“Ma thú Chủ Thần, quả nhiên là Ma thú Chủ Thần và Ma thú đại quân kinh khủng”
“Phì phì, một chiêu giết chết Thủ hộ chiến tướng, Ma thú Chủ Thần đúng là Ma thú Chủ Thần, thật quá lợi hại”
“Ta dám đánh cuộc, dù là Ma Quân Đại thống lĩnh của Trọng Tài Giả cũng không phải đối thủ của Ma thú Chủ Thần”
Trọng Tài Giả Quân đoàn vội vẫ rút lui vào trong Lưu Tinh toà thành tử thủ, không thể phản kích được nữa. Bên phía Liên minh cũng không tiếp tục truy kích, trước khi có chuẩn bị đầy đủ, Lôi Mông ra lệnh cho Đại quân ngừng truy kích. Nhìn Dương Lăng đang cưỡi trên lưng Tổ Vu Đế Giang, nhìn đám Lưu Lãng Thần Thú đang giương nanh múa vuốt, mọi người bàn tán không ngừng.
Một chiêu giết chết Thủ hộ chiến tướng Gia Tác Nhĩ.
Thấy Dương Lăng ra chiêu, mọi người vô cùng rung động. mặc dù sau chiến dịch ở Vân Trung thành, Ma Thần Thú Hệ như mặt trời giữa trưa, ai cũng biết Dương Lăng có thực lực cường đại. Nhưng dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ được rằng hắn lại lợi hại đến mức này. Đã bao vây Lưu Tinh toà thành hơn mười ngày, Liên minh đã chém Giết với Trọng Tài Giả Quân đoàn vô số trận. Mỗi trận chiến đó, Thủ hộ chiến tướng bên cạnh Ma Quân Đại thống lĩnh đều phát huy được tác dụng rất quan trọng. không ngờ rằng, Ma thú Chủ Thần vừa đến đã giết chết ngay một Thủ hộ chiến tướng, làm cho đám Trọng Tài Giả sợ hãi rút lui.
“Dương Lăng, đã lâu không thấy”
Cẩn thận chỉ huy Đại quân rút lui đến vị trí an toàn, nhìn thấy Dương Lăng đang hạ xuống, Lôi Mông vô cùng vui mừng, đám người Tạp Mai Long, Lưu Lãng Kiếm tôn và Lôi Bạo Tinh Quân cũng không ngoại lệ. Ma Thần Thú Hệ với thực lực cường đại là đồng minh cường đại nhất, và đáng tin nhất của Liên minh. Dương Lăng đến đây, còn tốt hơn trăm ngàn tuyệt thế cảnh giới nhiều. Làm cho người ta thấy được hy vọng phá vỡ được cửa Lưu Tinh toà thành.
“Mấy trăm năm trôi qua trong nháy mắt, Lôi Mông Đại nhân, cảm ơn ngươi đã hỗ trợ và chiếu cố Ma thú lĩnh của ta” Dương Lăng vừa nói vừa khom người cảm tạ Lôi Mông, người đã giúp đỡ mình bao năm qua. Sau khi đi đến thế giới xa lạ này, hắn hiểu thế nào là Tùng lâm pháp tắc (có ý chỉ mạnh được yếu thua). Vì bảo vệ người nhà và lợi ích của mình, biến hắn trở thành một người vô tình. Người để hắn tôn kính không có nhiều, trong đó Hoả Thần Lôi Mông là người hắn kính trọng nhất.
“A, chỉ là chút việc nhỏ không đáng nhắc đến. Dương Lăng, đến đây, để ta giới thiệu cho ngươi mấy huynh đệ của ta”
“Đây là Lưu Lãng, đây là Lôi Bạo” Lôi Mông rất vui mừng, nhiệt tình giới thiệu cho Dương Lăng các huynh đệ của mình, cuối cùng là Thiên Cô. Lôi Mông khẽ nắm lấy tay trắng nõn của nàng, và nói: “Đây là Tiên, thê tử của ta”
Thê tử?
Mọi người sững sờ, nhìn chằm chằm vào Lôi Mông. Lôi Mông coi như không thấy ánh mắt của mọi người, khẽ ôm lấy Lôi Mông. Năm đó lúc lưu lãng khắp nơi, mặc dù sớm đã có tình cảm với nhau, nhưng hắn vẫn chưa kịp cho Thiên Cô một danh phận. những năm qua, hắn không có lúc nào không nhớ đến Thiên Cô vẫn đang ở trong Vô tận Hải dương. Để có một ngày được gặp lại, hắn đã ẩn nhẫn trăm ngàn vạn năm qua, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, rốt cuộc đã được đoàn tụ với người mình yêu.
“Rất lâu trước kia, ta đã nghe nói đến đại danh của Tiên tiểu thư, nhưng không ngờ rằng, Tiên Ni tiểu thư lại xinh đẹp như thế này.” Nhìn Thiên Cô đang hạnh phúc nằm trong lòng ngực Lôi Mông, Dương Lăng cười cười, lập tức khom người chào, lấy một lọ Sinh mệnh kết tinh trong Không gian giới chỉ ra: “Tiên tiểu thư, đây là một bình Sinh mệnh kết tinh, uống vào có thể giữ mãi tuổi xuân. Chúc người và Lôi Mông Đại nhân vĩnh viễn hạnh phúc ở bên nhau”
“Cảm ơn” Thiên Cô ngọt ngào tiếp nhận bình Sinh mệnh kết tinh trong tay Dương Lăng. Đối với nàng, giữ mãi tuổi xuân không khó khăn gì. Nhưng nghe Dương Lăng nói thế vẫn rất là cao hứng. không ngờ rằng, Ma thú Chủ Thần giết người như ma lại cung kính như vậy.
“Dương Lăng huynh đệ, truyền thuyết rằng mỗi một Thượng cổ Vu sư đều là cơ thể Chúa Tể Linh hồn. Cầu xin ngươi nể mặt Lôi Mông đội trưởng mà giúp ta, giúp ta cứu sống Tiên” Ngay khi Dương Lăng chuẩn bị chào hỏi Tinh Không thành chủ Tạp Mai Long và Hắc Ám quân vương, thì Lưu Lãng Kiếm tôn đã lấy một chiếc Thủy tinh quan lạnh như băng trong Không gian giới chỉ ra, vừa nói vừa đầy hy vọng đi về phía Dương Lăng.
Trăm ngàn vạn năm qua, vì sống lại Thê tử, hắn đã đi khắp các Đại Vị Diện gặp các Cường giả tuyệt thế, đi qua vô số Vị Diện. Nhưng vẫn không làm được, nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể nào cứu sống được Thê tử. bây giờ, Dương Lăng chính là hy vọng cuối cùng cũng là duy nhất của hắn.
“Xin lỗi, ta không phải là Thượng cổ Vu sư gì hết, lại càng không phải là Chúa Tể Linh hồn, hơn nữa không có bản lãnh làm sống lại tất cả những người không may gặp nạn.” Dương Lăng lắc đầu, Linh hồn Pháp tắc là khó tu luyện nhất và thần bí nhất trong Thiên địa Pháp tắc. Cho dù tu luyện đến Vu Thần đỉnh, nhưng không chắc chắn hắn cũng không dám chắc có thể làm sống lại Tiên đã tử vong trăm ngàn vạn năm qua. Nếu đã hồn phi phách tán như Yêu Na, hắn không thể làm gì được.
Không có bản lãnh?
Nghe thấy Dương Lăng nói thế, Lưu Lãng Kiếm tôn đang rất mong chờ tối sầm mặt lại. hắn vốn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Tổ Vu Đế Giang sau lưng Dương Lăng, môi chỉ khẽ nhúc nhích rồi thôi. Trước kia, vì cứu sống Thê tử, hắn có thể không từ thủ đoạn, nhưng Dương Lăng thì khác. Là Ma thú Chủ Thần, thực lực sâu không lường được, cho dù thực lực mạnh hơn nữa, Lưu Lãng Kiếm tôn cũng không dám ra tay với hắn, mà cũng không có lễ vật gì xứng đáng để đưa cho Dương Lăng.
“Dương Lăng, lần này ta mời ngươi đến Vô tận Hải dương, ngoại trừ hy vọng ngươi có thể sử dụng Ma thú đại quân hỗ trợ công phá Lưu Tinh toà thành, còn có hai điều mong ngươi có thể giúp đỡ” Thấy Lưu Lãng đang nhìn mình xin giúp đỡ, Lôi Mông trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói với Dương Lăng: “Lưu Lãng là huynh đệ tốt nhất của ta. Dương Lăng chẳng lẽ ngươi không có biện pháp làm sống lại Tiên sao? Ngoài ra, trong óc Tiên cũng lưu giữ Linh hồn lạc ấn của Chúa Tể, Linh hồn lúc nào cũng có thể bị đánh tan, không biết ngươi có biện pháp hoá giải hay không?”
Mặc dù thực lực cường đại, nhưng Linh hồn Pháp tắc của Lôi Mông còn kém xa so với người yêu Thiên Cô. Vì giải trừ Linh hồn lạc ấn của Chúa Tể trong đầu Thiên Cô, hắn đã nghĩ hết mọi biện pháp. Đáng tiếc, cũng giống như Lưu Lãng Kiếm tôn đều không có cách nào. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nhờ Dương Lăng giúp đỡ mà thôi.
Giải trừ Linh hồn lạc ấn mà Chúa Tể lưu lại?
Dương Lăng kinh hãi không nói gì. Là một Linh hồn Đại Vu, không ai hiểu rõ hơn hắn Linh hồn lạc ấn rất khó hoá giải, huống hồ là Linh hồn lạc ấn do Chúa Tể chí cao vô thương lưu lại. Nếu không cẩn thận, có lẽ không chỉ không hoá giải được, mà còn bị Vu lực cắn trả. Nếu như bị Chúa Tể dựa vào Linh hồn lạc ấn này đột nhiên công kích, vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Lôi Mông, đừng làm khó Dương Lăng huynh đệ. Trên đời này không có bất luận kẻ nào có thể hoá giải Linh hồn lạc ấn mà Chúa Tể lưu lại. trăm ngàn vạn năm qua từng có không ít Chúa Tể Đặc Sứ đã thử, nhưng tất cả đều đã thất bại, mà Hồn phi phách tán” Thiên Cô mặt mày tái nhợt, những giọt nước mắt trong suốt chảy ra, nhẹ nhàng dựa vào lòng Lôi Mông: “Có thể ở bên chàng, dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, thiếp cũng thoả mãn lắm rồi”
“Tiên…” Hai mắt Lôi Mông đỏ lên, khẽ lau khô nước mắt trên mặt Thiên Cô. Là Đại trưởng lão của Liên minh, là một Cường giả tuyệt thế giàu kinh nghiệm. hắn hiểu rõ khó khăn của việc giải trừ Linh hồn lạc ấn trong đầu một người.
Nhưng, dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng không thể bỏ qua.
Im ắng.
Nhìn Thiên Cô rơi lệ, mọi người trở nên im lặng, Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Chỉ cần chắc chắn, hắn tuyệt đối không do dự, lập tức ra tay. Đáng tiếc, hoá giải Linh hồn lạc ấn không hề đơn giản. Người lưu lại Linh hồn lạc ấn có thực lực càng mạnh thì càng khó khăn hơn. Nếu như Thiên Cô là một người bình thường, Linh hồn lạc ấn trong đầu nàng cũng chỉ do một Thần giai cường giả bình thường lưu lại, thì không có chút vấn đề gì. Đáng tiếc, bản thân Thiên Cô có thực lực cường đại, Chúa Tể càng có thực lực vô cùng đáng sợ. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không có chút chắc chắn.
“Dương Lăng, chẳng lẽ thật sự không có bất cứ biện pháp nào sao?” Một lúc lâu sau, thấy vẻ mặt Dương Lăng trở nên trầm trọng, Lôi Mông âm thầm thở dài, hắn như già đi mấy chục tuổi.
“Làm sống lại Thê tử của Lưu Lãng huynh đệ, ta có thể cố hết sức làm một lần. Nhưng Linh hồn lạc ấn trong đầu Tiên Ni Á tiểu thư lại rất lợi hại, hoá giải rất khó khăn. Dĩ nhiên, biện pháp không phải không có, chỉ là” Dương Lăng trầm ngâm một lát, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hoá giải Linh hồn lạc ấn rất nguy hiểm, khả năng thành công không cao. Không cẩn thận thì không những không hoá giải được, mà rất có thể bị thương rất nặng, thậm chí Hồn phi phách tán”
Hồn phi phách tán?
Lôi Mông và Thiên Cô nhìn nhau, trầm ngâm không nói. Thực lực của Dương Lăng hôm nay rất cao siêu, ngay cả hắn là một Thượng cổ Vu sư mà cũng nói như vậy, có thể thấy nguy hiểm không bình thường. Một khi Hồn phi phách tán, hai người hoàn toàn mất đi hy vọng ở bên nhau, vĩnh viễn tách ra.
“Dương Lăng, giải trừ Linh hồn lạc ấn trong đầu Tiên, dựa hết vào ngươi” Một lúc lâu sau, Lôi Mông nắm chặt tay Thiên Cô, cắn răng nói ra quyết định. Linh hồn lạc ấn trong đầu Thiên Cô giống như một khối thuốc nổ, một ngày chưa được hoá giải, thì hai người không thể nào thực sự hạnh phúc sống bên nhau, cũng không ai biết khối thuốc nổ đó bao giờ thì phát nổ. Thay vì suốt ngày lo lắng, không bằng đánh cuộc một phen.
Thành công thì chỉ cần đánh bại Chúa Tể, hai người sau này sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nếu chẳng may thất bại, cùng lắm tự sát để được bên nàng.
“Lôi Mông” Bốn mắt nhìn nhau. Thiên Cô nhanh chóng hiểu được ý của Lôi Mông, hai mắt đẫm lệ, ôm chặt lấy Lôi Mông. Sau khi chia ra trăm ngàn vạn năm , không ai hiểu rõ cảm giác ngày nhớ đêm mong so với bọn họ. Thay vì sống trong lo lắng, thà cầm tay nhau đối diện với cái chết.