Chương 1360:
Lục Nhân Nhân đứng trước cửa số sát đất, bà vòng hai tay quanh mình, như có chút lạnh, bà nhìn biểu tình khiếp sợ của Liễu Chiêu Đệ nhàn nhạt cong môi: “Liễu Anh Lạc rất yêu rất yêu anh em, em cũng là sau này mới biết, năm đó anh em mạnh mẽ bắt lấy cô ta, còn nhốt cô ta vào phòng Kiều, cô ta vì mối tình đầu của mình lần lượt khuất phục dưới thân anh em, em cũng cho là cô ta không thương anh em, dù cho một chút xíu cũng không có, mãi đến một ngày kia…”
“Ngày nào đó em tìm được cô ta, nói với cô ta rất nhiều, em nói – Liễu Anh Lạc, chỉ cần cô ở đây một ngày, anh tôi cũng sẽ không tốt được, nếu như cô ở lại chỗ này nữa, anh tôi nhất định sẽ chết, đều do cô, cô chính là một tội nhân, cô buông tha anh tôi đi!, Nếu như cô biến mắt khỏi trên thế giới này thì tốt rồi…”
Lục Nhân Nhân nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó hai mắt có chút thất thần, bà như tự lắm bẩm: “Em nói với cô ta rất nhiều lời ác độc, em nhớ được lúc đó sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng cô ta cũng không nói gì, xoay người rời đỉ.”
*Em tưởng cô ta sẽ không rời khỏi anh em, thế nhưng, rất nhanh em nghe nói bà đưa Tô Thành tới phòng Kiều ngoại tình, lần nữa bị anh em bắt tại trận, cũng không lâu sau, em lại nghe nói Liễu Anh Lạc mang thai, anh em vẫn luôn tưởng đứa bé trong bụng kia là của Tô Thành, mặc kệ anh ấy dằn vặt Liễu Anh Lạc đến mức nào, Liễu Anh Lạc từ đầu đến cuối chẳng hề hé răng.”
“Sau đó…” Lục Nhân Nhân trong vô thức ôm chặt chính mình, muốn cho chính mình một chút nhiệt độ: “Sau đó anh em muốn giết chết đứa bé trong bụng Liễu Anh Lạc kia, nhưng Liễu Anh Lạc luyến tiếc, chính mình cắn răng chịu đựng sinh non, ngày đó em không đi, nhưng em nghe nói… nghe nói… là chính cô ta tự tay cầm đao, mổ bụng mình ra, lấy đứa trẻ kia ra… nhưng, đứa bé kia vẫn tắt thở, là một bé gái…”
Lục Nhân Nhân nhìn làn gió lành lạnh của mùa thu thổi ngoài cửa sổ, thất thần nói: “Lúc đó em nghe được liền chân kinh, em không nghĩ tới một Liễu Anh Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình như vậy thì ra trong xương dũng cảm quyết tuyệt đến thế, cô ta không phải không yêu, tình yêu của cô ta trong yên lặng điên cuồng nảy nở, rực rỡ như hoa hạ nở rộ, phồn hoa tựa cẩm.”
Nghe Lục Nhân Nhân nói những lời này, Liễu Chiêu Đệ càng thêm chấn kinh, bà ta hoàn toàn không biết Lục Nhân Nhân đang nói cái gì.
Liễu Chiêu Đệ chộp được trọng điểm, cái gì mà Liễu Anh Lạc ở đây, Lục Tư Tước cũng sẽ không sống tốt, cái gì mà Liễu Anh Lạc ở chỗ này, Lục Tư Tước nhất định sẽ chết, Lục Tư Tước… làm sao vậy?
Năm đó đoạn đường hôn nhân của Lục Tư Tước và Anh Lạc rất chông chênh, trước là đêm tân hôn, Liễu Anh Lạc và Tô Thành bỏ trốn, bị Lục Tư Tước bắt trở lại, sau đó Lục Nhân Nhân gặp chuyện không may, Lục gia tổn thương nguyên khí nặng nề, về sau nữa, Liễu Anh Lạc mang Tô Thành về phòng A Kiều, bị Lục Tư Tước bắt gian ở giường, chuyện này thực sự làm cho Lục Tư Tước và Anh Lạc đi tới con đường cuôi cùng.
Đoạn thời gian đó vô cùng đen tối kiềm nén, không người nào dám lớn tiếng thở, Lục Tư Tước và Anh Lạc triệt để quyết liệt, lâm vào chiến tranh lạnh.
Lục Tư Tước rất lâu không trở về phòng A Kiều rồi, từ sau khi ông kết hôn, sinh hoạt rất sạch sẽ rất đơn giản, mỗi ngày đều một đường hai điểm, ngoại trừ đến công ty thì về phòng A Kiều, ngay cả số lần đi công tác cũng rất ít, thế nhưng ông đã rất lâu không trở về phòng A Kiều, rất hay chuốc say mình.
Liễu Anh Lạc lại rất nhanh mang thai, mang cái thai thứ hai, cũng chính là đứa con hoang mà Lục Tư Tước cho rằng.
Có một ngày, bà ta tìm đúng thời cơ, ở trong quán rượu tìm được Lục Tư Tước đang say rượu, thành công leo lên long sàng của Lục Tư Tước, được Lục Tư Tước sủng hạnh rồi.
Đương nhiên bụng bà ta hết sức không chịu thua kém, rất nhanh cũng mang thai, mang bầu con trai Lục Tử Tiễn.
Sự kiện kia người được lợi lớn nhát chính là bà ta.
Bà ta và Liễu Anh Lạc là một trước một sau mang thai, đoạn thời gian mang thai đó đại khái là thời gian bà ta vui sướng nhất, nhất hãnh diện.
Bởi vì Liễu Anh Lạc thất sủng, mà bà ta được cưng chìu.
Bà ta tự nhiên không buông tha cơ hội tốt như vậy, bà ta cùng Lục Tư Tước nói – em Anh Lạc phạm vào lớn như vậy sai, em lo lắng lại để cho em gái nuôi nắng A Đình, em dù sao cũng là dì ruột của A Đình, Tư Tước, không bằng giao A Đình cho em, để A Đình gọi em là mẹ đi!