Ngân quang từ vu tháp lập lòe bao quanh Sinh mệnh hồn châu, sương trắng lãng đãng bao phủ nhanh chóng lan rộng ra vài lần. Sovới trước, độ dày sương cơ hồ không sai biệt lắm, nhưng ẩn chứa năng lượng khác nhau, hít một ngụm, tinh thần có chút rung động.
Ngao.....
Bên trong Vu tháp truyền ra một trận thanh âm rít gào trầm thấp mà có lực, nương theo một cổ hơi thở bạo ngược của hồng hoang mãnh thú, giống như cuồng phong rung chuyển cả vu tháp không gian. Các loại ma thú không kể lớn bé trong nháy mắt tất cả đều cả người chấn động, bản năng cảm giác được một cổ uy áp đến từ thượng vị giả, một cổ uy áp kinh khủng vô phương kháng cự.
Đỉnh tháp cao vút trong mây, ngân quang trong suốt, sương trắng lãng đãng mãi không tan, tiếng rít gào có mơ hồ lẩn khuất đâu đây.....
Xa xa nhìn lại, vu tháp lập lòe ngân quang như ẩn như hiện trong sương trắng nồng đậm, giống như tiên cảnh mờ ảo, càng thêm vẻ thần bí. Trên đỉnh tháp ngũ trảo kim long lúc ẩn lúc hiện trong sương trắng, giương nanh múa vuốt, nương theo một trận rít gào mờ ảo, phảng phất như còn sống chỉ muốn xé mây mà bay ra.
"Thì ra Sinh mệnh hồn châu, nguyên lai, chính là linh hồn vu tháp!" Nhìn một màn biến hóa kinh người, cảm giác bản chất vu tháp đã chuyển biến, Dương Lăng thất thanh sợ hãi kêu lên. Không ngờ rằng, trong lúc vô ý tìm được Sinh mệnh hồn châu, chính là bảo bối hiếm có. Sau khi Vu tháp phát sinh dị biến, trong cơ thể hắn đích vu lực và linh hồn năng lượng không có gì biến hóa, nhưng trong lòng đột nhiên có một tia cảm giác khác thường. Cho dù nhắm mắt, cũng có thể rõ ràng địa cảm giác được tất cả các động tĩnh bên trong vu tháp không gian.
Ngoài khơi xa, một đám hải tộc đang tu kiến một tòa thành, bày một ma pháp trận phòng thủy. Liếc mắt, nhìn nguyên thủy sâm lâm rộng không thấy điểm cuối, một gã thợ săn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, khẩn trương nhìn chằm chằm 1 con vân báo đang tiến đến càng ngày càng gần. Trên sa mạc khô cằn hoang vu, một cây mạch tư thảo đang nảy mầm,lách qua những hạt đất được cơn mưa làm mềm hẳn đi, từng chút từng chút một vươn lên,như bị thiếu không khí hít thở căng tràn làn gió tươi mát trong ánh nắng.
Cai trời quản đất!
Cảm giác chúng sanh nằm trong lòng bàn tay của mình đột nhiên xuất hiện trong lòng Dương Lăng. Thần thức dễ dàng bao phủ cả tòa vu tháp không gian, trong nháy mắt rõ ràng cảm giác được động tĩnh của thiên địa vạn vật. Tựa hồ cả trời đất như hòa chung với mình thành 1 thể.
"Nếu có một ngày, tu luyện đến Vu thần rồi sau đó lại đột phá, vậy cảnh giới cuối cùng của tu luyện là gì?" Đối vu tháp thần bí mông lung, Dương Lăng tràn ngập nỗi chờ mong.
Vu tháp tổng cộng có bảy tầng, bây giờ chỉ còn lại hai tầng cuối cùng chưa mở ra, chăng ai biết bên trong có những gì. Phương tiêm bi tầng thứ năm ghi chép vu thuật cường đại và cấm chế thần bí huyền ảo. Càng lên cao, ghi chép vu thuật lại càng cao cấp, tu luyện càng khó khăn. Một chút tia sáng để hiểu được cũng rất hiếm hoi nhưng một khi lĩnh ngộ được, uy lực không phải chuyện đùa.
Hưởng thụ được cảm giác kỳ diệu, Dương Lăng ngồi xếp bằng, mặc niệm vu quyết. Linh đài trong sáng, cảm ngộ vô thượng vu thuật cai trời quản đất. Một ngày, hai ngày....., không hề chú ý mọi việc xảy ra bên ngoài. Không hề phát giác thời gian đang vùn vụt trôi qua.
"Này, La Đức Lý Cách Tư, ngươi xem, đại nhân người....."
"Hừ, nhỏ giọng 1 chút, đi mau. Truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, không được quấy rầy đại nhân đang tu luyện!"
Chẳng biết từ lúc nào, Cự viên vương đột nhiên phát hiện thân ảnh Dương Lăng ngày càng nhạt. Thậm chí có lúc trở nên trong suốt quỷ dị biến mất. Sau đó lại biến mất thêm lần nữa, khiến hắn khiếp sợ thất thanh kêu to. Thi Vu Vương La Đức Lý Cách Tư bên cạnh cũng không ngoại lệ nhưng với kinh nghiệm lão luyện, khiếp sợ qua đi nhanh chóng phản ứng, suất lĩnh mọi người tránh ra xa xa, không quấy rầy Dương Lăng tu luyện.
Hô.....
Chẳng biết qua bao lâu, theo một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Lăng chậm rãi mở hai mắt. Trong lòng vừa động, trên đầu ngón tay vụt xuất hiện mười đạo lôi điện, phóng điện lách tách, giống như vân vụ biến hóa mà thành.
Xuy.....
Dương Lăng một tiếng quát nhẹ, lôi điện trên đầu ngón tay bắn lên trời, xuy một tiếng đánh rơi mười con chim nhạn vừa vặn bay qua đỉnh đầu. Tốc độ nhanh vô cùng, đừng nói người bình thường, ngay chính cả đám Thi vu vương và Áo Phỉ Lợi Á thực lực tiến nhanh cũng không thấy bóng dáng chứ đừng nói kịp phản ứng, đã nhìn thấy mười con chim nhạn ba một tiếng đã nặng nề rơi trên mặt đất. Cổ quái là, những con chim này dường như không tổn hao gì, mặt ngoài thoạt nhìn không có vết thương.
"Hơ, chuyện gì xảy ra?" Cự viên vương nhìn mãi vẫn không thấy đám chim nhạn không nhúc nhích hay đứng lên, nghi ngờ có chuyện gì không giải thích được đã xảy ra,ngơ ngác mãi mới thốt nên lời.
"Ngươi cứ xem bên trong cơ thể của chúng thì khắc biết!" Dương Lăng cười cười, phất tay tiếp tục phát ra mười mấy đạo lôi điện, trong nháy mắt đánh rơi đám chim nhạn còn lại. Lúc này, đám người Thi Vu Vương trợn trừng hai mắt, nhưng vẫn không kịp thấy lôi điện xuất phát như thế nào.
"Trời ạ, sao lại có thể như vậy được, bên ngoài không có việc gì, nhưng nội tạng tất cả đều biến thành như thế này!" Sau khi xé toang bụng của 1 con chim nhạn, nhìn trong bụng con chim nội tạng biến thành 1 đống tương hồ, Cự viên vương thất thanh kêu to.
"Không chỉ có trong nháy mắt chấn nát nội tạng, mà còn trực tiếp công kích linh hồn, tốt,rất tốt!" Dương Lăng hài lòng gật đầu. Trong cơ thể vu lực và linh hồn năng lượng không có gì biến hóa, nhưng lực khống chế đã có bước nhảy vọt. Cũng là một đạo lôi điện, uy lực so với trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Tu luyện lần này, mặc dù chỉ có ngắn ngủi hơn một tháng, nhưng đối với linh hồn vu thuật đã từng bước cảm ngộ. Tương tự, lôi điện pháp tắc cũng có những cảm ngộ nhất định, đã đạt đến mức tùy tâm ứng thủ.
Sau khi đảo vài vòng quanh không gian vu tháp, Dương Lăng hạ xuống nơi kim bằng điểu đang nằm. Hấp thu đại lượng sương trắng từ vu tháp, thương thế trên người kim bằng đại điểu to đã chuyển biến tốt hơn. Trái tim đập ổn định và có lực, trong cơ thể tản mát ra một trận năng lượng ba động mãnh liệt, càng ngày càng khổng lồ, mí mắt thỉnh thoảng chớp chớp. Xem bộ dáng, tựa hồ không cần bao lâu nữa là có thể hoàn toàn tỉnh lại.
"Lưu lãng kim bằng, không biết sau khi thức tỉnh và hoàn toàn khôi phục thương thế, thực lực mạnh đến mức nào!" Nhớ lại thực lực kinh khủng của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ, nhớ lại Lưu lãng Kiếm tôn lật tay cũng tạo ra không gian liệt phùng, Dương Lăng đối với kim bằng đại điểu tràn ngập niềm hy vọng.
Căn cứ vào trí nhớ của Pháp lão vương, kim bằng đại điểu không gian loạn lưu tự do vẫy vùng, tốc độ so với tử thiên điêu còn nhanh hơn mấy chục lần, giống như thực lực của lưu lãng thần thú. Nhưng rốt cuộc như thế nào, ai cũng không biết. Nếu quả thật có thực lực của lưu lãng thần thú thì tốt vô cùng, mạnh hơn nhiều so với thuần hóa mấy trăm đầu thần giai ma thú bình thường. Có một đầu lưu lãng thần thú gia nhập, thực lực của ma thú quân đoàn sẽ tăng mạnh, ma thú thần hệ đã chính thức thành hình.
"Đại nhân, thông đạo trở về Thái luân đại lục sắp đóng lại, người xem....." Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á trầm ngâm một lát rồi nói. Lúc Dương Lăng tu luyện nàng không dám quấy rầy, nhưng thời gian vị diện thông đạo đóng cửa ngày càng gần, nếu không xuất phát sợ rằng không kịp trở về.
"Thật là không hay a, nếu trễ hẹn là phải ở thần ma mộ tràng một ngàn năm mới được trở về a!" Dương Lăng cười khổ, lần này tĩnh tu mặc dù thu hoạch không nhỏ, nhưng không nghĩ tới đã trễ hơn một tháng. Ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì chẳng ai biết, đừng nói trở về vị diện thông đạo, ra khỏi Ác ma đại điện cũng đã là 1 vấn đề.
Nếu Thâm uyên ác ma lĩnh chủ vẫn canh giữ ở ác ma đại điện, có lẽ không 1 người nào có thể bước ra khỏi không gian vu tháp, vậy mới thật sự tai hại.
"Một ngàn năm a, nếu một ngày là một ngón tay, vậy đếm bao nhiêu lần mới đủ đây?" Cự viên vương nhăn nhó khổ sở, giơ mấy ngón tay cục mịch lên đến xem một ngàn năm rốt cuộc là bao nhiêu ngày.
"Ta ra ngòai xem xét, các ngươi tranh thủ tu luyện đi!" Phân phó vài câu, Dương Lăng mặc Băng phong khôi giáp, gia trì Đại địa thủ hộ. Sau khi chuẩn bị cẩn thận thuấn di ra ngoài trở lại Ác ma địa điện u ám.
Hô.....
Ác ma đại điện luôn luôn khóac lên mình tấm áo choàng tăm tối. Trong bóng tối bao phủ, ngọn lửa màu xanh biếc trên tế đàn càng tô thêm vẻ quỷ dị. Chẳng biết từ đâu một cơn gió lạnh lẽo lùa tới mang theo hàn khí bức người, nương theo đó là mùi khét lẹt sau cơn hỏa hoạn. May mắn, không hề thấy tung tích của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ, chừng đó đủ để cho Dương Lăng thở dài một hơi.
Trên mặt đất dính đầy tro bụi, đất vàng đã hóa đen kịt, tỏa ra mùi khét khác thường, tựa hồ như là dấu vết của đám lưu lãng giả bị thiêu còn lại. Ngoại trừ một số thần cách và số ít thần khí đặc còn vương vãi, không một thi hài, một khớp xương còn nguyên vẹn, tất cả đều hóa thành tro.
"Ồ, Đồ thần tiễn?"
Đi được vài bước, Dương Lăng vô tình phát hiện một đạo hồng quang yếu ớt, nhìn kỹ chính là nỗ cung chữ thập lúc trước nằm trong tay Hoa phục lão giả của Long Ba Đốn thần hệ. Cẩn thận tìm tòi, còn thấy 1 ống tên và 1 mai long đầu giới chỉ. Xem ra, Hoa phục lão giả và đám hộ vệ toàn bộ đã gặp nạn.
Thần khí, long đầu giới chỉ trân quý, tế đàn toàn bộ làm từ nguyệt hồn thạch, tất cả đều chìm trong tro bụi.
Nhìn tế đàn ở phía sâu trong đại điện, cảm giác một chút nguyệt hồn thạch ẩn chứa đích khổng lồ đích năng lượng, Dương Lăng trước mắt sáng ngời. Không nghĩ tới, sau một hồi tại nạn vô tiền khoáng hậu như vậy, cũng lưu lại nhiều bảo bối có giá trị liên thành. Xác nhận không còn gì nguy hiểm, Dương Lăng phất tay triệu đám Thi Vu Vương và Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á ra, chỉ huy bọn họ tìm tòi bảo bối rơi vãi trong đại điện. Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
Rất nhanh, mọi người thu nhặt được không ít đồ tốt, đủ để Dương Lăng thầm than không đến nỗi trắng tay. Không nghĩ tới, không những vô ý có được Sinh mệnh hồn châu khiến cho vu tháp được lột xác, mà còn được nhiều bảo bối có giá trị liên thành. Bất quá, khi hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, chuẩn bị dựa vào thần thức cường đại tìm kiếm vị trí của hòn đảo đã lưu ấn ký, bất ngờ phát hiện ra tình hình không ổn chút nào.
Cả tòa Ác ma đại điện, không biết từ lúc nào đã bị người khác bày một tòa ma pháp trận cổ quái, cho dù cố gắng hết sức, thần thức cũng không cách nào thẩm thấu ra ngoài, đừng nói đến việc thuấn di. Cả Ác ma đại điện, tựa như lao tù đã ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Làm sao bây giờ, chẳng lẻ bị vây ở bên trong như vậy?"
Sau khi thử nửa ngày,hồi lâu cũng không cách nào rời khỏi đây, Dương Lăng trong lòng càng ngày càng trầm. Không ngờ, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ cũng bày một tòa thượng cổ ma pháp trận như vậy. Nội bất xuất, ngoại bất nhập, chẳng trách không hề có mai phục, ngay cả thủ vệ cũng không có.