Không chỉ đám Dong binh và Mạo hiểm giả ớ người ra mà đám Xu ky Bạch y giáo chủ và Hoàng mông diện võ sĩ cũng rất sững sờ.
Bọn hắn còn tưởng rằng Dương Lăng nhiều nhất chỉ giống như Quần lang Dong binh đoàn yêu cầu mọi người ký kết Ma pháp hiệp nghị để lấy một hai kiện Thần Khí mà thôi. Không ngờ được rằng, tên Dương Lăng tham lam, tuyên bố Ngõa Luân Á sơn cốc và Tòa thành dưới đất đều là Lãnh địa của Ma thú lĩnh, tất cả mỏ quặng và bảo tàng đều thuộc về hắn.
Trong mọi người, chỉ có trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu tiếp xúc với Dương Lăng nhiều lần là cười cười không nói gì, hiểu được ý tứ của hắn. Đối với tên Lĩnh chủ Dương Lăng mà nói, sợ rằng một hai kiện Thần Khí chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu là để cho các Thế lực lớn thừa nhận phạm vi Lãnh địa của Ma thú lĩnh, lấy được tài nguyên xung quanh Hỏa Sơn cốc và Tòa thành dưới đất.
“Lĩnh chủ đại nhân, chẳng biết ngươi có chứng cứ gì chứng minh Hỏa Sơn cốc là Lãnh địa của ngươi?”
Giơ thanh Tinh không kiếm sắc bén lên, Hoàng mông diện võ sĩ của Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Dương Lăng, là một gã Võ sĩ thánh giai duy nhất ở hiện trường, sự cường đại của hắn không thể nghi ngờ. Mặc dù trong trận chiến với Hắc Long hắn bị đánh một trảo, nhưng bôi lên một loại Hồng dược thủy liền nhanh chóng khôi phục thực lực.
“Rất nhiều người đều biết ta là một Triệu hồi sư, nhưng là có lẽ không chú ý tới ta có một đội Ma thú tuần tra sâu trong rừng” Nhìn mọi người xung quanh đang chú ý lắng nghe, Dương Lăng nói tiếp: “Trên Thái Luân đại lục, đội quân của Lãnh địa tuần tra qua đâu thì tự nhiên chỗ đó thuộc phạm vi của Lãnh địa”
Dương Lăng vừa nói vừa tập trung đám Giác phong thú đang tuần tra cảnh giới xung quanh lại, chỉ huy chúng nó bay xung quanh trước mặt mọi người. Để tăng phần thuyết phục, lại triệu ra một đám Hấp huyết biên bức, chỉ huy chúng nó chia đội hành động, đóng giả bộ dạng tuần tra.
Đội quân Ma thú?
Nhìn đám Giác phong thú và Hấp huyết biên bức Dương Lăng chỉ huy rất tự nhiên, đám Dong binh và Mạo hiểm giả lại sửng sốt. Ngay lập tức tất cả đều lẳng lặng nhìn đám người Xu ky Bạch y giáo chủ và Hoàng mông diện võ sĩ xem bọn hắn xử lý thế nào.
Mặt ngoài thì Dương Lăng nói rất có đạo lý, nhưng chỉ cần suy nghĩ thì cơ bản không phù hợp lẽ thường. Trong Đặc Lạp Tư rừng rậm ở đâu cũng có thể thấy các loại Ma thú cấp thấp như Giác phong thú và Hấp huyết biên bức, quỷ mới biết đâu là đám Ma thú dã sanh, đâu là đội quân Ma thú của Dương Lăng? Nếu dựa theo lời hắn nói, vậy không phải cả Đặc Lạp Tư rừng rậm đều là Lãnh địa của hắn sao.
“Lĩnh chủ đại nhân, thật không ngờ đã vô ý xông vào Lãnh địa của ngài” Nhìn Dương Lăng ở cách đó không xa, trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu cười cười, quyết định Thuận nước đẩy thuyền, thu lấy một mối nhân tình: “Chúng ta không hề có hứng thú với mỏ quặng bên trong Tòa thành dưới đất, nếu ngươi phái thủ hạ Ma đạo sư hệ hỏa hỗ trợ mở cửa thành. Tự nhiên có quyền lợi lấy được vài món Thần Khí.”
Không hề có hứng thú gì với mỏ quặng bên trong Tòa thành dưới đất?
Thấy trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu liếc mắt nhìn mình một cái, lại nhìn sắc mặt vui vẻ của Dương Lăng, Xu ky Bạch y giáo chủ trong lòng vừa động, nhanh chóng hiểu được ý đồ của Dương Lăng.
Cho dù thực lực của Dương Lăng có cường đại đến đâu, cũng không có khả năng ngu xuẩn đến mức trở thành kẻ địch của đông đảo thế lực. Sở dĩ tuyên bố tất cả Khoáng chất và bảo thành trong Tòa thành dưới đất thuộc về hắn, e rằng mục đích chủ yếu là nhân cơ hội tuyên bố Hỏa Sơn cốc và Tòa thành dưới đất là Lãnh địa của Ma thú lĩnh. Để cho các Thế lực lớn trước mặt mọi người thừa nhận phạm vi thế lực của hắn, lấy được Tài nguyên của Tòa thành dưới đất mà thôi.
“Lĩnh chủ đại nhân, Ma thú lĩnh mới thành lập không lâu, không biết đã đến Giáo Đình đăng ký phạm vi Lãnh địa của ngài chưa?” Hiểu được ý tứ của Dương Lăng, Xu ky Bạch y giáo chủ cười cười, nói tiếp: “Nếu chưa, ta có thể đề cử với Giáo hoàng đại nhân, để người sắc phong ngài làm Lĩnh chủ của Ma thú lĩnh”
Để Giáo hoàng đại nhân sắc phong?
Vừa nghe Xu ky Bạch y giáo chủ nói vậy, mọi người ngay lập tức chấn động. Trên Thái Luân đại lục, có Lĩnh chủ do Quốc vương sắc phong, có Đại Lĩnh chủ sắc phong cho Tiểu Lĩnh chủ, cũng có Lĩnh chủ được mọi người tuyển chọn như Dương Lăng. Nhưng là chưa có một loại được Giáo hoàng tự mình sắc phong.
Giáo hoàng tự mình sắc phong, cho thấy Giáo Đình thừa nhận phạm vi thế lực của Ma thú lĩnh, nếu ai có dị nghị cũng tương đương với việc là kẻ địch của Giáo Đình. Bất kể là Ban Đồ đế quốc hay là La Tư đế quốc muốn tấn công Ma thú lĩnh rất có thể bị Giáo Đình đả kích.
Có Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội dẫn đầu, các Thế lực còn lại đều nói một kiểu, nói rõ mình không có hứng thú với Tài nguyên của Tòa thành dưới đất, thừa nhận phạm vi thế lực của Ma thú lĩnh. Đồng thời cũng thừa nhận thực lực của Ma thú lĩnh, giống như Quần lang dong binh đoàn có quyền lợi phân chia Thần Khí trong Tòa thành dưới đất.
Đàm phán điều kiện thỏa đáng, mọi người nhanh chóng hành động. Năm tên Ma pháp sư cấp bậc Ma Đạo sư đồng thời đặt tay lên cửa thành, từ từ đưa Ma lực vào, cùng lúc tăng cường độ lên. Rất nhanh, cửa thành hiện lên một bức đồ án thần bí, tản mát ra một vòng sáng năm màu.
Dát Chi.
Dưới ánh mắt của mọi người, cửa thành phát ra âm thanh trầm muộn, sau đó “Hô” lên một tiếng từ từ mở ra, đập vào mắt mọi người là một cái sân rất rộng, nhìn qua cửa thành có thể thấy đối diện với sân rộng có một tòa Thần bảo từ xa xưa, phát ra một tiếng “Chi” cổ quái, giống như có ai ở trong đó.
Ngưng thần lắng nghe một lát, Xu ky Bạch y giáo chủ dẫn đại quân tiến vào trước, các thế lực Hắc ám hiệp hội và Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc cũng theo sát phía sau. Dương Lăng lúc này cũng không hề chần chờ, dẫn mọi người đi phía sau Hắc ám hiệp hội. Đội ngũ sau cùng chính là đám Dong binh và Mạo hiểm giả.
“Huynh đệ, thanh âm vừa rồi là cái gì?”
“Hừ, sợ cái gì, nhanh, đi vào nhanh”
Nghĩ đến tiếng kêu kỳ quái lúc mở cửa thành, có một vài Dong binh và Mạo hiểm giả chần chờ, nhưng càng nhiều kẻ tranh nhau chen vào. Trải qua rất nhiều gian khổ đi đến được Tòa thành dưới đất, không có ai có muốn tay không quay về. cho dù không lấy được Thần Khí, thì thấy được uy lực của Thần Khí cũng là rất tuyệt, ít nhất sau này cũng có vốn liếng để khoe khoang khi uống rượu.
Sân rộng rất vuông vắn, sử dụng từng tảng đá lạnh lẽo tạo thành, bước trên đó liền phát ra âm thanh “Đông đông” thanh thúy. Bốn phía đều là các cây Diện bao hiếm có, trên cây có rất nhiều quả giống như bánh mì, tản mát ra hương thơm ngát mê người. Thần miếu ở phía đối diện sân rộng rất sạch sẽ, nhìn qua cửa sổ là có thể phát hiện bên trong có rất nhiều tấm rèm, một cơn gió lạnh thổi qua liền bay sang hai bên.
Tất cả thoạt nhìn đều không có gì khác thường, nhưng Dương Lăng lại cảm giác được một mối nguy hiểm trước đó chưa từng có, Ấn ký hình tháp càng ngày càng nóng, nhảy lên càng ngày càng kịch liệt.
Yên tĩnh, im lặng, chung quanh thật sự quá yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng bước chân và hô hấp của mọi người, không còn nghe được thanh âm gì, tòa thành càng thêm đáng sợ.
Không hề do dự, Dương Lăng nhanh chóng triệu Ma thú đại quân ra, trầm giọng hạ lệnh: “Mọi người phải nhớ, bất kể gặp phải tình huống gì cũng tuyệt đối không được cách ta ngoài 20 bước”
Cũng giống như bên ngoài, bên trong tòa thành Tinh thần lực và phạm vi cảm ứng bị hạn chế rất lớn. 20 bước đã là cực hạn, xa hơn khoảng cách này, Dương Lăng cũng khó cam đoan trong nháy mắt đem mọi người chuyển vào Không gian Vu tháp bảo vệ.
Dương Lăng vô cùng cẩn thận thì các Thế lực lớn khác cũng không ngoại lệ, nhanh chóng tạo trận hình phòng ngự kín kẽ. Tuy nhiên, dưới hấp dẫn của Thần Khí, bọn họ vẫn còn đi nhanh về phía Thần miếu.
Khác với các Thế lực lớn, đám Dong binh và Mạo hiểm giả lại tản ra tìm kiếm quanh sân, tìm kiếm xem có bảo bối gì rơi trên mặt đất không. Có không ít tên hưng phấn thậm chí còn chạy tới trước Giáo Đình, hò hét loạn lên rồi nhảy vào Thần miếu, Dương Lăng thấy vậy chỉ biết lắc đầu.
Trước không nói bên trong Thần miếu có nguy hiểm hay không, cho dù đám Dong binh lấy được cái gì đáng giá cũng tuyệt đối khó có thể thoát thân. Không có đủ thực lực, nhặt được Thần Khí chỉ mang lại họa sát thân, bất kể là Giáo Đình hay là Hắc ám hiệp hội đều sẽ không ngại lưu lại vài oan hồn ở tòa thành.
“Trời ạ, Tuyết hoa thần kiếm, Tuyết hoa thần kiếm trong truyền thuyết”
“Băng phong khôi giáp, trời ạ, ta thấy được Băng phong khôi giáp trong truyền thuyết”
Vừa nhảy vào trong thần miếu, vài tên Dong binh và Mạo hiểm giả hiểu biết kêu lên thất thanh, mọi người bước nhanh vào nhìn thì thấy bên trong Thần miếu có một Ma pháp trận khổng lồ, ở giữa cắm một thanh kiếm bao phủ trong sương mù, một áo giáp xinh đẹp hàn khí bức người, có một đôi chiến ngoa trong suốt, có một thanh trọng phủ hàn quang loe léo, có một cây Ma pháp trượng hình rắn toàn thân màu đỏ.
Ngoại trừ Ma pháp trận trên khổng lồ trên mặt đất, vách tường và nóc nhà Thần miếu đều khắc đầy hoa văn phức tạp, hợp thành một bức đồ án thần bí, tản mát ra một trận ma lực ba động mịt mờ, xem ra cũng là một Ma pháp trận thượng cổ.
“Ha ha, Thần Khí, Thần Khí này là của ta, tất cả Thần Khí đều là của ta”
Ngay cả các Thế lực lớn nhìn thấy Ma pháp trận thần bí không dám vọng động, một lão già mặc trang phục dong binh vứt ngay chiếc mặt nạ trên mặt, vừa nói vừa lao đến Ma pháp trận nhanh như tia chớp.
Không đợi mọi người phản ứng, trong chớp mắt lão già đã đem tất cả Thần Khí thu vào Không gian giới chỉ. Sau đó “Hô” một tiếng rút thanh Tuyết hoa thần kiếm trong truyền thuyết ra, một tay mở ra quyển sách Ma pháp truyền tống, ý đồ ngay lập tức Thuấn di ra ngoài.
“Đạo tặc Tạp Nhĩ Lạc Duy Tỳ, trời ạ, là hắn”
“Nhanh, nhanh bắt lấy hắn”
Nhìn mắt tam giác và râu dê của lão già, đám Dong binh và Mạo hiểm giả kêu lên thất thanh. Tạp Nhĩ Lạc Duy Tỳ là tên đạo tặc vô cùng nổi tiếng, từng đánh cắp bảo tang của Vương thất và Đại quý tộc, là cao thủ hiếm có trong mười năm trở lại đây của Đạo tặc công hội. Nhưng dù thế nào cũng không thể tưởng được lần này hắn lại đóng giả làm một tên Dong binh tiến vào đây.