Chương 1953:
“Diệp Linh, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữal”
Anh vươn tay lay động cô.
Cái lay này làm rơi tai nghe trên tai cô, tai nghe điện thoại rớt xuống, cô run rẫy hàng mi, cũng liền tỉnh.
Cô lúc ngủ đeo tai nghe, không biết là thực sự muốn nghe nhạc, hay là…
không muốn nghe đến bất luận thanh âm nào của anh.
Diệp Linh mở mắt ra, trong con ngươi cô nhuộm vài phần nhập nhèm, ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, cô không tim không phổi câu môi nở nụ cười: “Cố tổng, vẫn để cho anh tìm được rồi, xem ra tôi không phải người Cô Dạ Cân nhíu mày: “Em trôn đi làm cái gì?”
“Sợ anh thú tính quá độ, không để ý tôi đã đến tháng còn muốn tắm máu chinh chiến.”
“Lúc anh ăn canh sao anh không nói cho anh, là em tự gây chuyện cho mình!”
“Ah,” Thần sắc Diệp Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng lười biếng: “Tôi chỉ là cảm thấy chơi rất vui, Cố tổng, anh giận à?”
Nói rồi Diệp Linh liền nở nụ cười, tiếng cười cô “khanh khách” ngân vang như chuông, cười đến hoa rơi tán khắp nơi: “Cố tổng, anh ở chỗ tôi còn vờ đứng đăn làm cái gì, trước kia Trân Viên Viên dùng miệng cho anh, anh rất hưởng thụ mà, tôi cũng suýt tưởng Cố tổng sạch sẽ, trừ tôi ra người phụ nữ nào cũng không chạm đến.”
“Bản cũng đã bản rồi, chạm thêm một người phụ nữ nữa thì làm sao?”
Ánh mắt Cố Dạ Cần thanh bằần sâm lạnh chăm chú dán vào khuôn mặt nhỏ của cô, anh muốn từ trên mặt của cô chứng kiến dù từng tia ghen ty và khổ sở, chỉ cần một tia là được rồi, thế nhưng không có, ánh mắt cô rất lạnh, có chăng chỉ là thờ ơ và trào phúng.
Anh đã không nhớ rõ Trần Viên Viên kia là ai, cô nhắc tới như thế anh liền có chút ấn tượng, là người giống với cô nhất…
Qúa khứ đã qua không cách nào nghịch chuyển, Cố Dạ Cần vươn ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô: “Việc này lúc trước em không so đo, hiện tại đến tột cùng lại so đo làm cái gì?”
Nói rồi anh vươn cánh tay dài ôm cô thân thể mềm mại lả lướt của cô từ trong tủ quần áo ra: “Cùng anh tắm.”
Anh cần cấp bách tắm nước lạnh, dược tính trong cơ thể càng ngày càng mạnh, anh cảm giác cả người mình đều cháy rồi.
Anh cần dập tắt lửa.
“Thả ra, nếu như anh không ưa Tiểu Lan, tôi giúp anh gọi những cô gái khác.”
“Tôi quen rất nhiều cô gái xinh đẹp trong vòng giải trí, yêu mị của Cố tổng không thể chống đỡ được, ta cảm thấy cho bọn họ chạy đến xếp hàng cho Cố tổng đi lựa.”
Cố Dạ Cần dừng bước chân lại, sau đó đột nhiên thay hướng, anh đi tới bên giường ném Diệp Linh lên, áp người lên: “Diệp Linh, em nhất định phải chọc anh nổi điên đúng không?”
Ngón tay rõ ràng khớp xương đi tới cổ áo cô, không chút kiên nhẫn cởi ra, anh thô bạo trực tiếp “rẹt một tiếng, trực tiếp xé ra cổ áo của Diệp Linh.
Bắp thịt tinh tế trắng nõn bại lộ trong không khí, mặt mày Diệp Linh đã lạnh lùng, cô cũng không phản ứng kịch liệt, chỉ bình tĩnh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Buông, tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất đừng lấy cái tay bẩn của anh chạm vào tôi!”
Cô dùng hai chữ “cảnh cáo” này, Cố Dạ Cần câu môi, cảm thấy cô đúng là vô pháp vô thiên, tối hôm nay phải dạy cho cô một bài học thích đáng.
“Diệp Linh, em là vợ hợp pháp của anh, là Cố thái thái của anh, lúc anh muốn, em không thể cự tuyệt, đây là nghĩa vụ vợ chồng, hiểu không?”
Anh cúi người, chôn ở cổ cô bắt đầu hôn.