Nhìn Dương Lăng mặt không đổi sắc bước nhanh tới, đám thị vệ của An Tháp Lợi Á nhìn nhìn nhau, tất cả đều vô ý thức lui về phía sau vài bước.
Ngay cả Kiếm hoàng Ai Nhĩ Duy Tư cũng không phải đối thủ của Dương Lăng, ai dám một mình lao ra tìm cái chết?
Vốn bọn hắn còn dựa vào nhiều người, chuẩn bị cùng ra tay. Nhưng việc đến trước mắt, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Dương Lăng, ngay lập tức không ai dám ra tay trước.
“Hừ, lên, giết chết hắn”
“Đúng, mọi người cùng tiến lên, ta không tin hắn có bốn tay”
Bước ra phía sau một bước, vài tên Đức Lỗ Y liền bạo gan, cắn chặt răng lao ra trước, quát lên một tiếng rồi hóa thân thành Đại địa bạo hùng, vây quanh Dương Lăng. Hai tên khổng lồ cao năm mét theo sát phía sau, cây gậy gỗ to lắn đánh mạnh về phía đầu Dương Lăng.
Đám tinh linh động tác rất nhanh, phối hợp ăn ý, trong nháy mắt đều xuất ra tuyệt chiêu của mình. Nhất là đám nữ Thợ săn cưỡi Hắc báo, động tác càng nhanh hơn, người khác vừa xông lên, các nàng đã bắn ra một mũi tên sắc bén, phân biệt bắn về phía các vị trí yếu hại của Dương Lăng như đầu, trái tim…
Tên của nữ Thợ săn rất nhanh, hơn nữa khoảng cách rất gần, nhìn thấy Dương Lăng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không kịp né tránh, mọi người vô cùng hưng phấn. Không ngờ, “Đinh, đinh” vài tiếng, tất cả mũi tên đều bắn ngược ra ngoài, giống như bắn phải áo giáp, hoặc là bắn trúng một miếng sắt dầy vậy.
“Cái này rốt cuộc là sao?”
Khoảng cách gần như vậy mà cũng không thể bắn thủng, chẳng lẽ Dương Lăng gia trì Ma pháp tăng lực phòng ngự?
Nhìn thấy màn cổ quái này, đám Tinh linh thất sắc, nghi thần nghi quỷ.
Đối với mấy tên nữ Thợ săn cưỡi Hắc báo, Dương Lăng rất khinh thường. Luyện thể vu quyết tu luyện đến cao giai thì thân thể đã mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường, đừng nói cây cung mềm oặt của đám Tinh linh, mà ngay cả trường cung bình thường sợ rằng cũng không thể đâm vào.
“Hừ, ta đập chết ngươi”
Nhìn thấy Dương Lăng vẫn đứng yên không nhúc nhích, mũi tên sắc bén không thể nào bắn thủng, đám Đức Lỗ Y hóa thân thành Đại địa bạo hùng và vài tên cung tiến đều vô ý thức lùi lại vài bước, chỉ có một tên khổng lồ vừa hét lớn vừa đập mạnh về phái đầu Dương Lăng.
“Hừ, muốn chết”
Nhìn tên người khổng lồ không biết chết sống, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, một tay đã giữ chặt được cây gậy gỗ to lớn của đối phương; thân hình léo lên, một vòng nện vào ngực của hắn; theo sát liền nhảy lên thật cao, hung hăng đá vào chỗ kín của hắn, đem tên người khổng lồ cao năm mét bay bắn ra thật xa.
“A”
Bị đánh gãy vài khúc xương sườn, hạ âm bị thương nặng, người khổng lồ điên cuồng lăn tròn trên mặt đất. Nhìn hạ thể của hắn chảy đầy máu tươi và chất lỏng màu trắng, sợ rằng từ nay về sau trên Thái Luân đại lục thêm một tên thái giám khổng lồ.
“Con chó ngoan không cản đường, nhớ kỹ lần sau không may mắn như vậy đâu”
Vỗ vỗ ống tay áo, Dương Lăng lạnh lùng rời khỏi hiện trường. Dù sao đây cũng là địa bàn của Tinh linh bộ lạc, nể mặt Tác Phỉ Á và Trưởng lão tinh linh, không cần phải lãng phí thời gian với đám lâu la này.
Chó ngoan không cản đường?
Nhìn bóng lưng xa dần của Dương Lăng, một đám lúc trước mạnh miệng giờ hoảng sợ im bặt. Hận đến cắn chặt răng, nhưng cũng chỉ dám thế mà thôi, không ai dám đuổi theo tìm chết.
Đã sống ở Tinh linh bộ lạc một thời gian, Dương Lăng tự nhiên biết được nhà Tác Phỉ Á ở đâu, đi đến bên ngoài cái sân nơi nàng ở.
Song, vừa bước vào sân, bản năng cho hắn biết một mối nguy hiểm đột nhiên xuất hiện. Nhìn quanh bốn phiá, chung quanh không có bất luận kẻ nào, cũng không có Năng lượng ba động, vô cùng quỷ dị.
Chẳng lẽ, là Sát thủ Thánh giai?
Kinh hãi, Dương Lăng không dám khinh thường, nhanh chóng rút thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ bên mình ra. Băng phong Vương tọa phòng ngự rất cường đại, nhưng ngay lập tức cơ bản không kịp mặc vào.
Dương Lăng vô cùng cẩn thận, nhưng đợi một lát, ngoại trừ tiếng hít thở của Tác Phỉ Á từ trong phòng truyền ra thì không còn động tĩnh gì nữa. Ngưng thần chú ý, cũng không thấy được chỗ nào khả nghi.
Chẳng lẽ mình quá đa nghi?
Sau khi đi từ từ vài bước, Dương Lăng khe khẽ nhíu mày. Mặc dù không tìm được nơi phát ra nguy hiểm, nhưng cảm giác nguy hiểm mãi không tiêu tan, ấn ký hình tháp ở mi tâm cũng khe khẽ động.
Địch nhân cường đại không hề sợ, mà địch nhân đáng sợ nhất chính là bí mật ẩn núp ở một nơi gần đó, đây đúng là Sát thủ khiến kẻ khác cố kỵ.
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng nghĩ ra một biện pháp dẫn rắn ra khỏi hang, ra vẻ đa nghi lắc đầu, bỏ thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ trong tay ra, đi nhanh về phía phòng của Tác Phỉ Á. Bề ngoài ra vẻ không hề cảnh giác, nhưng lại ngấm ngầm lưu ý hoàn cảnh bốn phía, cẩn thận cảm giác Năng lượng ba động trong không khí.
Một bước, hai bước, ba bước.
Trong nháy mắt khi hắn chuẩn bị gõ cửa, thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Phòng của Tác Phỉ Á có một cửa sổ rất lớn, bên ngoài cửa sổ có một cây tùng cao lớn, cách cửa phòng khoảng vài chục bước. Một tia sáng yếu ớt léo qua, dưới gốc cây xuất hiện một tên Tinh linh tóc bạc mặc một chiếc phi phong màu xanh biếc, cầm một bánh xe cổ quái trong tay.
Răng cưa sắc bén leo léo hàn quang.
“Hừ, đao trận”
Sau một tiếng hừ lạnh, Vũ khí trong tay nữ tinh linh nhoáng lên, phát ra một mảnh Phong nhận dày đặc. Theo sát, thân hình liền xuất hiện ở phía sau Dương Lăng.
Thuấn di Ma pháp?
Kinh hãi, Dương Lăng nghiêng người tránh qua phong nhận lao đến như tia chớp, Huyết Tinh Linh chủy thủ đưa về sau đỡ được Vũ khí cổ quái của đối phương, lập tức nhanh chóng rút lui.
Nhanh, thật sự quá nhanh.
Nếu nói về tốc độ thì Tinh linh tóc bạc nhanh gấp đôi Kiếm hoàng Ai Nhĩ Duy Tư, hơn nữa còn có Vũ khí cổ quái, thực lực vô cùng thâm hậu khó lường.
“Hắc hắc, phản ứng không chậm. Đáng tiếc, thực lực vẫn còn quá kém, cơ bản không phải là đối thủ của Đỗ Tạp Tư Hương Mạt bộ lạc” Nhìn vẻ cẩn thận của Dương Lăng, tinh linh tóc bạc cười lạnh.
“Cô cô Đóa Lạp, đừng đánh nữa” Ngay khi Tinh linh tóc bạc ẩn hình, chuẩn bị đột nhiên tập kích lần nữa, cừa phòng liền mở ra, Tác Phỉ Á vừa nói vừa lộ đầu ra ngoài.
“Tác Phỉ Á”
Nhìn vẻ mặt tiều tụy, tóc rối bời và hai mắt đỏ bừng của Tác Phỉ Á, Dương Lăng vừa gọi vừa bước nhanh đến. Không ngờ, Tác Phỉ Á nhìn hắn thật sâu một cái liền đóng cửa phòng lại “Đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa’’
“Tác Phỉ Á, nàng hãy nghe ta nói, lúc ấy” chạm vào cửa phòng đang đóng im ỉm, lại nhìn Tinh linh tóc bạc tên là Đóa Lạp vừa xuất hiện, Dương Lăng ngay lập tức không biết nên làm thế nào.
Không thể nào trực tiếp nói trước mặt người ngoài lúc đó là Vưu Na vì giải độc cứu mình, mà dâng tặng thứ quý giá nhất đời nàng là trinh nguyên cho mình?
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, vĩnh viễn cũng không muốn thấy ngươi” Ở bên trong cánh cửa truyền ra một tiếng nghẹn ngào.
“Tác Phỉ Á, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu. Tác Phỉ Á, mở cửa ra, Tác Phỉ Á” Nhìn Tinh linh tóc bạc ở cách đó không xa, Dương Lăng hận không được phải đá văng nàng bay ra ngoài. Tuy nhiên, Tác Phỉ Á gọi nàng là cô cô, thì dám chắc quan hệ không tầm thường, suy nghĩ đá người chỉ có thể giữ lại trong lòng mà thôi.
“Hừ, quý tộc loài người giảo hoạt giống như thỏ Tây Bá Lợi Á, tất cả đều thấy sắc quên tình” Nhìn Dương Lăng không mời mà đến, Tinh linh tóc bạc vẻ mặt lạnh như băng, hung hăng nói tiếp: “Tác Phỉ Á, khóc cái gì? Ta đã sớm nói rồi, loại nam nhân này không bằng giết sạch”
“Ám ảnh đột tập, giết” Tinh linh tóc bạc càng nói càng tức, “Hô” một tiếng giơ thanh Vũ khí cổ quái lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Lăng.
“Đóa Lạp cô cô, đừng, đừng” Cảm giác được sát khí dày đặc, Tác Phỉ Á vô cùng kinh hãi, lấy một cái dây màu xanh biếc ra quấn chặt lấy tay phải của Tinh linh tóc bạc: “Dương Lăng, ngươi đi đi, đi mau, ta không muốn nhìn thấy ngươi”
Không muốn nhìn thấy mình?
Thấy Tác Phỉ Á dù thế nào cũng không chịu mở cửa phòng, Dương Lăng lắc đầu, hiểu được ngay lập tức khó có thể làm vơi nỗi đau trong lòng nàng.
“Tác Phỉ Á, thực ra, ta vẫn có bí mật gạt nàng. Quê của ta ở cách đây rất xa, có lẽ, chỉ có tu luyện đến Thần giai mới có thể trở về, hoặc là”
Nghe được tiếng nghẹn ngào bên trong cửa, Dương Lăng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Tác Phỉ Á, ta đi, vài ngày nữa ta sẽ ra biển, đi đến một nơi rất xa tìm kiếm cái mà ta muốn. Có lẽ, vài tháng là có thể quay lại, nhưng cũng có thể vĩnh viễn không thể trở về. Lần này đến đây, ta muốn nói ta yêu nàng”
Trên thế giới, có một số việc không thể nào cưỡng cầu, bỏ qua ngược lại có lẽ có tác dụng tốt.
Lắc lắc đầu, Dương Lăng đi nhanh khỏi, không hề phát giác ra vẻ mặt khiếp sợ của Tinh linh tóc bạc, càng không thấy nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt Tác Phỉ Á.
Đi lịch lãm, phải tu luyện đến Thần giai mới có thể trở về, rốt cuộc đây là Gia tộc gì?
Chẳng lẽ, Dương Lăng chính là trong truyền thuyết.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, vừa nghe Dương Lăng nói phải tu luyện đến Thần giai mới có thể trở về nhà, Tinh linh tóc bạc chấn động cả người, là một người Thủ vọng giả của Tinh Linh vương đình, nàng biết rất nhiều bí mật mà người bình thường khó có thể tiếp xúc, trầm ngâm một lát, liền dùng Ma pháp truyền tin đưa tin tức kinh người này truyền về Tinh Linh vương đình.
Bước ra khỏi Tinh linh bộ lạc, Dương Lăng triệu Thú một sừng ra. Không ngờ, ngay khi hắn cưỡi lên, chuẩn bị nhanh chóng rời đi, thì trong không khí trở lên rung động, Tinh linh tóc bạc liền xuất hiện trước mặt.
“Người trẻ tuổi, đây là thư mà Tác Phỉ Á đưa cho ngươi, nhớ rằng phải nhanh chóng thả An Tháp Lợi Á ra. Có lẽ tương lai ngươi rất huy hoàng, nhưng bây giờ ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của Đỗ Tạp Tư” Nhét bức thư vào tay Dương Lăng, Tinh linh tóc bạc thuấn di ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Cẩn thận Hoàng kim cự long, sau khi ra khơi, nhất định phải trở về bình an”
Bức thư không có nhiều chữ, nhưng nhìn chữ viết xinh đẹp, ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên bức thư, Dương Lăng hiểu được lần này không vô ích.