Chương 584: Tìm Được Diệp Linh
Hạ Tịch Quán quét mắt qua trên mặt từng người, sau đó rơi vào trên người Lục Hàn Đình phía trước.
“Tôi chọn…” Hạ Tịch Quán đi tới hướng Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nhìn cô xuyên qua đoàn người, từng bước một đến gần anh, cô không hề hoảng loạn chút nào, dáng người yêu điệu nhỏ nhắn đi tới, mang theo khí thế nhàn nhạt, giống như là một cái nữ vương đang lật thẻ, đang chọn người đêm TP Ê DI liên nay cô muôn sủng hạnh.
Lục Hàn Đình không nhúc nhích, chỉ là hai tròng mắt đen trầm nhìn cô chằm chằm.
Sùng Văn “khụ” một tiếng, anh ta nhìn thấy gì vậy này, có thể để cho nhà mình thiếu chủ đứng tại chỗ chờ đấy bị sủng hạnh, xưa nay chưa từng thấy.
Hạ Tịch Quán đi từ từ qua đây, lúc sắp đến gần Lục Hàn Đình cô đột nhiên dừng bước, động tác rất nhanh như tia chớp hôn lên mặt một cô bé.
Cô bé kia lại càng hỏang sợ, thét lên tránh ra.
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn về phía công tử mang mặt nạ con mèo nhỏ kia, thanh lệ cười nói: “Yêu cầu của anh tôi đã làm được, có thể đi được chưa?”
Tên công tử kia trợn tròn mắt, cái… cái gì, nụ hôn nóng bỏng đâu?
“Đây không tính, cô căn bản cũng không làm được…”
Hạ Tịch Quán trực tiếp cắt đứt lời anh ta: “Lúc nãy khi anh yêu cầu tôi đâu có bảo phải chọn đàn ông?”
“Không có… Không có…”
“Vậy tôi chọn một cô gái không thành vấn đề chứ? Vừa rồi tôi hôn rồi, dựa theo yêu cầu của anh, hôn rất nồng nhiệt.”
“Nhưng… nhưng mà cô ta tránh ra mà…”
“Cô ấy né tránh, đâu liên quan tới tôi, tôi chỉ là làm chuyện tôi phải làm.”
Tên công tử kia tức giận run rầy chỉ tay, ai nấy đều thấy được Hạ Tịch Quán lách luật: “Không được, tôi muốn đổi yêu cầu.”
Ánh mắt Hạ Tịch Quán lạnh lùng liếc tên kia: “Có thể, để lần „ sau.
Nói xong Hạ Tịch Quán cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.
“Cô… cô cô…” Tên công tử kia tức đến mức nói không nên lời Người bên cạnh nhanh chóng vỗ vỗ bả vai công tử: “Tiểu mỹ nhân người ta nói không sai a, mọi người đều vui chơi, mà đã chơi thì phải chịu.”
“Vừa rồi tiểu mỹ nhân thật đúng là thần kì, rất biết chơi.”
Lục Hàn Đình nhìn bóng người nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán dần biến mắt trong mắt mình, vừa rồi cô đùa anh, cô căn bản là không có dự định chọn anh.
Nhưng, những tên đàn ông này cô cũng không muốn chọn, không có hứng thú.
Cô thật đúng là giảo hoạt như chú hồ ly nhỏ, Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt.
Từ Thiếu Nam đứng bên cũng nhìn thấy màn này, thú vị đấy, con nhỏ xấu xí này chưa từng khiến anh ta thất vọng, anh ta có cảm giác, con nhỏ xấu này tới, toàn bộ Đề Đô đều sắp náo nhiệt lên rồi.
Hạ Tịch Quán lên lầu, chợt thấy được hai người hầu gái từ trong phòng đi ra: “Mỹ nhân này thật sự xinh đẹp quá, tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy.”
“Nhanh đi, đừng tám nữa, sắp đến lúc đấu giá rồi, mỹ nhân kia phải bị bắt đi đấu giá, chúng ta lẹ tay lẹ chân một chút, tránh cho bị mắng đấy.”
Hai người hầu gái vừa nói chuyện vừa rời đi.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, cô tìm được Diệp Linh rồi.
Diệp Linh đang nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê, ban nãy người hầu gái đã thay cho cô chiếc váy lụa mỏng tanh, mái tóc tựa rong biển xõa tán loạn, Diệp Linh môi hồng răng trắng, sáng đẹp đến động lòng người y hệt như mỹ nhân đang say ngủ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy ra châm bạc, đâm Diệp Linh một cái.
Hàng mi tựa lông vũ của Diệp Linh khẽ run lên, cô đã tỉnh.
“Quán Quán, sao cậu lại ở đây? Chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh cảm thấy đau đầu, toàn thân mềm nhữn vô lực.