Sau khi bôi mật ong lên thân cây, Bỉ Lợi dẫn đám Sơn dân trốn vào bên cạnh, ẩn một chỗ đợi Cương Bỉ thú cắn câu. Theo cơn gió nhẹ thổi qua, mùi mật ong tản mát ra ngoài, trong không khí tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt.
Cô cô…
Mọi người vừa ẩn chưa được bao lâu, xa xa đã truyền đến tiếng “Cô Cô”. Rất nhanh, một tiểu tử cao gần nửa mét, béo tròn như con gấu nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Đứng trên cành cây kêu lên như con khỉ, chạy rất nhanh, cẩn thận nhìn xung quanh. Cái mũi ngửi ngửi, lè lưỡi liếm mật ong trên một cành cây, rồi nhảy sang một cây khác. Cẩn thận liếm liếm một lát rồi nhảy sang cây khác, không ở trên cành cây nào quá lâu.
Nhìn từ bề ngoài, Cương Bỉ thú giống như một con gấu nhỏ. Nhưng trên thực tế, còn cảnh giác hơn cả Tuyết thỏ Tây Bá Lợi Á.
Thấy con Cương Bỉ thú lưu lại trên cành cây càng lúc càng lâu, mọi người hiểu thời khắc mấu chốt là đây, sợ là không cẩn thận dọa tiểu tử này bỏ chạy mất. rừng rậm là nhà của Cương Bỉ thú, chỉ cần nó bỏ chạy, thì dù là Thợ săn có tốc độ nhanh nhất cũng không đuổi kịp, tất cả mọi sự chuẩn bị đều phí công.
Cô cô…
Quan sát một lát, thấy bốn phía không có gì khác thường, Cương Bỉ thú rốt cuộc không chịu được hấp dẫn từ mật ong, vươn lưỡi liếm liếm. Càng liếm càng thích, như kẻ chết đói muốn nuốt cả cành cây vào bụng. không lâu sau đã liếm sạch mật ong trên ba cành cây. “Hừ” lên vài tiếng rồi lắc lắc đầu nhảy đến cành cây cuối cùng. Chân lảo đảo, như là say rượu vậy.
“Đây là mật ong đặc biệt của Bộ Lạc chúng ta. Rất thơm ngon, nhưng ăn nhiều sẽ bị say như uống rượu vậy” Thấy Dương Lăng nghi hoặc nhìn nhìn con Cương Bỉ thú, Bỉ Lợi nhỏ giọng giải thích vài câu.
“Cho nên, các ngươi dùng biện pháp này làm ngã Cương Bỉ thú tham ăn từ trên cây xuống?” Nghe Bỉ Lợi nói thế, lại nhìn con Cương Bỉ thú như say rượu, Dương Lăng hiểu ra.
“Đúng, chỉ có như thế mới bắt được con Cương Bỉ thú tốc độ rất nhanh. Nếu không, không ai có thể theo kịp tốc độ của nói” Bỉ Lợi cười cười.
Ách…
Sau khi liếm sạch mật ong trên cành cây, Cương Bỉ thú thoải mái vỗ vỗ bụng. Nhảy vài cái đến một gốc cây nhỏ gần đó, sờ sờ cái bụng căng tròn, lập tức nhắm mặt lại nằm trên cành cây nghỉ ngơi. Cành cây nho nhỏ bị nó đè xuống lắc lư, như là bị cơn gió nhẹ thổi qua vậy. Thi thoảng còn liếm liếm môi, không hề phát giác ra nguy hiểm sắp rơi xuống.
Sách sách, ăn no ngủ say, thật biết hưởng thụ.
Nhìn Cương Bỉ thú đong đưa trong không trung, Dương Lăng cười cười. Bộ lông mềm mại, cái đầu tròn vo, hình dạng béo mập, khiến tiểu tử này càng nhìn càng đáng yêu. Nếu huấn luyện thành Sủng vật bán ra, tuyệt đối sẽ khiến đông đảo cô gái và Quý phụ theo đuổi.
“Cương Bỉ thú Sau khi ăn no thường sẽ ngủ một giấc, Vưu Lý Đại nhân, nhìn ta” Đợi một lát, thấy Cương Bỉ thú ngủ say, Bỉ Lợi vô cùng hưng phấn. Nói vài câu với Dương Lăng rồi dẫn vài tên Tộc nhân lén lút đến vị trí của Cương Bỉ thú.
Đối với một gã Sơn dân có nhiều kinh nghiệm thì trong rừng rậm mênh mông này tìm được tung tích của Cương Bỉ thú không quá khó. Tuy nhiên, muốn thuận lợi để cho nó dính câu không phải dễ như vậy. Rất nhiều lần, bẫy mới bố trí được một nửa đã bị con Ma thú khác phá hỏng. không ngờ rằng, hôm nay một làn đã thành công, không có con Ma thú nào quấy rầy, quả thực là quá thuận lợi. Mừng rỡ, Bỉ Lợi vô cùng cẩn thận đi về phía Cương Bỉ thú, càng lúc càng gần. Song, ngay khi mọi người tưởng rằng sắp thành công, thì đột nhiên, một gã Sơn dân không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô “Rắc rắc” một tiếng, lập tức khiến Cương Bỉ thú bừng tỉnh. Nó hú lên một tiếng quái dị, kêu lên một tiếng rồi rất nhanh mất đi bóng dáng. Mặc dù say nên hơi lảo đảo, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Phí công vô ích.
Nhìn Cương Bỉ thú nhanh chóng biến mất, đám người Bỉ Lợi chán nản. không ngờ rằng, ở thời khắc cuối cùng lại phí công vô ích. Chỉ cần dùng sức rung cành cây, làm Cương Bỉ thú rơi xuống mặt đất, thì nó tuyệt đối không thoát khỏi lưới của mọi người. Nhưng, nó tỉnh lại rồi chạy trốn rất nhanh, mọi người không có cách nào ngăn cản được.
“Vưu Lý Đại nhân, xin lỗi, chúng ta đi nơi khác thử xem” Bỉ Lợi hơi xấu hổ, vốn định thể hiện một chút tài nghệ với Dương Lăng, không ngờ rằng lại thất bại.
“Cũng tốt, đi thôi” Thấy vẻ mặt đỏ lên vì xấu hổ của Bỉ Lợi, Dương Lăng cười cười.
Đi hơn hai canh giờ, mọi người lại may mắn tìm được tung tích của Cương Bỉ thú. Theo dấu vết trên mặt đất, cho thấy gần đây không chỉ có Cương Bỉ thú, mà có thể có một đàn sống ở gần đây, khiến mọi người vui mừng ra mặt.
“Bỉ Lợi, lần này để ta làm, ta có một loại có thể làm tăng tác dụng của mật ong, để cho Cương Bỉ thú cắn câu nhanh chóng say xỉn. Đảm bảo không một con nào có thể chạy thoát” Sau khi biết được ở gần đây có một đàn Cương Bỉ thú, Dương Lăng không muốn tiếp tục bỏ qua cơ hội, vừa nói vừa cướp lấy Mật ong trong tay Bỉ Lợi. Thừa lúc mọi người không chủ ý, hắn nhanh chóng lấy Thuốc mê không mùi không vị mà Ngả Lỵ Ti luyện chế trong Không gian giới chỉ ra. Trộn với Mật ong rồi bôi lên cành cây. Sau khi ăn phải loại Thuốc mê siêu cấp này, ngay cả một con Phi long cũng không chống nổi, cả nửa ngảy không thể đứng lên được, hắn không tin một con Cương Bỉ thú nho nhỏ lại lợi hại hơn cả Phi long.
“Vưu Lý Đại nhân, chẳng lẽ, đây là Hắc Ma pháp trong truyền thuyết?” Bỉ Lợi khó hiểu, chưa bao giờ nghe nói có Ma pháp gì có thể tăng hiệu quả của mật ong. Nhìn mặt nạ trên đầu Dương Lăng, trong lòng vừa động, nhớ đến Hắc Ma pháp thần bí trong truyền thuyết.
“Bỉ Lợi, yên tâm đi, lần này khẳng định không có vấn đề gì” Dương Lăng cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, vì đề phòng Cương Bỉ thú chạy thoát, quyết định bày ra một đạo Cấm chế.
“Đại nhân tự ra tay, khẳng định không có vấn đề gì” Thấy Dương Lăng không phủ nhận, cảm giác trong không khí đột nhiên xuất hiện một tia Năng lượng ba động mờ mịt, Bỉ Lợi tin vào nhận định của mình. Dẫn Tộc nhân ẩn một bên cẩn thận quan sát, rất là mong chờ vào Hắc Ma pháp của Dương Lăng. Vì dẫn dụ Cương Bỉ thú đến, Dương Lăng bôi hết tất cả Mật ong lên cây, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát. Rất nhanh, hơn mười con Cương Bỉ thú ngửi mùi chạy tới, cũng giống tiểu tử kia, sau khi chạy vài vòng, thấy không có gì khác thường liềm liếm liếm Mật ong thơm ngon trên cây, sau đó nằm trên một cành cây ngủ ngon.
“Vưu Lý Đại nhân, có thể hành động chưa?” Nhìn thấy đám Cương Bỉ thú đã ngủ say, Bỉ Lợi nhỏ giọng hỏi Dương Lăng bên cạnh.
“Không có vấn đề gì, xem ta này” Dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, Dương Lăng vừa nói vừa nghênh ngang đi đến. Dùng sức dẫm mạnh, trong nháy mắt, đám Cương Bỉ thú ngã từ trên cây xuống, giãy dụa cả nửa ngày cũng không đứng lên được.
Thế cũng được?
Nhìn cảnh này, mọi người trợn mắt há mồm. Nhìn thấy Dương Lăng nghênh ngang đi ra ngoài, bọn họ còn tưởng rằng lần này lại không có thu hoạch. Không ngờ rằng, cả 16 con Cương Bỉ thú, không có một con nào có thể chạy đi, không thể nào tưởng tượng được.
Ma pháp sư đúng là Ma pháp sư, quả nhiên khác với người bình thường.
Không rõ tình hình, mọi người rất kính nể với Ma pháp của Dương Lăng. Bọn họ tốn rất nhiều Mật ong quý giá, mất bao tâm cơ cũng không bắt được một con Cương Bỉ thú. Không ngờ rằng, Dương Lăng vừa ra tay đã bắt được 16 con, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
“Bỉ Lợi, hai con Cương Bỉ thú này ngươi cầm lấy đi. Nhớ là, ta tên là Vưu Lý, ngày sau có gì khó khăn, ngươi có thể đến Thợ săn Công hội của Ma thú lĩnh tìm Tuần thú sư Bá Lỗ Tác, hắn sẽ nói cho ngươi biết ta ở đâu” Đưa hai con Cương Bỉ thú cho Bỉ Lợi, Dương Lăng thu đám Cương Bỉ thú còn lại vào Không gian Vu tháp, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đối với đám Sơn dân mà nói, hơn mười con Cương Bỉ thú đúng là một số lượng khổng lồ, có được một con đã rất đáng ăn mừng. Nhưng đối với Ma thú đại quân của Dương Lăng mà nói, hơn mười con là quá ít, không có tác dụng gì trên chiến trường. Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, bắt tất cả Cương Bỉ thú trong khu rừng này, không bỏ sót một con.
Sau khi biết được thói quen sống của Cương Bỉ thú, Dương Lăng hiểu, tiếp theo không cần phải hành động với đám Sơn dân nữa. Dựa vào thân thủ của mình, không cần công cụ gì cũng có thể trực tiếp bắt bắt tất cả Cương Bỉ thú. Trong mắt đám Sơn dân, tốc độ của Cương Bỉ thú rất nhanh, nhưng cũng chỉ tương đương với Giác phong thú mà thôi. Sau khi tiến giai đến Thần Giai, tốc độc của Cương Bỉ thú cho dù nhanh gấp mấy lần cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
“Vưu Lý, Vưu Lý của Thợ săn Công hội, Đại nhân hắn rốt cuộc có thân phận gì?” Nhìn Dương Lăng nhanh chóng đi xa, Bỉ Lợi suy nghĩ.
Mặc dù Dương Lăng chỉ nói mình là một gã Ma pháp sư bình thường, nhưng Bỉ Lợi lại cảm giác thân phận của hắn không đơn giản như vậy. Nửa đêm đột nhiên xuất hiện ở Vu Tháp, dễ dàng hóa giải chất độc đáng sợ trong cơ thể mình, vừa ra tay đã bắt được hơn 10 con Cương Bỉ thú. Rất cả cho thấy thực lực cường đại của Dương Lăng.
“Có lẽ, Bộ lạc vô tình quen biết một vị cường giả tuyệt thế. Lần sau khi đem đặc sản của Bộ lạc đi bán, nhất định phải tìm cơ hội đi đến Ma thú lĩnh một lát. Xem có thể gặp được Vưu Lý Đại nhân hay không” Phân phó tộc nhân trói hai con Cương Bỉ thú lại, Bỉ Lợi nhanh chóng có chủ định. Thái Luân đại lục cường giả vi tôn, nếu được một gã cường giả tuyệt thế giúp đỡ, bất kể là mình hay là Bộ lạc đều có rất nhiều chỗ tốt.