Chương 1926:
Diệp Linh cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô đột nhiên phát hiện, Cố Dạ Cần có yêu cô hay không, đã không quan trọng nữa rồi.
Nếu như anh yêu cô, vậy tình yêu của anh, cũng chỉ đến mức này.
Nhìn cô nở nụ cười, trống rỗng trong lòng Cố Dạ Cần càng lúc càng lớn, anh cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cô.
Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, như thể rất sợ làm cô đau, hết sức triền miên.
“Cố Dạ Cần, buông ra, nếu hôn nhân của chúng ta là giao dịch, vậy bây giờ chỉ nói giao dịch, anh để tôi gặp anh trai của tôi trước, tôi mới cho anh chạm tôi!”
“Không được,” Cố Dạ Cần khàn giọng cự tuyệt: “Cuộc giao dịch này em không có tư cách đàm phán, anh sẽ để em gặp anh em, song, anh muôn… kiêm hàng trước.”
Hai chữ “Kiểm hàng” này làm cho khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh đỏ trắng đan xen, cô bắt đầu dùng sức giãy giụa, tay chạm đến túi đồ ngủ của anh, trong túi anh có cái gì rơi xuống.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, là cái bình nhỏ kia, gel bôi trơn.
Anh lấy cái bình đó qua đây.
Diệp Linh vươn tay, muốn ném cái bình nhỏ kia.
Thế nhưng tốc độ Cố Dạ Cần nhanh hơn, anh dùng mấy ngón tay thon dài giữ lại cổ tay của cô, bá đạo đặt ở đỉnh đầu, sau đó đẩy quần áo cô lên…
Diệp Linh đau đên toàn thân run run, lúc anh buông cô ra, cô cắn một cái trên bả vai anh.
Shh.
Cố Dạ Cần rên lên một tiếng đau đớn, rất nhanh anh vươn tay ôm cô vào lòng: “Linh Linh ngoan, đây là nghĩa vụ vợ chồng, anh đã muốn em rất lâu FOI Đầu Diệp Linh bị anh đụng phải đầu giường, lúc thân thể sắp thoát khỏi bàn tay anh, lại bị anh lôi trở về, cô cảm giác mình như là chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng, cả thế giới đều chao đảo.
Cô vừa đau vừa khó chịu, hêt lân này tới lần khác bị cánh tay cứng như thép của anh giam cầm, loại cảm giác này làm cô muốn khóc.
Cuối cùng cô thực sự khóc thành tiếng, Cố Dạ Cần từng chút liễm lấy giọt lệ trên mặt cô, sau đó hôn cô, nuốt tiếng khóc nức nở ấy xuống dưới…
Không biết qua bao lâu, Cố Dạ Cần xoay người xuống phía dưới, khép đôi mắt đỏ thắm, yết hậu cuộn lên xuống, anh mới khống chế được mạng cảm giác trí mạng này.
Hiện tại trong phòng bật một ngọn đèn vàng, ánh đèn ấm áp, Cố Dạ Cần giơ tay lên che đôi mắt đỏ thăm, đột nhiên sinh ra mùi vị hương ngọc chôn mộ anh hùng.
Anh đứng dậy, nhìn Diệp Linh, Diệp Linh khẽ động, cơ thể căng mịn lả lướt nghiêng đi, giơ lên cánh tay vòng lấy chính mình, mái tóc quăn đen trà liễm diễm mà yêu dã tán loạn ở trên ga giường, áo rách quần manh, dáng vẻ hoạt sắc sinh hương ấy hoàn toàn làm cho người ta có một loại cảm giác… bị cưỡng gian qua.
Cố Dạ Cẩn cầm quần lên, vào phòng tắm, cũng không kịp tắm gội cho mình, lấy khăn mặt đi ra chà lau cho cô trước.
Diệp Linh nhắm mát lại, hô hấp yếu ớt, bị anh bắt nạt không nhẹ, đến khí lực động ngón tay cũng không có.
Cô Dạ Cân giúp cô lau mô hôi trán, đột nhiên cười nói: “Nếu như bây giờ em đi kiện anh ngược đãi em, đoán chừng em có thể thắng đấy.”
Trên da thịt Diệp Linh đều là vết tích của anh, anh cảm giác mình không oan, anh đại khái trong xương thật sự có khuynh hướng bạo lực.
Diệp Linh run rẫy hàng mi, mở mắt ra, mới vừa khóc, trong mắt cô ngập nước, cảm giác mèo con còn hôi sữa ngây thơ ấy rơi vào đáy mắt người đàn ông liền trở thành trí mạng: “Đủ chưa? Có thể dẫn tôi đi gặp anh tôi chưa?”
Giọng của cô cũng khàn khàn.