Chương 984: Hạ Tịch Quán Biên Mật Ở Phía Chân Trời Phụt.
Máu thám đỏ chiếc váy dài trên người Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình cúi đầu, nhìn thanh dao cắm trên trái trìm mình, sau đó anh ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán, tròng mắt của anh tràn ra khiếp sợ, không thể tin tưởng, chợt, cơn đau dâng lên…
Anh không thể ngờ Hạ Tịch Quán cho anh một dao, còn cắm vào trong trái tim anh.
Cô thật sự muốn anh chết đi!
Mặt Hạ Tịch Quán không chút thay đổi, cô vươn gỡ từng ngón tay một của Lục Hàn Đình ra, sau đó xoay người ngồi trên lưng sói, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc dưới ánh trăng sáng tản ra vẻ sáng bóng oánh ngọc, sinh ra vài phần mỹ cảm kinh tâm động phách.
“Ầm”” một tiếng, cơ thể cao to của Lục Hàn Đình trực tiếp ngã xuống.
Hạ Tịch Quán xoay người cưỡi lên lưng sói, cô từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt băng sương nhìn anh: “Lục Hàn Đình, chính anh nói, anh chết, tôi có thể đi.”
Hạ Tịch Quán thu mắt, Lang Vương nhảy vọt lên, thân thể khỏe mạnh đó lấy tốc độ gió táp mưa gào xuyên thẳng về phía trước, sau đó vững vàng đi vào bờ sông thần bí kia.
Trên dòng sông đó xuất hiện hai chiếc thuyền, Hạ Tịch Quán đứng lặng đầu thuyền, trong làn tiên vụ lượn lờ mơ hồ có thể thấy làn váy trắng và suối tóc đen dài của cô lay động, cô theo chiếc thuyền nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, biến mắt ở phía chân trời.
Cô từ đầu đến cuối không có quay đầu.
Hạ Tịch Quán đi rồi!
Lệ Quân Mặc, Lục Tư Tước cùng Thượng Quan Đằng nhanh chóng tiến lên, thế nhưng trăng tròn thoáng cái đã qua, chỉ thấy ánh trăng sáng kia nhanh chóng dập tắt, bị mây đen che khuất, dòng sông gọn sóng cũng biến mát theo, phía trước từ từ khôi phục đêm tối mênh mông vô bờ.
À hú…
Đám sói hướng về phía phía chân trời gào một tiếng, sau đó xoay người, nhanh chóng biến mắt ở vùng cắm địa này.
Bốn bề cũng khôi phục an tĩnh.
Cả thế giới đều yên tĩnh lại, dường như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
Hạ Tịch Quán mang theo Tô Hi biến mắt ở phần cuối thế giới, bọn họ đã về nhà.
Thượng Quan Đẳng lần này không công trỏ về, tận mắt nhìn Hạ Tịch Quán biến mắt nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn lại nghĩ tới thứ gì lại quỷ dị câu khóe môi, Lâm Thủy Dao cùng Hạ Tịch Quán một ngày nào đó sẽ trở lại!
Thượng Quan Đẳng phất tay áo, trực tiếp xoay người rời đi, dẫn theo người của mình trở về Hoa Tây Châu.
Lục Tư Tước đứng tại chỗ nhìn phương hướng Hạ Tịch Quán biến mắt, trong tròng mắt thâm trầm kia xông ra cái gì, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lệ Quân Mặc cụp mắt, lúc này ông thấy được một phong thư trên mặt đất, chính là lá thư Lâm Thủy Dao để cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán thận trọng gấp lại rồi, nhưng ban nãy lúc đâm Lục Hàn Đình một dao, thư đã rơi xuống đắt.
Lệ Quân Mặc vươn tay, nhặt lá thư này lên.
Ông đọc nội dung trong thư, rất nhanh thì nhướng mày kiếm lên, Lâm Thủy Dao này trong thư quả nhiên không đề cập đến ông, ngay cả đôi câu vài lời cũng không lưu cho ông.
Lệ Quân Mặc lập tức tức đến bật cười.
“Thiếu chủ, anh ráng một chút, hiện tại tôi liền cầm máu cho anh.” Sùng Văn và Thượng Võ nhanh chóng cầm máu cho Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình bị thương rất nặng, bởi vì một đao kia của Hạ Tịch Quán thực sự cắm vào tim anh, không lệch một phân.
Lục Hàn Đình nằm trên mặt đất, anh nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán biến mắt ở rồi trong tầm mắt, cô thủy chung cũng không quay đầu, không nhìn lấy anh một cái.
Câu nói sau cùng cô nói với anh chính là, Lục Hàn Đình, chính anh nói, anh chết, tôi có thể rời đi.
Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắm mắt, hoa lửa lóe lên trong đầu đều là hết thảy ngọt ngào anh cùng cô, chỉ là những ngọt ngào này trong nháy mắt trở thành vũ khí sắc bén nhát trên đời này, lập tức đánh nát vỏ giáp trong lòng anh, đánh anh đến trọng thương.
Trước khi Hạ Tịch Quán đến, anh chưa từng yêu một ai.
Gặp được Hạ Tịch Quán, anh cho cô toàn bộ tình yêu.
Thì ra ái tình mới là độc dược xuyên thủng kịch liệt nhất trên đời này, làm người ta muốn sống không được, chết cũng không xong, sau này, anh cũng sẽ không bao giờ chạm đến tình yêu nữa.
Lục Hàn Đình nằm trên mặt đất, anh đang nghĩ đến sự phản bội và ruồng bỏ của cô đã đẩy anh xuống vực sâu. Đến tận lúc này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đây là dấu chấm hết của mình, anh bị thương nặng nhìn cô bỏ đi cùng người đàn ông khác chẳng buồn ngoảnh lại, thậm chí trong bụng của cô còn chứa đứa con của người đàn ông khác.
Hạ Tịch Quán thực sự quá nhẫn tâm.
Lòng bàn tay siết chặt Lục Hàn Đình chợt buông lỏng ra, anh dùng hết toàn lực muốn bắt Hạ Tịch Quán vào trong lòng bàn tay, giờ phút này cũng đành buông.
Tình yêu đã từng ghi lòng tạc dạ ấy đã biến thành nỗi hận sâu tận xương tủy.
Anh hận cô.
Hận ý nạo tâm cào phổi, dường như muốn đốt cháy tất cả.
Lục Hàn Đình lần nữa mở mắt ra, đôi mắt kia đã đỏ thám đầy tơ máu, tối tăm, cố chấp, khát máu đáng sợ.