Dưới sự dẫn dụ của đám địa tinh, hơn 100 tên Thực nhân ma đằng đằng sát khí lao tới. Thân hình cao hơn 3 mét, cơ bắp cuồn cuộn cùng với chiếc gậy to lớn, Dương Lăng cũng cảm thấy khẩn trương. Về phấn đám địa tinh nhát gan càng sợ đến mức thiếu chút nữa tè ra quần.
“Nhanh, chạy tới sườn núi, nhanh”
Nhìn thấy đám Thực nhân ma sau khi trúng phải châm độc của Giác phong thú vẫn còn hung hăng đuổi theo, trưởng lão địa tinh kinh hãi thất sắc. Hắn sớm đã thấy được sự lợi hại của châm độc, người bình thường trúng chiêu đến ngay cả đầu ngón tay đều không thể động đậy, không nghĩ tới các tên Thực nhân ma trúng chiêu còn có thể chạy nhanh như vậy, quả thực không thể hiểu được.
Trong tiếng gầm gừ của Thực nhân ma, tử vong chỉ còn cách trong gang tấc, đám người địa tinh điên cuồng chạy về phía trước, dùng hết tất cả khí lực của cơ thể. Quân phục binh ở trên đỉnh núi, giấu đằng sau bụi cây là hy vọng cua bọn chúng
40 bước, 39 bước, 38 bước…
Mang theo vài tên dũng sĩ cản lại phía sau, trưởng lão địa tinh đã nhìn thấy đại quân Tà nhãn loáng thoáng phía sau bụi cây, nhưng cùng lúc đó, cũng nghe được hơi thở dồn dập của Thực nhân ma ở ngay phía sau.
Ta sẽ chết ư?
Nghiêng người tránh được một kích của Thực nhân ma, trưởng lão địa tinh cắn răng dùng lốt một tia khí lực cuối cùng vọt tới trước, ý nghĩa trống rỗng. Tiếng bước chân dồn dập của Thực nhân ma đánh vào thần kinh của hắn, mỗi một tiếng đều như cái búa nện ở đầu hắn một phát, trái tim cũng đập liên hồi, tựa như là sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
“Đại nhân, ra tay đi, nếu không ra tay thì không kịp mất” Nhìn Thực nhân ma càng ngày càng gần, A Cổ Tô khó khăn nuốt nước miếng.
Thực nhân ma là một chủng tộc cường hãn ở dãy núi Lạp Đạt Khắc, da thịt rất dày, khả năng cận chiến thiên phú. Đừng nói là chiến sĩ bình thường mà ngay cả đám gấu cuồng bạo cũng không là đối thủ của bọn chúng. Nếu chẳng may bị bọn chúng vọt tới bám sát, hậu quả không dám tưởng tượng.
Chiến tranh là phương pháp huần luyện binh lính tốt nhất.
Nhìn Dã man nhân hô hấp khó khăn, lại nhìn tinh linh khẩn trương đến độ tay chân cứng ngắc, Dương Lăng lắc đầu. Không trải qua chiến tranh tẩy lễ đám thân vệ này còn không có cách nào trở thành tinh anh thực thụ.
Lại nhìn ma thú đại quân đang mai phục, đừng nói là Giác phong thú và Tượng đá quỷ khát máu, mà ngay cả bản tính vốn hỗn loạn như Tà nhãn cũng đều trấn định. Đã trả qua vài trận khổ chiến và tiến hóa, chúng nó đã từ một con ma thú trở thành một chiến sĩ máu lạnh, luôn sẵn sàng chiến đấu.
“Bình tĩnh đi, chờ thêm một lát nữa”
Mắt thấy còn có không ít Thực nhân ma đang cuồn cuộn lao ra từ trong huyệt động, Dương Lăng cắn chặt răng, chuẩn bị chờ thêm lát nữa. Chỉ cần đối phương tiến vào vòng vậy vậy thì tuyệt đối có đến mà không có đường trở về.
Dưới sự dẫn dụ của đám địa tinh, Thực nhân ma cho dù bị trúng châm độc cũng cuồng bạo đuổi tới, trong mắt bọn họ, đám địa tinh thân hình thấp bé không chỉ là một đám địch nhân mà còn là một đám thực vật ngon lành. Nhìn đám địa tinh hoảng sợ, bọn họ phảng phất ngửi được mùi thơm của óc tươi.
Khinh thường đại ý, bọn họ không hề chú ý tới trên đỉnh núi có hơn mười cây đại thụ, càng không chú ý đến có các lỗ nhỏ khó nhận ra trên sườn núi. Trong chớp mắt, có khoảng 300 Thực nhân ma lọt vào vòng vây.
28 bước, 27 bước, 26 bước….
Ngay khi đám Thực nhân ma khinh thường, chuẩn bị đem đám địa tinh chạy không còn sức lực xé thành hai mảnh, thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn mười cây đại thụ hóa thành hơn mười người khổng lồ cao hơn mười mét, các đốt ngón tay đều có các cây đinh sắc bén, các bắp thịt chắc chắn, nhìn tựa như là một khối nham thạch cứng rắn.
Các cây đinh sắc bén, thân thể cao lớn, áo giáp chắc chắn…
Nhìn khô mộc chiến sĩ đi nhanh tới, đám Thực nhân ma luôn luôn hung hãn không khỏi nuốt nước miếng một cách khó khăn, lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là sợ hãi.
Ngoài ý muốn, rung động. Thật sự quá ngoài ý muốn, quá rung động!
Nheo nheo lại con mắt, bọn chúng không thể nào nghĩ ra được các bụi cây vẫn thường thấy lại hóa thành một đám người khổng lồ. Nhưng nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của khô mộc chiến sĩ, cho dù ngu hơn nữa cùng hiểu được tình thế vô cùng bất lợi.
Trong nháy mắt khi Thực nhân ma thất thần, đã chuẩn bị sẵn sàng, ma thú đại quân bắt đầu hành động.
Dưới sự chỉ huy của Tà nhãn bạo quân, Tà nhãn phát ra làn ánh sáng chói mắt, Thực nhân ma cảm giác một luồng ánh áng chói mắt léo qua, con mắt vừa rát vừa đau. Cái loại cảm giác này giống như bị khói độc bay vào mắt, hoặc giống như bị con ruồi to cắn ở con ngươi một cái thật đau.
Vì muốn bắt sống tất cả Thực nhân ma, trước khi lâm trận Dương Lăng thay đổi đối sách.
Tà nhãn đại quân dừng lại công kích, dưới sự chỉ huy của Tà nhãn liền nhanh chóng rút lui, thành lập phòng tuyến thứ hai. Dã man nhân giữ vững vị trí, bảo vệ tinh linh và tà nhãn đại quân phía sau.
Khô mộc chiến sĩ phụ trách làm hỗn loạn đội hình của đối phương, Tượng đá quỷ canh chừng phía sau, còn đại quân con nhện thì đợi toàn bộ Thực nhân ma lao lên rồi phong tỏa đường lui của bọn chùng và quét sạch tất cả các huyệt động.
Cứ như vậy, nhiệm vụ công kích chủ yếu dựa vào Giác phong thú và tinh linh.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, Giác phong thú chia làm mười đội thay nhau tấn công. Giống như máy bay chiến đấu bay vòng trên không, bắn ra một cây châm độc kẻ khác khó lòng phòng bị.
Cùng lúc đó tinh linh cũng không để cho Dương Lăng thất vọng, từng mũi tên dài bắn ra, chuẩn xác bắn trúng đầu gối của Thực nhân ma.
Thực nhân ma rất cường hãn, mặc dù sớm đoán được, nhưng Dương Lăng vẫn cảm thấy khiếp sợ trước lực phòng ngự và công kích xuất sắc của bọn họ.
Ở khoảng cách ngắn, mũi tên của tinh linh có thể xuyên thủng áo giáp của kỵ sĩ, nhưng bắn trúng Thực nhân ma chỉ đi vào được một đoạn ngắn. Nhìn bộ dạng thì trừ phi sử dụng trọng nỗ, còn không tuyệt đối không có cách nào thâm nhập được vào cơ thể mạnh mẽ của bọn họ.
Ngoài ra, người bình thường mà trúng phải châm độc của Giác phong thú thì có thể động đậy đã là quá tốt rồi. Nhưng Tà nhãn vẫn còn chạy như bay, đến khi trúng phải cây thứ 2, 3 thậm chí thứ tư mới ngã xuống mặt đất.
Nếu so với Giác phong thú và tinh linh thì khô mộc chiến sĩ công kích trực tiếp mà hiệu quả. Mặc dù có mệnh lệnh phải bắt sống, ra tay vừa phải, nhưng chỉ cần dùng sức va chạm, đám Thực nhân ma liền bị đánh bay ra ngoài.
Dưới sự công kích của Giác phong thú, tinh linh và khô mộc chiến sĩ, Thực nhân ma thú tính đại phát, vừa hét lên giận dữ, vừa giống như con trâu điên lao vào công kích khô mộc chiến sĩ.
Có chút không để ý đến các cây đinh sắc bén, liều chết ôm lấy hai chân khô mộc chiến sĩ, cho dù bị đánh cho đến choáng váng đầu óc cũng không chịu buông tay. Có chút lớn tiếng rít gào, giơ cây gậy gỗ trong tay điên cuồng đánh vào chân khô mộc chiến sĩ. Có một chút còn thậm chí vòng ra xa rồi lao về phía trước, ý đồ công kích Dương Lăng đang ở trên đỉnh núi.
Thực nhân ma rất cường mãnh rất điên cuồng nhưng dưới sự công kích liên hợp của khô mộc chiến sĩ, Giác phong thú, tinh linh vẫn lần lượt té xuống. Đối mặt với đối phương có thực lực tuyệt đối thì âm mưu và dũng khí đều không có tác dụng.
Theo Thực nhân ma từng người từng người ngã xuống, Dương Lăng đưa mắt nhìn sơn động phía đối diện, song chính khi hắn chuẩn bị cho đại quân con nhện thực thi mệnh lệnh, thì đột nhiên từ trong huyệt động lớn nhất truyền ra một tiếng hét rung trời.
Ngao..
Tiếng hét trầm thấp có lực, mỗi tiếng kêu Dương Lăng cảm giác được mặt đất dưới chân run lên. Tiếng kêu càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng có lực, giống như có con quái vật nào đang từ dưới đất lao lên.
Nghe được tiếng hét cuồng bạo, Thực nhân ma đang vô lực nằm trên mặt đất chấn động cả người, ra sức giãy dụa. Mà đám địa tinh nhát gan run run cả người, ngay cả trưởng lão địa tinh kinh nghiệm dày dặn cũng không ngoại lệ, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh ngắt, như là ngửi thấy mùi tử vong.
“Đại nhân, rút lui, rút lui nhanh lên. Đây là tiếng của ma quỷ, là vong hồn của Thực nhân ma phát ra, đi mau, nếu không đi thì không kịp mất” Khó khăn nuốt nước miếng, trưởng lão địa tinh vừa nói vừa hoảng sợ nhìn Dương Lăng, hận không được phải quay đầu bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt.
Vong hồn bất tử?