Chương 822: Chúng Ta Trao Đổi Đi
Dạ Vô Ưu ngắng đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, là cô động tay chân?”
“Không sai, gậy ông đập lưng ông, trong hôn lễ, tôi đã hạ độc Dạ lão, loại độc này lại có chút khác với loại dùng với Lục Tử Tiễn. Lục Tử Tiễn trên người là tử cổ(*), dùng để thao túng, mà trên người Dạ lão là mẫu cổ(*), người trúng phải mẫu cổ sẽ như bị con kiến gặm nhắm, đau không tả nỗi.”
*Tử cổ – mẫu cổ: Độc con – Độc mẹ, là một dạng độc.
“Về cổ độc, cũng không cần tôi giới thiệu thêm với Dạ thiếu! Tội cho Dạ lão tuổi tác đã cao như vậy, lại phải bị loại đau khổ da thịt này, cũng không biết Dạ lão có thể trụ nỗi mấy ngày.”
“Dạ thiếu, hiện tại Dạ lão chính là lợi thế của tôi, chúng ta có thể trao đổi rồi, như vậy đi, tôi giúp Dạ lão bức ra cổ độc, anh giao cách chế độc cho tôi, thế nào?”
Dạ lão không muốn giao cách chế độc cho Hạ Tịch Quán, lão ta muốn mở miệng nói, nhưng lúc này nơi trái tim truyền đến cơn đau, như có thứ gì đang gặm nhắm máu thịt lão, loại đau đớn này này khiến khuôn mặt già nua kia trắng bệch, lão trực tiếp ngã trên mặt đất, thống khổ cong người lại.
“Ông nội! Ông nội!” Dạ Minh Châu sợ đến hồn rời khỏi xác, đã nhiều năm Dạ lão là trụ cột của toàn bộ Dạ gia, hiện tại trụ cột ngã, cô ta cảm giác mình như trời sắp sụp.
“Hạ Tịch Quán, mày dám hạ độc ông nội tao, lòng dạ mày thật sự quá ác độc.” Dạ Minh Châu quay đầu mắng Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đều phải nở nụ cười, kẻ ác chân chính độc cũng không biết là ai, nếu như cô không chuẩn bị, làm sao còn mạng cùng chơi với đám Dạ gia bọn họ?
“Dạ Minh Châu, từ nhỏ cô đã thiên kim đại tiểu thư được cưng như cành vàng lá ngọc, hiện tại Dạ lão ngã xuống, trong lòng cô khủng hoảng lắm nhỉ! Dạ lão ngã một cái, toàn bộ Dạ gia liền suy tàn, đến lúc đó cô ngã từ thiên đường xuống nhân gian, đại khái ngay cả năng lực kiếm sống cũng không có! Nếu như tôi là cô, hiện tại cũng sẽ không phí thời gian để mắng chửi người, mà là cầu xin anh trai cô, mau chóng nhả cách chế độc ra cứu ông nội mình, cứu toàn bộ Dạ gia!” Hạ Tịch Quán tốt bụng nhắc nhở.
Dạ Minh Châu cứng đờ, cô ta nhanh chóng nhìn về phía Dạ Vô Ưu, vươn tay kéo góc áo Dạ Vô Ưu: “Anh mau đưa cách chế độc cho Hạ Tịch Quán đi! Chỉ là cách chế mà thôi, Hạ Tịch Quán không chắc có thể nghiên cứu ra thuốc giải, anh cũng không chế ra được, nó làm sao có thể nghiên cứu ra được chứ?”
“Mà ông nội lại là ông nội ruột chúng ta, chúng ta từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ, là ông nội nuôi chúng ta lớn, ông nội hiểu anh nhất, trút xuống tâm huyết trọn đời để bồi dưỡng anh thành tài. Anh thấy đó, ông nội đã đau đến như thế, anh nhanh cứu ông nội đi, mau lên!”
Dạ Vô Ưu chậm rãi buông xuống tay Dạ lão, hắn đứng lên, trong cặp mắt màu làm kia xộc ra tầng mây mù âm u ẩm uót, khiến người ta sợ hãi, hắn từ trên cao nhìn xuống Dạ lão trên đất: “Ông nội, không phải ông vẫn luôn muốn con gái Lâm Thủy Dao chết sao? Cháu đang giúp ông đạt được tâm nguyện, ông yên tâm, ông trên hoàng tuyền sẽ không cô đơn đâu, bởi vì Hạ Tịch Quán chẳng máy chốc sẽ xuống phía dưới cùng với ông, ông đừng trách cháu nhé.”
Dạ Minh Châu nhìn Dạ Vô Ưu thời khắc này, cảm thấy tay chân lạnh băng, hơi lạnh toát ra từ trong xương khiến cô ta rùng mình: “Anh… anh, anh…”
Dạ lão bị thả ra thống khổ quằn quại trên đất, trên khuôn mặt già nua đã chảy đầy mồ hôi lạnh, lão ta chậm rãi vươn tay về Dạ Vô Ưu: “Vô… Vô Ưu…”
Hạ Tịch Quán nhìn Dạ lão trên đất: “Dạ lão, ông nhìn cho rõ, đây chính là cháu trai ngoan được ông dày công dạy dỗ đấy, ông đã dạy ra một kẻ điên, một tên quái vật.”