Chương 646: Hai Cô Gái Tranh Một Cái Váy
Lục Hàn Đình cũng nhìn thấy tắm lưng nhỏ nhắn xinh đẹp kia của cô, đây là kiểu váy lộ lưng, cho nên nửa phần lưng xinh đẹp đều lộ ra, tắm lưng thiếu nữ lưng trắng lóa như tuyết, mềm mại trắng mịn lại láng bóng như ngọc, khiến người ta phải hít sâu hơi thở.
Lục Hàn Đình từ trước tới nay chưa từng thấy cô mang chiếc váy sexy đến vậy, ánh mắt anh lưu luyến trên tắm lưng xinh đẹp của cô, sau đó dời lên phía trước, cổ váy yếm móc qua cổ cô, rồi dần dần nhìn về phía cánh tay trần, yết hầu anh khẽ lăn, rất muốn vươn tay che đi tắm lưng đẹp đẽ ấy, sau đó… ở trên cánh tay trần vói vào…
Cổ họng Lục Hàn Đình giống như lăn qua than lửa, nhiệt độ cơ thể cả người trong nháy mắt thiêu đốt tăng lên.
*Trời ạ Quán Quán, body con đẹp quá đấy, mai mà con vừa xuất hiện ở thọ yến, bao nhiêu người vì con mà chao đảo, cái này ok đấy, chúng ta mua!” Lam Yên giải quyết dứt khoát nói.
Hạ Tịch Quán nhìn chính mình trong gương, kỳ thực cô không thích chiếc váy dài này, luôn cảm thấy quá lộ rồi, mặc dù bây giờ con gái đi tiệc đều mặc kiểu đầm lộ lưng như thế, nhưng trong chốc lát cô rất khó tiếp thu.
Chọt Hạ Tịch Quán ở trong gương chạm phải ánh mắt Lục Hàn Đình, anh đang đứng ở phía sau, nhìn cô chằm chằm.
E rằng nhận ra được cô phát hiện, Lục Hàn Đình nâng mắt, di mắt sang khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, anh không hề có chút mắt tự nhiên khi bị cô bắt gặp, ngược lại còn tùy ý nhìn cô, ánh mắt lại tỉnh rụi ở du ngoạn một vòng trên người cô, dùng ánh mắt đàn ông ngắm nhìn phụ nữ.
Hạ Tịch Quán khế run hàng mi, cô và anh lại không xa lạ gì, cô đương nhiên biết anh là kiểu người nào, anh bên ngoài nhìn nghiêm trang, kỳ thực bên trong rất… sắc tình.
Hiện tại ánh mắt đen tối âm trầm nhìn cô chằm chằm, bên trong như bừng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, cô đương nhiên biết điều này có ý vị gì.
Trước đây, anh rất thích cô mặc váy ngủ màu đỏ rượu.
Anh thích phụ nữ đẹp, là kiểu càng xinh đẹp càng tốt, còn có gu thảm mỹ của thẳng nam, thích vẻ đẹp thanh thuần, sở thích của anh cũng chưa từng thay đổi.
Cô có chút lớn lên trong gu thẳm mỹ của anh, ăn mặc thế nào cũng dường như là kiểu anh thích, có chút cố ý câu dẫn anh, cũng không trách anh luôn hiểu lầm.
Hạ Tịch Quán thu mắt, không nhìn anh nữa.
Lệ Yên Nhiên ở cạnh nhìn Lục Hàn Đình, từ lúc Hạ Tịch Quán từ phòng thay đồ trong đi ra, ánh mắt Lục Hàn Đình vẫn luôn đặt trên người cô chưa từng dời đi.
Đều là con gái, Lệ Yên Nhiên cũng thừa nhận Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy lụa màu rượu này thực sự là quá đẹp, đẹp đến cướp đoạt hô hấp người ta.
Nhưng Lục Hàn Đình vẫn luôn rất cắm dục, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, cám dỗ bên người anh chưa từng ngừng, nhưng anh hệt như Đường Tăng thỉnh kinh, hoàn toàn lạnh nhạt thờ ơ.
Đêm đính hôn đó cô ta ở trong xe chủ động, anh cũng không chẳng có tính thú gì, Lệ Yên Nhiên cho là anh là thật sự ăn chay, đối với nữ nhân cũng không có cảm xúc gì.
Thế nhưng giờ khắc này Lệ Yên Nhiên biết mình sai rồi, bởi vì ánh mắt Lục Hàn Đình bây giờ nhìn Hạ Tịch Quán rất giống là… muốn lột chiếc váy trên người cô xuống.
Lệ Yên Nhiên lần đầu tiên nếm được tư vị hâm mộ và ghen ghét.
Lúc này nhân viên cũng trầm trồ cười nói: “Phu nhân, con gái bà mặc chiếc váy dài này thực sự quá đẹp, trước giò tôi chưa từng gặp ai xinh đẹp như thé, bây giờ tôi sẽ giúp bà gói đồ.”
Lam yên muốn chiếc váy này, nên nhân viên đã chuẩn bị gói hàng lại.
“Chờ một chút!” Lệ Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Hạ Tịch Quán và Lam Yên quay đầu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên, chỉ thấy Lệ Yên Nhiên cong môi cười nói: “Thật ngại quá, chiếc váy này màu rượu này, tôi muốn mual”