Chương 1794:
Anh nhớ có một năm, cô còn nhỏ, bên ngoài sắm chớp rền vang.
Buổi tối anh ngủ trên giường phòng mình, cửa phòng đột nhiên mở, tắm chăn trên người anh bị vén lên một góc, một cơ thể nhỏ nhắn mềm như không xương trực tiếp chui vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt: “Anh ơi, bên ngoài sét đánh rồi, còn mưa nữa, em một mình sợ lắm.”
Ngày bố mẹ cô xảy ra tai nạn, cũng là sắm chớp rền vang như vậy, từ đó về sau cô có bóng ma trong lòng, không dám ngủ một mình.
Khi đó anh đã thành niên, những không quen bạn gái, đây là cô gái…. đầu tiên bò lên trên giường anh, chui vào trong chăn anh.
Anh rủ mắt nhìn cô trong ngực, đóa hoa nâng trong tay của Diệp gia, mỗi một tấc da thịt cũng như sứ ngọc, thân thể mềm mại như không xương, trên người khắp nơi tỏa hương, nhất là sợi tóc quấn trên khuôn mặt tuấn tú của anh, đều rất thơm.
Trên gương mặt mỹ nhân nho nhỏ lộ ra sợ hãi, không ngừng chui trong ngực anh: “Anh trai, đêm nay… em có thể ngủ với anh không ạ?”
Anh, có thể cự tuyệt sao?
Không thể.
Thế nhưng buổi tối kia anh làm cách gì cũng không ngủ được, nhiệt độ cơ thê không ngừng tăng lên, trở nên nóng đến cháy tay.
Anh lần nữa rủ mắt nhìn về phía cô gái trong ngực: “Linh Linh, em có cách anh một xíu không, cách một chút thôi?”
Khi đó cô gặp phải biến cố, đi tới Cố gia, rất không có cảm giác an toàn, sắm chớp đùng đoàng như vậy, làm đôi tay nhỏ bé của cô ôm thật chặt vòng hông đã trưởng thành của anh, ôm rất chặt, tuy vậy, cô cũng không ngủ được.
Cho nên anh vừa mở miệng, cô cứng đờ, sau đó ngước một đôi mắt ươn ướt nhìn anh, trong lúc khiếp sợ lộ ra mấy phần đau thương: “Anh trai, anh có phải… không thích Linh Linh nữa rồi không?”
Nói xong, cô nhanh chóng buông lỏng anh ra, thân thể nho nhỏ dịch sang bên cạnh, còn cuộn cả người, đưa lưng về phía anh.
Anh nhìn thân ảnh nho nhỏ kia của cô, thực sự cực kỳ đáng thương, giống như con thú nhỏ bị thương cuộn mình lại, tự mình liếm láp vết thương.
Trời ạ!
Lúc này Đặng Tường vội vã chạy tới, hắn đã biết tân sủng của mình gây họa, trán hắn điên cuồng toát ra mồ hôi lạnh, hắn giơ tay, tát trên mặt tân sủng, mắng to: “Vị này chính là Lệ thái thái, cô có phải chán sống rồi không, định lên trời mượn năm trăm năm tới chống đối Lệ thái thái à?”
Tân sủng bị một tát này đã ngã vật xuống đất, cô ta đã biết mình gây ra đại họa, nên chật vật bưng khuôn mặt sưng đỏ của mình hướng về Lâm Thủy Dao cầu xin tha thứ: “Lệ… Lệ thái thái, là tôi có mắt như mù, là lỗi của tôi, cô…
hãy tha cho tôi một lần a! Huhu…”
Lệ Quân Mặc muôn nói chuyện, nhưng Lâm Thủy Dao lôi ống tay áo của ông, phóng khoáng nói: “Bỏ đi, cô ta cũng không biết em, đừng tính toán với cô ta đi!”
Hai mắt Đặng Tường sáng ngời, vô cùng bất ngờ nhìn Lâm Thủy Dao, bà chằn này từ trước đến nay là có thù phải trả, hôm nay hào phóng đến thế à?
Lẽ nào làm Lệ thái thái thủ phủ toàn cầu nên thay đổi rồi?
Lúc này Lâm Thủy Dao dí dỏm nháy mắt, nhìn về phía Đặng Tường: “Thế nhưng Đặng tổng, tiền ông nợ tôi cũng nên trả rồi đấy.”
Đặng Tường: “…”
Xong, có người muôn đòi tiên!