Chương 1136:
Hạ Tịch Quán cảm thấy rất đau, anh rất dùng sức, gần như sắp bóp nát đầu khớp xương bả vai cô, hơn nữa anh hiện tại rất đáng sợ, toàn bộ khí tràng tối tăm hung ác tỏa ra, như thể là dã thú muốn nuốt chửng cô.
Hạ Tịch Quán có thể hiểu được, trong xương cốt anh, chủ nghĩa đàn ông rất lớn, cô uống thuốc này không thể nghi ngờ chính là đang nhục nhã anh, lòng tự ái của anh, kiêu ngạo của anh, đều bị cô nghiền nát.
Nhưng, cô không còn cách nào làm anh dễ chịu.
Cô và anh vốn không có kết quả, anh cứ không ngừng dây dưa cô như vậy, hai người cũng chẳng sống tốt được.
Đau dài không bằng đau ngắn, còn không bằng cô thừa cơ hội này nhanh chóng chặt đứt tất cả.
Hạ Tịch Quán hít một hơi thật sâu, sau đó nâng đôi mắt trong vắt to gan nhìn anh, không để cho mình lùi bước: “Không sai, Lục Hàn Đình, tôi hiện tại chính là phải dựa vào loại thuốc này mới có thể ngủ với anh, mỗi một lần ngủ với anh tôi đều rất đau nhức, lần trước anh làm tôi bị thương, tôi đến bệnh viện vá rất nhiều mũi, tu dưỡng rất nhiều ngày mới khá lên được, những thứ này anh có biết không? Anh không hề biết, anh chỉ lo chính mình thoải mái!”
“Lục Hàn Đình, ba năm không gặp, kỹ năng trên giường của anh quá kém, tôi đã sớm muốn nói với anh rồi, ba năm nay không phải anh có vô số đàn bà sao, vì sao kỹ năng trên giường của anh một chút cũng không tiến bộ!”
“Còn nữa Lục Hàn Đình, anh từng có nhiều người phụ nữ như vậy, thân thể ô uế, tâm đều ô ué, tôi rất ghét bỏ anh, tôi không hề muốn ngủ với anh, chỉ cần nghĩ đến anh đã từng ngủ với nhiều người phụ nữ như vậy, tôi đã cảm thấy buồn nôn!”
Hạ Tịch Quán vừa dứt lời, Lục Hàn Đình đột nhiên bóp chặt cổ cô.
Hạ Tịch Quán đột nhiên bị bóp cổ cảm thấy hô hấp khó khăn, khuôn mặt nhỏ từ từ bắt đầu trướng hồng.
Trong hốc mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình dâng lên một tầng lệ khí máu tanh, tròng mắt của anh cuồn cuộn cơn bão cuồng nộ, cơn bão này hận không thể nuốt chửng Hạ Tịch Quán.
Người phụ nữ này!
Cô ngủ với anh lại dùng thuốc kích thích!
Cô nói kỹ năng trên giường của anh kém, cô nói cô ghét bỏ anh bản, cô còn nói mỗi một khắc ở cạnh anh đều làm cho cô buôn nôn.
Những lời này, câu câu chữ chữ như dao đâm vào trong lòng anh, vết sẹo trong lòng anh vốn dĩ vẫn chưa lành, hiện tại lại bị cô đâm máu chảy đầm đìa.
Viền mắt Lục Hàn Đình đỏ thắm đăm đăm nhìn cô, hiện tại cổ của cô đang ở trong lòng bàn tay của anh, chỉ cần anh nhẹ nhàng dùng lực, có thể bẻ gảy cái cổ mịn màng ấy.
Một giây như thế, anh thực sự có ý muốn giết chét cô.
Anh hận không thể bóp chết người phụ nữ này!
“Hạ Tịch Quán, cô quả thực là tìm chết!” Anh từ trong cổ họng bật ra âm tiết lành lạnh, khiến người ta nghe mà sởn cả gai óc.
Hạ Tịch Quán dán chặt lưng vào mặt tường lạnh như.
băng, cô cảm giác được rõ ràng năm ngón tay thon dài của anh đang tăng dần lực, không khí cô có thể hít vào càng ngày càng mỏng manh.
Cô sắp chết phải không?
Đây có phải là cảm giác sắp chết hay không?
Không.
Cô không muốn chết.
Cô còn rất nhiều việc cần phải làm.
Hạ Tịch Quán vươn tay nhỏ bé bắt đầu đẩy anh: “Lục…
Lục Hàn Đình, buông… buông ral”
Bộ dáng bây giờ của Lục Hàn Đình hết sức dữ tợn đáng sợ, rất giống triệu chứng không khống chế được phát bệnh, lúc này bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ma quỷ: “Lục Hàn Đình, dùng sức, lại dùng lực một chút, chỉ cần người phụ nữ trước mắt này biến mắt, vậy mày cũng sẽ không đau khổ nữa rồi, mày sẽ được giải thoát!”
Lục Hàn Đình khẽ nhắm mắt, anh cảm thấy đầu rất đau, thân thể anh dường như muốn tách ra một con người thứ hai.
“Hạ Tịch Quán, tôi không nên cưng chiều cô như vậy, cô cứ ÿ vào tôi yêu cô mà bắt nạt tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cô biến mắt!” Lục Hàn Đình đột nhiên siết chặt bàn tay.
Con ngươi trong suốt của Hạ Tịch Quán từ từ co rút lại phóng đại, cô dùng sức bắt lầy cánh tay rắn chắc của anh, rất nhanh móng tay cào ra máy vết máu lên cánh tay anh.
Cô sắp không hít thở được nữa.
Cô sắp chết thật rồi.
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng: “Bố, mau buông tay, mau buông mẹ rat”
Tiểu Lục Thần Dịch tới!