Chương 116: Tỉnh Lại Thím Lâm tỉnh lại rồi!
Hạ Tịch Quán vội vàng tới bệnh
viện, thím Lâm nằm trên giường
bệnh, tuy sức khỏe còn rất yếu,
nhưng đã mở mắt ra.
“Thím Lâm, cuối cùng thím cũng tỉnh
rồi, thím hôn mê lâu lắm rồi.” Hạ
Tịch Quán kích động nắm tay thím
Lâm.
Thím Lâm nhìn dung nhan trưởng
thành xinh đẹp tuyệt mỹ của Hạ Tịch
Quán, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu thư
nhỏ, cuối cùng cô đã trưởng thành
rồi, nếu tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ
lúc trưởng thành của cô, nhất định
sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Thím Lâm, rốt cuộc năm đó mẹ
cháu chết thế nào, có phải có người
hại mẹ không?”
Hạ Tịch Quán gấp không thể chờ nỗi
nữa, muốn biết sự thật năm đó, tuy
là từ khi cô từ nông thôn về, mọi
chuyện đều rất thuận lợi, nhưng mọi
manh mối về chuyện năm đó đều đã
bị chặt đứt, những người năm đó
không chết thì hôn mê, mà khi đó, cô
mới chín tuổi không nhớ được
nhiều.
Đồng tử thím Lâm đột nhiên phóng
đại, lộ vẻ hoảng sợ: “Người đó…
đến! Người đó đến! Người đó tìm
thấy… tiêu thư, tiểu thư phải chết!”
“Thím Lâm, thím nói gì, người đó là
ai?”
Lần đầu tiên, Hạ Tịch Quán nhìn
thấy vẻ mặt khủng hoảng của thím
Lâm, bà giống như nhìn thấy một ác
ma tới từ địa ngục.
Người đó là ai2
Hạ Chấn Quốc?
Lý Ngọc Lan?
Hạ Nghiên Nghiên?
Hay là người nào đó mà cô không
biết?
Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một
lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc
mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi
yếu ớt, bà nhìn Hạ Tịch Quán: “Tiểu
thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu
Xu Mật không?”
Đương nhiên là Hạ Tịch Quán biết,
viện nghiên cứu Xu Mật là viện
nghiên cứu lớn nhất Hải Thành.
Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh
vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông
y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà
viện Xu Mật mới thành lập không
lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng
trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến
bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ
cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp
cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành
viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi
bật nhất.
“Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật
đàn áp được cả các gia tộc Đông y
ở Đề Đô sao?” Hạ Tịch Quán không
dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn
thím Lâm không có quan hệ gì với
viện Xu Mật cả.
Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi
mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão
già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?”
Hạ Tịch Quán: “… Thím Lâm, thím
nói gì vậy?”
“Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho
cháu một cái rương, cháu phải đi lấy
Àm
ve.
Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái
rương sao?
“Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu
đi lấy ngay.”
“Ở viện nghiên cứu Xu Mật.”
;oaO0 7ˆ
Thím Lâm cầm tay Hạ Tịch Quán:
“Tiểu thư nhỏ, viện nghiên cứu Xu
Mật là do mẹ cháu thành lập, năm
đấy, tiểu thư tới thành phố này, vì
quá buồn chán nên thành lập viện
nghiên cứu Xu Mật này.”
Trong đầu Hạ Tịch Quán nổ “bùm”
một tiếng, người sáng lập là viện
nghiên cứu Xu Mật là… là mẹ?
Mẹ lập viện nghiên cứu Xu Mật vì…
quá buồn chán?
“Tiểu thư nhỏ, muốn lấy cái rương
tiểu thư để lại thì nhất định phải vào
viện Xu Mật, những cái đó là mẹ
cháu để lại, cũng là của cháu.”
Hạ Tịch Quán ngây ngần, nhất thời
chưa thể tiêu hóa tin tức này: “Thím
Lâm, vậy… chuyện của ông nội thì
sao?”
“Hạ Bang?”
Hạ Bang là tên Hạ lão gia.
Hạ Tịch Quán không ngờ thím Lâm
lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại
nghe thím Lâm nói tiếp: “Hạ Bang là
quản gia của tiểu thư.”