Sau khi ly khai khỏi Tô Hoắc Nạp sơn cốc, Dương Lăng nhắm về phía một khu hắc Sâm lâm ở gần Đại tuyết sơn mà Hắc ám hiệp hội yêu cầu thăm dò.
Cưỡi Thú một sừng tốc độ rất nhanh, có đại đội Giác phong thú hộ thể, mấy canh giờ sau hắn chạy đến mục tiêu. Trên đường thuận tiện làm thịt vài con tê giác cản đường, thu được vài viên Ma thú tinh hạch, luyện chế hơn mười viên Ma thú huyết châu.
Sau khi thành lập Thợ săn Công hội, mỗi ngày hắn đều có thể thu được không ít Ma thú máu huyết từ tay Thợ săn, hơn nữa Hấp huyết biên bức mang máu hút được quay lại, đủ để cho hắn và Binh công tràng tiêu hao, không cần hắn phải vào trong Sâm lâm giết Ma thú thu lấy máu. Đương nhiên, nếu mấy con tê giác không biết điều cản đường, hắn cũng không ngại thuận tay luyện chế thêm vài viên Ma thú huyết châu.
Hắc sâm lâm ở trong một mảnh đồng bằng nhỏ được vây quanh bởi dãy núi, không biết do địa thế quấ thấp, cây cối tươi tốt hay là vì nguyên nhân khác, mà trong Sâm lâm quanh năm tối tăm. Đừng nói là Thợ săn mà ngay cả Phong lang, Tê giác các loại Ma thú bình thường cũng rất ít xuất hiện ở đây.
Theo truyền thuyết, đây là một mảnh Sâm lâm bị nguyền rủa, mặc kệ là ai, chỉ cần tiến vào Sâm lâm sẽ không được chết tử tế. Có người nói bên trong là bãi tha ma của Nữ vu thời viễn cổ, khắp nơi đều là Bất tử u hồn, người sống vừa vào sẽ bị hút lấy Linh hồn; có người nói Hắc sâm lâm nối thẳng đến lãnh địa của Ma thần địa ngục, tiến vào Hắc sâm lâm sẽ bị ác ma Ba Thác bắt đi.
Người bình thường vô cùng khiếp sự Hắc sâm lâm nổi tiếng, nhưng có những người không hề lo lắng, tiến vào Sâm lâm thám hiểm
Mặc dù quanh năm không có ánh mặt trời, nhưng trong Sâm lâm sản sinh Tử huyết trùng thảo nổi tiếng đại lục, có thể kéo dài sự sống của con người, cũng có thể làm đẹp. Cho nên rất được các Quý phu nhân truy lùng.
Ở các Đại thành thị loài người như Mông Đặc Sâm hay là Ba Phạt Lợi á, một cây Tử huyết trùng thảo có thể bán được hàng ngàn hàng vạn Tử tinh tệ. Hàng năm hấp dẫn không ít Mạo hiểm giả và Dong binh tiến vào tìm tòi, đáng tiếc, hầu hết đều một đi không trở lại.
Có người vừa đi không trở lại, không có tin tức gì; có người trước khi chết phát ra một đạo Ma pháp truyền tin cầu viện; có người mặc dù may mắn thoát khỏi, nhưng tâm trí không rõ ràng, suốt ngày lẩm bẩm như người điên.
Theo thời gian trôi qua, Hắc sâm lâm trở thành một hiểm địa trong Đặc Lạp Tư sâm lâm. Chính là Dong binh đoàn thực lực hùng hậu cũng chỉ đi quanh bên ngoài Sâm lâm nhìn xem có thể ngẫu nhiên gặp phải Tử Huyết trùng thảo. Cho dù chủ có trả thù lao cao đến đâu, cũng không có ai dám vào sâu trong Hắc sâm lâm mạo hiểm.
Cũng giống như khi thăm dò Tô Hoắc Nạp sơn cốc, trước khi hiểu rõ tình hình, Dương Lăng không có hành động lỗ mãng. Cưỡi Thú một sừng chạy một vòng quanh Hắc sâm lâm, lợi dụng Tinh thần lực khổng lồ chỉ huy Giác phong thú thăm dò địa hình, sử dụng Hải dương chi tâm ghi chép lại.
Vô cùng cẩn thận, rất nhanh hắn phát hiện một vài chỗ khác thường.
Ở các chỗ khác, cảm giác của hắn đạt hơn mười mét, có thể chỉ huy Giác phong thú thăm dò địa hình và động tĩnh trong vòng vài lý. Nhưng là đến Hắc sâm lâm, hắn cảm giác Tinh thần lực bị hạn chế rất nhiều, cảm giác chỉ có mười thước, thậm chí vài thước; bán kính chỉ huy Giác phong thú chỉ còn lại mấy trăm mét, thậm chí chỉ còn 100 mét.
Càng gần Hắc sâm lâm thì ảnh hưởng càng rõ ràng.
Chẳng lẽ, bên trong Sâm lâm có một tòa Ma pháp trận khổng lồ?
Sau khi chạy quanh một vòng, sắc mặt của Dương Lăng càng ngày càng ngưng trọng. Cả Hắc sâm lâm toàn tử khí, cùng với nói đó là một khu Sâm lâm, còn không bằng nói đây là Ma pháp trận khổng lồ, hoặc là một bãi tha ma cổ quái.
Sau khi vòng vo một vòng, hắn không nhìn thấy Ma thú nào, đừng nói là Phong lang hay là Tê giác, mà ngay cả kiến đen ở đâu cũng thấy đều không có. Cả Hắc sâm lâm ngoại trừ tiếng gió kêu thì không có động tĩnh gì hết cả, ngay cả tiếng tim đập của mình cũng nghe được rõ ràng.
Cả Hắc sâm lâm đều là tử khí, hạn chế Tinh thần lực phát đi ra ngoài. Ngoại trừ bên trong Sâm lâm có một tòa Ma pháp trận khổng lồ, Dương Lăng không thể tưởng còn có cách giải thích nào khác. Tuy nhiên, đi tới đi lui, hắn đều không phát hiện được dấu vết của Ma pháp trận, không biết là suy nghĩ sai hay là công lực của mình không đủ.
Khó có thể tìm được tin tức ở bên ngoài Sâm lâm, Dương Lăng không còn cách nào khác là xâm nhập vào Sâm lâm thám hiểm. Vì đề phòng bất trắc, hắn nhanh chóng triệu Giác phong thú và Hấp huyết biên bức ra hộ thể, từng bước một cẩn thận đi về phía trước.
Đối mặt với địch nhân cường đại, Thú một sừng và Song túc Phi long là trợ lực cường đại nhất; nhưng bởi vì thể hình quá lớn, Năng lượng ba động trong cơ thể rất rõ ràng, triệu bọn nó ra rất có thể Đả thảo kinh xà.
Cho nên khi thăm dò hoàn cảnh chưa biết thì thích hợp nhất chính là Giác phong thú và Hấp huyết biên bức Ma thú biết bay. Chỉ cần chúng nó có thể giúp mình kiên trì một ít thời gian, Dương Lăng tự tin mình sẽ đối mặt với mọi nguy hiểm, sẽ triệu Ma thú đại quân ra ngăn địch, hoặc là sử dụng Thổ độn pháp thuật thoát thân.
Trong Hắc sâm lâm cây cối rất tươi tốt, cành lá xum xuê, tối om om. Đối với người bình thường mà nói, thì đừng nói thám hiểm mà ngay cả đi đường cũng là một vấn đề, nhưng đối với Dương Lăng thị lực tăng mạnh, thể chất hơn người mà nói, cái này cũng không phải vấn đề lớn.
Dưới sự hộ vệ của đông đảo Giác phong thú và Hấp huyết biên bức, hắn giơ thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén lên, từng bước xâm nhập Sâm lâm, sử dụng Hải dương chi tâm ghi lại địa hình hai bên đường. Bóng tối đối với hắn không có vấn đề, nhưng đáng tiếc chính là bán kính cảm giác càng lúc càng nhỏ.
“Ồ, đây là cái gì? Chẳng lẽ đây là Tử huyết trùng thảo?”
Sau khi cẩn thận đi được một đoạn đường, không lâu sau, Dương Lăng bị vài cây thực vật cổ quái hấp dẫn. Nếu không đoán sai, đây là Tử huyết trùng thảo mà mọi người nói.
Vừa nhìn thì thấy Tử huyết trùng thảo không khác nhiều so với cỏ bình thường, nhưng nhìn kỹ có thể chia nó làm hai đoạn.
Nử trên giống như một cây cỏ màu tím, cam khoảng hai đến năm centimet, nửa đoạn bên dưới dài khoảng ba đến sáu centymet, to khoảng một centymet. Bề ngoài có màu tím, lưng có không ít nếp nhăn.
Nghe được tiếng bước chân, Tử huyết trùng thảo nhanh chóng chuyển động, sẽ chui vào dưới mặt đất mà trốn, hoặc là chui vào bụi cỏ. Tốc độ mặc dù không chậm, nhưng di động giống như con chim cánh cụt lảo đảo, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Nếu chúng nó giấu ở dưới gốc cây không nhúc nhích, có lẽ Dương Lăng còn có thể trực tiếp đi qua bên cạnh, nhưng chúng nó vừa động, ngay lập tức khiến Dương Lăng và Giác phong thú chú ý. Vài con Giác phong thú đầu lĩnh lao xuống rất nhanh, ngay lập tức nhổ Tử huyết trùng thảo cả gốc rễ lên.
Không những có tác dụng làm đẹp mà còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Nhìn Tử huyết trùng thảo kỳ quái trong tay, Dương Lăng lắc đầu, tiện tay vứt nó vào trong xó xỉnh của Không gian Vu tháp, chuẩn bị mang về cho Tiểu nha đầu Ngả Lỵ Ti nghiên cứu.
Sau khi xây dựng xong Binh công tràng, Ngả Lỵ Ti cả ngày đều ở bên trong làm việc, giống như Nữ vu luyện chế dược hoàn. Từ sau khi uống vào một giọt Tinh Tủy, tiến giai đến cao cấp Ma pháp sư, nàng có đại lượng ma lực thì tiến bộ càng thêm rõ ràng. Nói đến cách luyện chế và nhận thức các loại kịch độc thì Dương Lăng thua xa.
Một gốc cây có giá mấy ngàn thậm chí mấy vạn Tử tinh tệ, cái tốt như vậy Dương Lăng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tiếp theo, hắn chia Giác phong thú làm hai đội, một đội phụ trách phòng ngự, một đột phụ trách thu gom Tử huyết trùng thảo trong sâm lâm. Còn Đại quân biên bức thì phụ trách tuần tra cảnh giới xung quanh, tránh bị quái thú đột nhiên tập kích.
Chi.
Giác phong thú phối hợp rất ăn ý, năm con thành một tổ hành động, gặp phải Tử huyết trùng thảo thì vừa kêu lên vừa lao nhanh tới. Bị chúng nó truy đuổi gắt gao, không có một gốc Tử huyết trùng thảo có khả năng trốn thoát. Đi được vài dặm, Dương Lăng thuận lợi lấy được hơn 100 gốc cho vào Không gian Vu tháp thành lập một cơ địa nho nhỏ.
Mặc dù lấy được không ít Tử huyết trùng thảo trân quý, nhưng Dương Lăng không có cách nào hưng phấn, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
Càng gần Hắc sâm lâm, phạm vi cảm giác càng nhỏ, sau khi phái ra đông đảo Giác phong thú tuần tra cảnh giới, củng chỉ có thể cảnh báo trong phạm vi hơn 20 mét. Hơn nữa, càng gần trung tâm sâm lâm, thì khoảng cách cảnh báo cũng từ từ thu hẹp lại. Nếu đột nhiên gặp phải quái thú thì sợ rằng sẽ vô cùng bị động.
Ồ, ký quái, sao lại có mùi máu tươi?
Đi được hơn nửa canh giờ, theo một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Lăng ngửi được mùi máu nhàn nhạt. Ngay khi hắn chần chờ có triệu Ma thú cao cấp như Thú một sừng và Song túc Phi long ra hay không, thì một con Giác phong thú truyền lại một đạo tin tức cổ quái. Chạy lại nhìn thì thấy trên một cây đại thụ có một vết máu, xung quanh còn có các dấu chân lộn xộn.
Dùng ngón tay chạm vào vết máu, Dương Lăng dám chắc đây là máu của loài người, hơn nữa thời gian không vượt quá một canh giờ. Nói cách khác, đã có người đi trước mình và bị công kích.
Chẳng lẽ, lại là người của Giáo Đình?
Nhớ đến Hồng y chủ giáo Khai Tắc Lợi mà mình thu vào trong Không gian Vu tháp, Dương Lăng trong lòng vừa động. Nhân vật thần bí đi vào Duy Sâm Trấn càng ngày càng nhiều, trogn đó đám Giáo Đình là nhiều nhất. Cũng chỉ có các thế lực như Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội, mới có năng lực mạnh mẽ xâm nhập các hiểm địa như Tô Hoắc Nạp sơn cốc và Hắc sâm lâm.
Lần theo mùi máu và dấu chân, rất nhanh, Dương Lăng phát hiện chuyện phức tạp vượt xa suy đoán của mình.
Ngaoij trừ phát hiện mấy tên Kỵ sĩ Giáo Đình trên ngực có thuê hình chữ thập, hắn còn phát hiện vài tên Ngưu đầu nhân hoặc là quái vật đầu lợn thân người. Có cao hơn ba mét thậm chí là bốn mét, bắp đùi còn to hơn cả thân cây bên cạnh. Phủ đầu ở bên cạnh nặng hơn 1000 cân, không thể nào tưởng tượng khi còn sống bọn họ có lực chiến đấu kinh khủng đến cỡ nào.