Chương 2537:
Trong nháy mắt, bắp thịt cả người cuồn cuộn nỗi lên, ngũ quan tái nhọt cũng trỏ: nên dữ tợn khủng bố.
Anh dùng hết khí lực cả đời, trong cổ họng phát ra một tiếng hét khàn khàn ~ Aaal Rằầm một tiếng, đại thụ trên người đã được nhắc lên.
Anh lập tức đồ về trên mặt đát, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Anh thành công.
Anh cuối cùng thành công rồi.
Anh có thể trở về nhà!
Diệp Minh thử đứng lên, thế nhưng nửa người dưới đã chết lặng, không chút cảm giác, không đứng nỗi.
Trên đùi xối xả máu, không thể nào đứng lên.
Thế nhưng, điều này cũng không thể ngăn cản đường về nhà của anh.
Anh bắt đầu bò dưới đất.
Hai bàn tay móc vào bùn đất, anh từng chút một bò về phía trước, bò đên đâu là máu xuôi thành dòng đến đó.
` Cơn mưa lạnh lẽo vẫn còn tầm tã, thế nhưng toàn thân anh nóng rực, chỉ có một ý niệm trong đâu, vê nhà!
Anh chưa bao giò sợ hãi đêm tối và cái chết, không ai có thể giết chét anh, mạng anh rất lớn rất kiên Cường, dao đậm vào trong tim còn có thể lăn lộn mây vòng cơ mà.
Anh là ai chứ?
Anh là Huyết Ưng!
Anh là Diệp Minh!
Đây đâu đều là khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, một tay cô đặt trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình, hướng về phía anh mặt cong mày cười.
Điểm Điểm ghé vào đầu vai anh, non nót gọi anh, bồ ơi bồ ơi.
Bên tai đều là tiếng cười khanh khách như chuông bạc của cô Diệp Minh, anh mau trở lại nhé, anh làm bồ rôi, em và bé cưng trong bụng đều đang chờ anh đó.
Anh chậm rãi nhếch đôi môi mỏng khô nút, vẽ ra nụ cười: “Hà Băng.”
Hà Băng.
Anh đang gọi tên cô.
Đời này tình yêu của anh, cuối cùng là không bỏ xuông được.
Anh có thể vì đất nước hy sinh tính mạng, thế nhưng anh sẽ vì cô mà sông.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng dộng không bình thường, Diệp Minh ngâng đầu, phía trên có cái gì vọt xuông tới, là nước biển đã vỡ đề.
Sóng nước cuồn cuộn giống như là một con cự long đáng sợ oanh một tiếng, đánh thẳng tới.
Đen ngòm.
Cả người anh bị bóng tối cắn nuốt.
Hàng lông mi cong dày rung rung, anh hơi hé đôi mát đã dân ctan rả, anh phảng phất ở trong nước biển đen ngòm thấy được một luồng sáng rực rỡ.
Trong ánh rạng đông kia, ba mẹ đi tới hướng anh, bọn họ nói, con trai, con đã về nhà rôi.
Diệp Minh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.