Mục lục
[Dịch] Ma Thú Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày thời gian, cũng đã đi qua trong nháy mắt!

Trong ba ngày này, đám người Dương Lăng thu hoạch phong phú, chém giết đại lượng thiên sứ, bắt được rất nhiều thiên sứ mười hai cánh làm tù binh. Bên trong thì trái ngược, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn sống qua một ngày dài như một năm, mắt thấy thiên sứ bên người càng ngày càng ít đi,trên quảng trường chất đống thi thể càng ngày càng nhiều, trong lòng quả thực chua xót. Mỗi một giây, mỗi một khắc, đối với hắn đều là dày vò.

“ Chúa tể chí cao vô thượng a, nói cho ta biết, địch nhân là ai, rốt cuộc là ai?”

Nhìn thiên sứ thi thể chất đống như núi , lại nhìn thiên sứ bên người cũng còn không có bao nhiêu , Vân Trung Thành thành chủ thống khổ lớn tiếng rít gào,nhảy vọt tới bên bờ Huyết hải

“Nói, rốt cuộc các ngươi là ai, lăn ra đây cho ta, Mau lăn ra đây...... Đến đây đi.....aaaaaaaaaa.”

Trên thế gian, thống khổ nhất không phải chuyện tử vong, mà là nhìn thân nhân của mình từng người,từng người chết đi. Nhìn hơn một vạn thi thể thiên sứ ,thân thể lạnh lẽo, nằm trên mặt đất ,ngắm nhìn những khuôn mặt quen thuộc của bọn hắn, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn đã gần như điên cuồng. Trải qua trăm ngàn vạn năm,dưới sự bảo hộ của Ma Quân Đại thống lĩnh Tài Phán giả, hắn hô gió có gió, muốn mưa được mưa, đưa Vân Trung Thành trở thành thế lực lớn số một số hai trong các đại vị diện,hưởng mọi vinh hoa phú quý, đi đến đâu đều được tôn kính, chưa từng chịu qua sự khinh nhục như vậy. Thương vong thảm trọng, nhưng ngay cả chéo áo địch nhân đều sờ không được,bị bao vây,chém giết vài ngày nhưng ngay cả địch nhân là ai cũng không biết. Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn buồn bực đến sắp hộc máu, kìm nén,phát tức đến sắp phát điên, nghĩ đến nát đầu, hắn cũng không rõ là lúc nào,mình đã trêu chọc tới địch nhân kinh khủng như vậy. Hắn tình nguyện đối mặt với sự nổi giận của Lôi Mông, nguyện ý đối mặt với sự điên cuồng đuổi giết của Lưu Vân chiến đội, nhưng không nguyện đối mặt với địch nhân quỷ dị, tàn nhẫn mà máu tanh như lúc này .

Đuổi tận giết tuyệt, không để lại bất cứ người nào sống sót!

Quỷ dị chính là Huyết hải khôn cùng, từng chút từng chút tiến tới, từng bước áp súc thế lực phạm vi cùng hoạt động không gian của Vân Trung Thành, một điểm một điểm hành hạ thần kinh các thiên sứ. Hiển nhiên, đối phương đã sớm nắm chắc trong đầu ý niệm đuổi tận giết tuyệt , chuẩn bị huyết tẩy cả tòa Vân Trung Thành.

Mèo vờn chuột!

Nhìn Huyết hải mênh mông khôn cùng, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn phá lên cười đau khổ. Qua vài ngày,hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được mục đích của địch nhân. Hiển nhiên, đối phương không chỉ muốn giết chết chính mình một cách đơn giản như vậy. Mà còn muốn trước khi giết chết chính mình còn hung hăng hành hạ nhục nhã một phen. Trải qua trăm ngàn vạn năm, lúc từng bước xâm chiếm hoặc là thôn tính một đám tiểu thần hệ, Cáp Linh Đốn cũng đã dùng hết các loại, các dạng thủ đoạn hèn hạ,thưởng thức qua không biết bao nhiêu người giãy dụa cùng thống khổ trước khi chết. Dĩ nhiên sẽ không xa lạ gì trò mèo vờn chuột. Nhưng là, vô luận như thế nào, cũng không có nghĩ đến có một ngày, đến phiên chính mình nhấm nháp tư vị mình là chuột.

Nhìn Huyết hải càng ngày càng gần, Hắn hiểu được rằng chính mình cũng không còn nhiều thời gian .

“Đại nhân. Ở phía bắc.......ở phía bắc lại vừa xuất hiện mấy ngàn cỗ thi thể. Tất cả đều chỉ còn lại có thân thể. Đã không còn đầu lâu!”

Luyện ngục thiên sứ Mạch Khắc Khảm Tư vội vội vàng vàng chạy lại báo cáo. Sắc mặt tái nhợt, nhớ tới từng cỗ,từng cỗ thi thể không đầu kia, da đầu vẫn đang từng đợt tê dại.

“Vết thương thế nào. Có hay không có phát hiện đầu mối gì?”

Vân Trung Thành thành chủ túm chặt cổ áo Luyện ngục thiên sứ Mạch Khắc Khảm Tư ,miệng hỏi dồn dập.

“Vết thương rất không bình thường. Không hề giống từ trước đến nay. Không giống vết thương lưu lại từ đao kiếm. Cũng không có dấu vết ma pháp công kích. Hình như....... Hình như bị một đầu đầu cuồng bạo ma thú tươi sống cắn rơi đầu!”

Nhớ tới vết thương trên từng khối thi thể không đầu, Luyện ngục thiên sứ Mạch Khắc Khảm Tư không rét mà run.

Đầu lâu bị cắn đi?

Vân Trung Thành thành chủ đột nhiên thấy lạnh sống lưng, không nghĩ tới địch nhân thật không ngờ lại khát máu như vậy. Vừa hoảng sợ lại vừa phẫn nộ, bộ mặt méo xệch đi, dùng sức túm chặt Luyện ngục thiên sứ Mạch Khắc Khảm Tư:

“Nói, địch nhân rốt cuộc là ai? hình dáng ra sao? nói, nói mau!”

“Đại nhân, ta không biết. Ta thật sự không biết a......”

Luyện ngục thiên sứ Mạch Khắc Khảm Tư hoảng sợ, dùng sức giãy dụa, đáng tiếc,cũng không có cách nào phản kháng lại ý chí của Vân Trung Thành thành chủ. Yết hầu càng lúc càng bị bóp chặt,hô hấp càng ngày càng khó khăn. Rất nhanh, đã bị Cáp Linh Đốn điên cuồng bóp chết.

Điên rồi!

Thấy một màn Mạch Khắc Khảm Tư bị bóp chết tươi , đám thiên sứ còn lại tất cả đều hít vào một ngụm lãnh khí, đều lui về phía sau vài bước, hận không thể mọc thêm vài cái chân vài đôi cánh để tránh xa thành chủ Cáp Linh Đốn càng xa càng tốt. Mỗi người đều cảm thấy bất an, tất cả đều cảm giác được một cỗ sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Bóng ma tử vong, phảng phất dày đặc như mây đen bao phủ tại đỉnh đầu mỗi người!

“Cáp Linh Đốn,tên đáng chết này, rốt cuộc là gặp phải người nào?”

Trong một tòa thiên điện cách đó không xa, Đao Hoàng Cáp Tái lạnh lùng nhìn một màn khiếp sợ qua một cánh cửa sổ. Trên mặt mặc dù biểu hiện ra bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Chuyến này, hắn thực ra chỉ muốn đến Vân Trung Thành mượn một đội thiên sứ làm vật hi sinh mà thôi, không nghĩ tới, lại gặp phiền toái như vậy. Ngẩng đầu nhìn một mảnh huyết vụ đỏ bừng, trong lòng có một cỗ dự cảm thật không tốt. Sợ rằng không chỉ Vân Trung Thành trốn không thoát một kiếp, có lẽ, ngay cả chính mình cũng không có đường thoát thân.

“Cáp Tái đại nhân, suốt ba ngày nay, vẫn là không cách nào liên lạc với Tài Phán giả bên ngoại, không cách nào hướng Ma Quân đại nhân cầu viện!”

Trong một góc u ám ,Tài Phán giả chuyên tu linh hồn pháp tắcTạp Mạt đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu. Sắc mặt tái nhợt,mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhìn bộ dáng, tựa hồ như đã tiêu hao đại lượng năng lượng, đang trong tình trạng kiệt sức.

“Tạp Mạt, vẫn là cảm ứng không tới bất cứ tình huống gì bên ngoài sao?”

Đao Hoàng Cáp Tái sắc mặt ngưng trọng, không ai so với hắn rõ ràng hơn ý nghĩa của điều này. Huyết hải khôn cùng càng ngày càng gần, hơn phân nửa tòa Vân Trung Thành đã bị đám huyết vụ quỷ dị từng bước xâm chiếm, không nắm được tình huống bên ngoài, cố thủ tuyệt đối không phải biện pháp hay. Thời gian kéo dài càng lâu,khả năng chạy thoát càng nhỏ.

“ Cáp Tái đại nhân, ta nghĩ hết tất thảy các biện pháp cũng không có cách nào liên lạc với Tài Phán giả bên ngoài, bất quá......”

Tạp Mạt chần chừ chốc lát, nói tiếp:

“Mơ mơ hồ hồ, ta cảm ứng được một tia năng lượng ba động của Tài Quyết thần khí, khi có khi không, phi thường mơ hồ. Nếu như không đoán sai, có lẽ là bát đại chiến tướng thủ hộ lưu tinh tòa thành nghe tin đang chạy lại đây.”

“Ồ, vậy bao lâu có thể tới đây?” Đao Hoàng Cáp Tái ánh mắt sáng ngời.

Tài quyết thần khí là thần khí tối cao do chúa tể tự mình chế tạo, vô luận công kích hay là phòng ngự, uy lực đều cực kì kinh người. Một vị diện lưu lãng giả bình thường, sau khi có một kiện tài quyết thần khí,có lẽ là có thể trong một giây giết chết tuyệt thế cường giả,một người tiềm tu trăm ngàn vạn năm.Ngay cả thực lực cường đại như Tài Phán giả,cũng đều không thể không tránh né, cường đại vô cùng. Nếu như quả nhiên là bát đại thủ hộ chiến tướng cầm trong tay Tài Quyết thần khí tự mình chạy tới, như vậy là được cứu rồi.

“Đại nhân,từ từ đã! Căn cứ cảm ứng của ta, tài quyết thần khí khoảng cách cực kì xa xôi. Đừng nói là bát đại thủ hộ chiến tướng, ngay cả Ma Quân đại nhân cầm trong tay Tài Quyết thần khí Tịch Diệt Long Thương tự mình đến cứu viện, cũng không còn kịp rồi!”

Tạp Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù phỏng đoán có là thật, cũng căn bản không kịp cứu viện. Có thể hay không lao ra khỏi Huyết hải quỷ dị, chỉ có thể tự mình đi một chuyến .

“Chạy,bây giờ lập tức chạy!”

Sau một lát trầm ngâm, Đao Hoàng Cáp Tái quyết đoán hạ lệnh, đem đám Tài Phán giả phi thân rời khỏi thiên điện. Hô một tiếng, nhanh chóng phi tới bên cạnh Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn, lạnh lùng nói:

“Cáp Linh Đốn, tòa thành của ngươi vô luận như thế nào cũng không giữ được nữa rồi,mau đem đám thiên sứ còn lại theo chúng ta cùng nhau chạy,nhanh lên!”

Vân Trung Thành thành chủ mặc dù không phải là Tài Phán giả,nhưng lại là một trong số ít thân tín bên ngoài của đại thống lĩnh Ma Quân . Cho dù gặp phải tình huống khó khăn hơn, Đao Hoàng Cáp Tái cũng thật sự không dám tùy ý để hắn ở lại tự sinh tự diệt trong vòng vây của địch nhân . Nếu không, cho dù may mắn lao ra khỏi Huyết hải quỷ dị, cũng sẽ gặp phải lửa giận ngập trời của Ma Quân đại nhân. Ngoài ra, nếu thuyết phục được Cáp Linh Đốn cùng nhau hành động, còn có một chỗ tốt khác .Tại Vân Trung Thành số lượng thiên sứ còn lại cũng không nhiều lắm, nhưng toàn bộ cũng còn hơn hai nghìn người. Đối với cường giả chân chính mà nói, thực lực không đáng giá nhắc tới, nhưng hay ở chỗ tuyệt không dám cãi lệnh,tại thời khắc mấu chốt tốt xấu gì cũng có thể đảm nhiệm tư cách là vật hi sinh để trì hoãn một chút thời gian.

“Ha ha ha, chạy, chạy tới nơi nào? Chạy như thế nào?” Nhìn Đao Hoàng Cáp Tái sắc mặt âm trầm, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn cười như điên cuồng.

Đao Hoàng cùng các Tài Phán giả có thể đi, hắn, Vân Trung Thành thành chủ lại không đường thối lui. Vân Trung Thành địa phương khác có thể thất thủ, nhưng ở chỗ sâu trong đại điện là Thiên Sứ Chuyển Sinh Trì lại không thể sơ sót. Mất đi chuyển sinh trì là mất đi sự khống chế đối với thiên sứ, mất đi căn cứ là các đại vị diện cùng tài nguyên, hắn chỉ còn bàn tay trắng. Mất đi chuyển sinh trì, hắn chính thức trở thành một kẻ hữu danh vô thực, từ nay về sau, không còn có bất cứ giá trị lợi dụng gì.

Mặc dù do Dương Lăng dùng đại vu thiên địa cùng Huyết hải khôn cùng phong tỏa. Thiên sứ chuyển sinh trì không được hấp thu năng lượng, hai ngày này thiên sứ chuyển sinh càng ngày càng ít. Nhưng là, chỉ cần bảo vệ được thiên sứ chuyển sinh trì, Vân Trung Thành tựu còn có hy vọng phục hưng. Nếu không, dù có may mắn lao ra khỏi Huyết hải quỷ dị, đối với hắn mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì

“Cáp Linh Đốn, ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi rốt cuộc đi hay là không đi?”

Đao Hoàng Cáp Tái sắc mặt lạnh như băng, không nhịn được liếc mắt nhìn Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn một cái. Tình huống càng ngày càng không ổn, hắn thật sự không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Vẫn biết Cáp Linh Đốn có năng lực khống chế đại lượng thiên sứ, nhưng chi tiết cụ thể cùng bí mật hắn cũng không biết rõ ràng, không biết thiên sứ chuyển sinh trì đối với Cáp Linh Đốn, Vân Trung Thành thành chủ mà nói trọng yếu đến cỡ nào.

“ Cáp Tái đại nhân, ta van cầu ngươi, lưu lại cùng nhau trấn thủ Vân Trung Thành, chỉ cần giữ thêm được một ngày là được.Chuyện lớn như vậy, dù chúng ta không cách nào kêu cứu, ma quân đại nhân khẳng định cũng biết, tuyệt đối sẽ có biện pháp tới cứu chúng ta. Chỉ cần kiên trì thêm một ngày, viện quân có thể chạy tới, Cáp Tái đại nhân......”

Cáp Linh Đốn đau khổ cầu khẩn, nhìn thực lực cường đại của Đao Hoàng, hắn phảng phất thấy được bên người một cơ hội cuối cùng,như con kiến đang chết đuối thấy cọng rơm cứu mạng. Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để mất đi thiên sứ chuyển sinh trì trong đại điện!

“Cáp Linh Đốn, ngươi điên rồi, ngươi cứ lưu lại tử thủ tòa thành hỏng này đi!”

Đao Hoàng Cáp Tái không thèm liếc mắt một cái tới Cáp Linh Đốn,đến tình trạng này rồi còn không biết chết sống, không để ý đến Cáp Linh Đốn đang đau khổ cầu khẩn, liền dẫn theo đông đảo Tài Phán giả không chút do dự nhảy vào Huyết hải khôn cùng, dựa vào cường đại thần thức, nhanh chóng đi tới.

Hô......

Không giống như dự đoán sẽ gặp mai phục dày đặc, bên trong Huyết hải ngoại trừ gió lạnh thấu xương gào thét , dọc theo đường đi không có thấy được bất cứ tung tích gì của địch nhân. Nhưng là, rất nhanh phi hành sau hơn nửa canh giờ, Đao Hoàng Cáp Tái tựu trong lòng vừa động, đột nhiên phát hiện một màn quỷ dị. Liên tục bay lâu rất nhanh như vậy, theo đạo lý hẳn là đã sớm chạy ra khỏi khu vực Vân Trung Thành, không ngờ, cảnh vật chung quanh không có bất cứ thay đổi gì. Trừ bỏ gió lạnh chính là huyết vụ quay cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK