Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1536:

 

“Vâng.” Thanh Thanh mặt mày cung kính lui xuống.

 

Lệ Quân Mặc cởi hai cúc áo, lúc này phía sau vang lên tiếng nói mềm chứa ý cười của Lâm Thủy Dao: “Lệ tổng, anh không cần ngại tôi, tối hôm nay anh có thể tìm cô Thanh Thanh kia hầu hạ anh, chỗ mẹ anh tôi sẽ giúp anh đánh yêm trợ.”

 

Lệ Quân Mặc cứng đờ, quay lại, ông rét lạnh nhìn chằm chằm bà: “Cô đang nói cái gì?”

 

*Tôi nói sai rồi?” Lâm Thủy Dao vô tội trừng mắt nhìn: “Lệ tổng, chúng ta đều là người trưởng thành, anh ở trước mặt tôi không cần ngượng ngùng.”

 

Lệ Quân Mặc đã biết, bà hiểu lầm, hiểu lầm ông và nha hoàn kial Thái độ của bà hết sức phong khinh vân đạm, dường như căn bản cũng không quan tâm.

 

Trong lồng ngực Lệ Quân Mặc không hiểu sao dâng lên tầng lệ khí, rất khó chịu, ông lại nghĩ đến máy năm nay cách xa, bà nhất định cũng có qua người đàn ông khác, bằng không lần trước bà lấy đâu ra mười tỷ một trăm triệu?

 

Xinh đẹp giống như bà, có thể thuần khiết có thể gợi cảm, có thể mặn có thể ngọt, sợ rằng không có gã đàn ông nào không thích bà!

 

Lệ Quân Mặc lạnh lùng nhìn bà, sau đó móc môi mỏng ra một đường vòng cung châm chọc: “Lâm Thủy Dao, cô tưởng tôi và cô giống nhau sao?”

 

Giống bà thì làm sao?

 

Lâm Thủy Dao không hiểu ý của ông, Lệ Quân Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người vào phòng tắm.

 

Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, tóc Lệ Quân Mặc ẩm ướt khoác đồ ngủ lụa màu xanh đen đi ra, mang theo một thân hơi lạnh.

 

Cặp mắt phượng kia liếc chung quanh căn phòng lớn, không thấy được người, trên giường cũng không có người, mi tâm anh tuần nhiều hơn một tầng lệ khí.

 

Bà đi đâu rồi?

 

Ông nhắc chân dài muốn đi ra ngoài tìm người: “Lâm Thủy.

 

Dao!”

 

Một giây kế tiếp trên ghế sa lon thì có một vật nhỏ di chuyển, còn phát ra một tiếng rất gọi rất mềm của mèo nhỏ: “Meo….”

 

Lệ Quân Mặc dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Thủy Dao chôn cả người trong chiếc chăn màu xanh đen, ông gọi bà, bà chui đầu nhỏ ra, con ngươi ươn ướt yêu kiều nhìn ông: “Lệ tổng, anh tìm tôi à~.”

 

Cái chăn này là của ông, màu màu xanh đậm trang nhã, mấy năm nay bên cạnh ông một người phụ nữ cũng không có, hiện tại đột nhiên thấy một… một vật nhỏ kêu tiếng mèo từ trong chăn mình chui ra ngoài, tự dưng sinh ra vài phần cảm giác giường cao gối êm, hoạt sắc sinh hương, Lệ Quân Mặc khựng lại.

 

Thật là kỳ quái, vừa rồi cũng có một cô gái lén giấu trong chăn ông, nhưng là ông chỉ cảm thấy phiền chán.

 

Lệ Quân Mặc đi lên trước, từ trên cao nhìn bà: “Đi lên giường ngủ.”

 

*Hả?” Lâm Thủy Dao mở to đôi mắt không hiểu hỏi: “Lệ tổng, tôi phối hợp anh diễn kịch, chẳng lẽ còn phải bồi anh… ngủ sao?”

 

“Lệ tổng, anh ngủ giường đi, tôi ngủ sô pha.”

 

“Lâm Thủy Dao, dựa vào tu dưỡng của tôi, cô cho là tôi có thể để phụ nữ ngủ sô pha tôi ngủ giường sao, hay là cô muốn tôi ôm cô lên giường?”

 

Cái này… không cần Lệ tổng hy sinh đến thế!

 

Lâm Thủy Dao lanh lẹ xốc chăn lên leo xuống rồi sô pha, đi tới trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK