Trong thời gian này, mặc dù tập trung tinh lực cho tu luyện Độc thuật, nhưng Dương Lăng vẫn còn các loại vu thuật khác.
Tiến giai đến Thiên vu sẽ chính thức tiếp xúc đến Vu thuật nắm giữ Linh hồn, ngoại trừ Luyện Hồn Thuật chủ yếu nhất thì còn có rất nhiều vu quyết có khả năng kỳ diệu, trong đó có cả Mê đồng vu quyết thần bí.
Căn cứ theo giải thích của tháp, Mê đồng là một loại vu thuật làm mê hoặc trong phạm vi lớn, uy lực cao hay thấp có liên quan trực tiếp đến Tinh thần lực của người làm phép.
Cấp thấp thì có thể thông qua Tinh thần lực khiến địch nhân bị mê loạn thính giác và thị giác, có thể công kích một người và cũng có thể tấn công trong phạm vi lớn. Sau khi tu luyện đến cấp cao, không những có các tác dụng trên còn có thể mê loạn tâm thần đối phương, khiến đối phương lâm vào huyễn cảnh.
Đến mức lợi hại nhất, thì chỉ cần một ánh mắt thì có thể khiến cho địch nhân định lực không đủ hoàn toàn lâm vào ảo tưởng. Không được người làm phép đánh thức, thì vĩnh viễn mất đi lý trí giống như người điên, hoặc là trở thành người thực vật mãi mãi không tỉnh lại.
Thi triển Vu quyết Mê đồng thuần hóa con Phi long trưởng thành dài hơn 5 mét, Dương Lăng không hề chần chờ thuần hóa các con Phi long còn lại.
Ngao.
Trong nháy mắt khi hắn thu con Phi long cuối cùng vào Không gian Vu tháp, từ trong sơn cốc truyền ra tiếng gào rung trời. Trong nháy mắt, đừng nói là cành cây mà ngay cả mặt đất đều chấn độc, một cỗ năng lượng ba động mãnh liệt tràn ngập trong không khí.
Phi Long vương cửu giai?
Nhớ đến trí nhớ của con Song túc Phi long đã thuần hóa, Dương Lăng không dám khinh thường, rút thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén ra. Vốn hắn định nhanh chóng rút lui, nhưng nhìn Phi long cốc sâu không thấy đáy, hắn tlvl, nhanh chóng triệu vài con Phi long mới thuần hóa từ Không gian Vu tháp ra.
Cho mỗi con Phi long uống một viên giải dược của Mạn Đà La và Điệt Hồn hương, Dương Lăng chỉ huy chúng nó nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, ngụy trang thành bộ dạng hôn mê, sau đó nhanh chóng lui lại.
“Dương đại ca, ngươi vẫn ổn chứ?”
Nhớ đến chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, nhớ đến con Phi long trưởng thành dài hơn 5 mét đằng đằng sát khí, Vưu Na vẫn cảm thấy da đầu tê dại, vừa nói vừa chạy đến bên cạnh Dương Lăng, cẩn thận xem hắn có bị thương hay không.
“Không có việc gì đâu, lui lại, nhanh”
Tiềng gào của Phi Long vương càng lúc càng gần, vì đề phòng bất trắc, Dương Lăng vừa nói vừa nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không sương của Vưu Na lao về phía rừng rậm cách đó không xa, chuẩn bị lẩn trốn trong đó.
Dương Lăng hành động rất nhanh, nhưng tốc độ của Phi Long vương còn nhanh hơn. Ngay khi hắn chuẩn bị nhảy đến một gốc cây đại thụ cao lớn, thì theo một tiếng gầm rung trời, hắn cảm giác có một cỗ sát khí sắc bén đang khóa thân thể lại. Hắn vội vàng quay lại nhìn thì thấy Phi Long vương đang dẫn theo một đám Phi long đằng đằng sát khí đánh tới.
Nếu không kịp che dấu hành tung, thì trốn tiếp ở đây cũng không có tác dụng gì.
Đối mặt với Phi Long vương cường hãn và đàn Phi long giương nanh múa vuốt, Dương Lăng mặc không đổi sắc, nghiêng người chắn trước mặt Vưu Na. Phía sau, đám người A Tư Na Ma, Cổ Đức và trưởng lão hồ tộc nhanh chóng lao lên, lấy hắn làm trung tâm thành lập một vòng tròn phòng ngự khẩn mật.
“Lũ loài người ti tiện các ngươi, không chỉ dám xông vào A Ni Mã Đại tuyết sơn, còn đánh lén Phi long bảo vệ Thiên hồ, thật sự quá ghê tởm” sau một tiếng rít, Phi Long vương dài hơn 10 mét ác độc nói: “Nói, rốt cuộc các ngươi là ai, chẳng lẽ tất cả loài người các ngươi đã quên hiệp ước sỉ nhục năm đó?”
Nhìn đám Phi long nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, Phi Long vương vô cùng giận dữ. Nhưng nếu đối phương trong thời gian ngắn có thể giải quyết 30 con, hiển nhiên không phải người bình thường. Rất có thể có quan hệ với cường giả loài người xông vào Thiên hồ năm nào. Nhớ đến trận thảm chiến năm đó, nó không dám lỗ mãng ra tay.
Hiệp ước sỉ nhục năm xưa?
Phi Long vương có thể nói tiếng người, đã nằm ngoài ý liệu của Dương Lăng, nhưng càng ngoài ý muốn chính là, rốt cuộc đối phương nói Hiệp ước sỉ nhục là cái gì.
Chẳng lẽ, sớm đã có người đến đây, và có xung đột với Phi long bảo vệ Thiên hồ?
Mặc dù không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng sau một lát trầm tư, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ đến mấy điểm mấu chốt.
Đầu tiên, trước kia dám chắc có cường giả loài người lợi hại đến Thiên hồ, hơn nữa đã xảy ra xung đột với Phi long. Và đám loài người đó thực lực rất mạnh mẽ, Phi Long vương mặc dù chiến thắng, cũng chịu rất nhiều đau khổ. Nếu không đối phương tuyệt đối đến tận bây giờ còn chưa ra tay.
Nhín Ngưu đầu nhân và Mỹ Đỗ Toa sợ đến độ cả người run lên, nhìn Vưu Na và trưởng lão hồ tộc khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ đến một diệu kế.
“Hắc, hắc, tốt, tốt lắm, không nghĩ đến trải qua nhiều năm như vậy, các ngươi còn nhớ kỹ thỏa thuận sỉ nhục năm đó” Dừng lại một chút, Dương Lăng nói tiếp: “Ngươi có thể gọi ta là Dương Lăng, cũng có thể gọi ta là Lĩnh chủ đại nhân. Cả Đặc Lạp Tư rừng rậm đều là lãnh địa của ta, trong đó kể cả ngọn tuyết sơn này”
Căn cứ trí nhớ của Phi long đã bị thuần hóa, Phi Long vương thực lực cường đại, lực chiến đấu hơn xa Phi long bình thường. Một con Phi Long vương đã cực kỳ khó giải quyết. 10 con Phi long trưởng thành thì lực sát thương tuyệt đối không hề nhỏ. Cứng đối cứng với đối phương đúng là lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Nếu không có cách ngạnh chiến, Dương Lăng hiểu được tiếp theo không thể làm gì khác hơn là kéo dài thời gian. May là trước khi đến A Ni Mã Đại tuyết sơn hắn đã sớm có chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi chỉ huy Ma thú đại quân bày mai phục, hắn đốt vài cây Điệt Hồn hương ở xung quanh, tản mát ra độc khí không mùi không vị, có khả năng làm tê liệt hệ thống thần kinh của đối phương, giảm đáng kể năng lực ứng biến và tốc độ phản ứng của đối phương. Thời gian kéo dài càng lâu, thì thương tổn với Phi long càng lớn, và càng có lợi cho mình.
Cả Đặc Lạp Tư rừng rậm đều là Lãnh địa của hắn?
Nghe Dương Lăng khoác lác như vậy, đừng nói là Phi Long vương mà ngay cả đám người Vưu Na và trưởng lão hồ tộc ở bên cạnh hắn đều trợn mắt há mồm, cả nửa ngày đều không thể có phản ứng, tuy nhiên đều không rõ rốt cuộc hắn có mục đích gì. Chỉ có Cổ Đức và A Tư Na Ma vẫn lưu ý cử động của Dương Lăng mơ hồ đoán được ý tứ của hắn.
Ngoài ý muốn trôi qua, Phi Long vương mở lớn 2 mắt, sau một tiếng gầm liền nhìn chằm chằm Dương Lăng ở cách đó không xa. Hơn 200 năm trước, lũ loài người ghê tởm từng có ý đồ đánh bại Phi long, nhảy vào Thần điện bên trong tuyết sơn, nhưng không hề nghĩ đến tên Dương Lăng càng thêm ghê tởm. Không chỉ xông vào Thiên hồ, mà còn dám tuyên bố cả Đại tuyết sơn đều nhập vào Lãnh địa của hắn, đúng là một tên điên.
“Loài người ti tiện ghê tởm, hãy nhớ kỹ tên của ta, Sắc Lôi Tư, Phi Long vương Sắc Lôi Tư đời thứ 36”
Kêu lên một tiếng, Phi Long vương Sắc Lôi Tư không hề do dự, vừa nói vừa dẫn đàn Phi long phía sau lao thẳng đến Dương Lăng ở cách đó không xa. Không ngờ, vừa mới hành động, hắn mới phát hiện có điều không ổn, cả người bủn rủn, cánh có một cảm giác tê liệt.
Không hay, trúng độc.
Kinh hãi, Phi Long vương không lùi mà tiến, dùng hết cả sức lực của bản thân lao thẳng về phía Dương Lăng ở cách đó không xa. Trúng độc còn có thể nghĩ biện pháp loại bỏ, nhưng nếu để cho đối phương nhân cơ hội lao vào thần điện Nữ Thần Băng tuyết, vậy hậu quả không dám tưởng tượng.
Dưới sự dẫn đầu của Phi Long vương, đám Phi long còn lại nhanh chóng đuổi kịp, lao thẳng về đám người Cổ Đức, Vưu Na, trưởng lão hồ tộc. Mặc dù trúng phải Điệt hồn hương, nhưng sau vài lần gia tốc liên tục, tốc độ của chúng vẫn nhanh như thiểm điện.
Đối mặt với con Phi Long vương khát máu dữ tợn và đàn Phi long lao đến với tốc độ rất nhanh, mọi người không hề dám chậm trễ, nhanh chóng hành động.
Vưu Na lớn tiếng niệm chú ngữ, chuẩn bị trực tiếp thi triển Thận huyễn kết giới, mô phỏng khu rừng rậm nguyên thủy đầy cạm bẫy; Cổ Đức thì giơ tay phát ra một băng trùy bén nhọn lạnh như băng, ngăn cản tốc độ của Phi long; trưởng lão hồ tộc ra tay gia trì Ma pháp gia tốc cho mọi người; A Tư Na Ma sắc mặt ngưng trọng, giơ thành trường thương lên, đứng ngay bên cạnh Dương Lăng.
Vưu Na và trưởng lão hồ tộc khẩn trương không thôi, thì đám Ngưu đầu nhân và Mỹ Đỗ Toa võ sĩ càng lo lắng đến độ trái tim sắp nhảy ra ngoài. Tuy nhiên, là tinh nhuệ đã trải qua hàng trăm trận chiến, bản năng thúc đẩy bọn chúng tụ lại cùng một chỗ, giơ thanh vũ khí lên.
Trong nháy mắt khi đại chiến sắp nổ ra, ngay khi Phi Long vương chuẩn bị lao đến thì phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.
30 con Phi long nằm im trên mặt đất giống như bị trọng thương đột nhiên nhảy lên, “”Sát, sát” vài tiếng, đều công kích đồng loại hoang dã.
Phi Long vương là mục tiêu tấn công chủ yếu, bụng xuất hiện một vết thương lớn dài bằng thân người, máu tươi chảy ra như suốt; xương đuôi bị 2 con Phi long đã thuần hóa bẻ gãy, còn bị 6 con Phi long vây công, không thể nào bay lên được.
Khiếp sợ, Phi Long vương hiểu rằng đại thế đã mất, một bên tấn công các tên không ngừng dây dưa, một bên chỉ huy đám Phi long nhanh chóng rút lui. Đầu tiên là trúng độc, tiếp theo là trúng phải phục kích, đối phương hiển nhiên đã sớm bày rất nhiều cạm bẫy, chỉ có thể rút lui rồi nghĩ biện pháp phản kích.
Phi Long vương phản ứng nhanh chóng, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, Ma thú đại quân đều lao lên, chặn đứng đường rút lui của Phi long.
Nếu là bình thường, thì Phi long tuyệt đối không để Hấp huyết biên bức, Giác phong thú các loại Ma thú cấp thấp vào mắt, nhưng đã trúng Điệt hồn hương nên phản ứng càng ngày càng chậm chạp, tốc độ càng lúc càng chậm. Đối mặt với Ma thú đại quân dày đặc, cả nửa ngày cũng không thể lao ra.
Ngao.
Xé toang một con Phi long thành 2 nửa, nhìn đám Phi long xem đang vị vây chặt, cả nửa đều không thể lao ra khỏi vòng vây, nhìn Ma thú đại quân rậm rạp, Phi Long vương hoàn toàn trở lên điên cuồng. Gào lên một tiếng, hai móng đề mạnh trên mặt đất, lao thẳng đến Dương Lăng như viên đạn. Cho dù cánh bị thương không thể bay lên được, nhưng tốc độ vẫn vô cùng kinh khủng.