Chương 1408:
Lục Hàn Đình ôm cô, chính là không muốn buông tay, lúc này một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại tới.
“Lục tiên sinh, trong đêm khuya điện thoại của anh cứ vang mãi không ngừng, hiện tại sáng sớm lại bắt đầu reo, anh thật bận đó.”
Lục Hàn Đình chau mày kiếm, anh vươn tay cầm lấy điện thoại trên tủ giường, là Sùng Văn gọi tới.
Sùng Văn là tâm phúc của anh, cũng biết anh và Hạ Tịch Quán tối qua tới khách sạn, cũng sẽ không không tinh mắt gọi điện, trừ phi xảy ra chuyện gì.
Lúc này Hạ Tịch Quán vươn tay đẩy Lục Hàn Đình ra, cô ngồi dậy: “Lục tiên sinh, mau nghe điện thoại đi! Nếu như không có đoán sai, chắc là… em Tiểu Liên xảy ra chuyện gì, gọi anh đến anh hùng cứu mỹ nhân đó, dù sao tối hôm qua chưa gặp được anh mà.”
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực đột nhiên biến mắt, vẻ nhập nhèm trong tròng mắt Lục Hàn Đình cũng bắt đầu phai đi, anh mím môi mỏng sau đó ấn phím nhận nghe.
“Uy, chủ tử, không xong, Trầm Tiểu Liên đã xảy ra chuyện.” Giọng Sùng Văn nhanh chóng truyền đến.
Bởi vì Lục Hàn Đình không có giấu giếm, còn mở loa ngoài, nên Hạ Tịch Quán cũng nghe được lời Sùng Văn, đôi mắt sáng của cô nhìn lại, phảng phất đang nói – xem đi, em nói không sai mà!
Lục Hàn Đình: “…”
“Bố mẹ của Trầm Tiểu Liên tới rồi, tìm Trầm Tiểu Liên đòi tiền, nghe nói muốn đuổi Trầm Tiểu Liên về chỗ Ngô Hạo, Trầm Tiểu Liên không theo, chạy tới lầu chín trên sân thượng đi, muốn nhảy lầu, chủ tử, anh có muốn tới nhìn không?” Sùng Văn hỏi.
Lục Hàn Đình im lặng vài giây: “Đã biết, lát tôi đến.”
Anh cúp điện thoại.
Hạ Tịch Quán đã đứng dậy vào phòng tắm, Lục Hàn Đình đi theo vào, Hạ Tịch Quán đưa chen bàn chải đa nặn xong kem đánh răng đưa cho anh: “Lục tiên sinh, nhanh đánh răng rửa mặt đi! Nếu như anh đi muộn, em Tiểu Liên nhảy xuống mắt.”
Lục Hàn Đình nhận lấy bàn chải đánh răng, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, anh còn chưa đi, Trầm Tiểu Liên chắc chắn sẽ không nhảy.”
Hạ Tịch Quán chưa bao giờ hoài nghi năng lực giám định trà xanh của Lục Hàn Đình, nhưng cô kỳ quái là, tại sao Lục Hàn Đình muốn giữ Trầm Tiểu Liên ở bên người?
“Lục tiên sinh, anh thực sự không tính nói chuyện giữa anh và em Tiểu Liên cho em biết?”
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt sáng của cô, phải nói cho cô sao, nói chính là cô gái kia nhiều năm trước trong băng thiên tuyết địa đã cứu anh cho cô biết?
Lục Hàn Đình không dám, bởi vì cô quá mức thông minh quả quyết, nếu để cô biết anh và cô gái khác từng có câu chuyện, cô nhất định sẽ không vui, cô đã nói trong mắt của cô không chứa được một hạt cát.
Hiện tại cô đã quá lạnh nhạt anh rồi, Lục Hàn Đình không muốn để cho chính mình triệt để thất sủng, nên anh không dám mạo hiểm.
“Quán Quán, cho anh thêm chút thời gian, anh muốn tra rõ một chuyện.”
Nếu anh không muốn nói, Hạ Tịch Quán cũng không miễn cưỡng: “Vậy được rồi, nhưng lát nữa để em cùng đi với anh lên sân thượng xem một chút đi, cô em Tiểu Liên này diễn vở kịch một khóc hai náo ba treo cổ vô cùng nhuần nhuyễn mà.”
Trên sân thượng lầu chín, Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán đi tới, nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang hóng chuyện.
Trầm Tiểu Liên mặc váy trắng đứng ở trên ban công, ả vốn nhỏ bé yếu ớt, gió ở đây còn lớn hơn, dường như một cơn gió thổi qua ả cũng có thể ngã xuống.
Bồ Tràm mẹ Trầm từ vùng núi tới, hai người ăn mặc kiểu nhà giàu mới nổi, hai mắt tràn đầy dơ bẩn cùng tham lam.
Thấy Tràm Tiểu Liên đứng ở phía trên lung lay sắp đổ, bố Trầm mẹ Trầm khá bối rối, bọn họ cũng không muốn mát đi cây rụng tiền này.
“Tiểu Liên, có chuyện gì từ từ nói, phía trên kia rất nguy hiểm, con mau xuống đây đi, ba mẹ rất yêu con, cái nhà này không thể không có con.”