giáp quân?
Dương Lăng lắc đầu cười khổ, không nghĩ là Hải Nhi Bối Lỵ chỉ mang theo có 10 tên vệ sĩ, càng không nghĩ được Tư Thác Phu nhanh như vậy đã mời được viện binh tới. Nếu đợi viện binh của đối phương tới nơi, tiêu diệt thế lực của La Tư đế quốc vậy thì phỏng chừng Tư Thác Phu có thể toàn lực đối phó với mình mà không hề lo lắng.
Tình thế càng ngày càng không ổn.
Sau cơn ngoài ý muốn, Dương Lăng cảm thấy bất lợi khi tin tức tình báo không đủ. Nếu không phải có Hải Nhi Bối Lỵ vậy thì sợ rằng quân tiếp viện sau khi chạy tới Duy Sâm Trấn thì mình mới có được tin tức. Đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng. Nếu mình trước đó có tin tức thì sớm có thể thong dong tính toán khiến cho Tư Thác Phu bốn bề chịu địch.
Việc này không được chậm trễ, tốc chiến tốc thắng.
Cắn chặt răng, Dương Lăng quyết định ra tay trước, với tình cách của Tư Thác Phu sẽ tuyệt đối không để lại một thế lực có khả năng uy hiếp hắn, nếu không thể khống chế toàn cục trước khi viện quân của hắn tới nơi, vậy thì điều chờ đợi mình sẽ là phải chạy trốn chết.
Hơn 200 tên Dã man nhân, 100 tinh linh bắn cung và gần 300 cao cấp kiếm sĩ, 300 nô lệ võ sĩ mà Hải Nhi Bối Lỵ tặng cho, hắn trong tay đã có gần 1000 tên hộ vệ, thực lực tương đương Tư Thác Phu.
Dương Lăng tin tưởng, chỉ cần chọn thời cơ thích hợp, phái ra đông đảo hộ vệ và La Tư nhân cùng nhay đánh lén, và ma thú đại quân cường đại của mình tuyệt đối có thể một kích tiêu diệp hắc giáp quân của Tư Thác Phu. Nếu sách lược tốt, thì còn có thể tiêu diệt tên Tư Thác Phu kiêu ngạo.