Chương 1190:
“Oke.”
Diệp Linh lấy điện thoại ra, Hạ Tịch Quán hướng về phía màn ảnh ngọt ngào giơ V.
Diệp Linh đăng Weibo, lúc này thì có vài công tử vây quanh, chủ động đến gần: “Diệp mỹ nhân, thật là đúng dịp gặp ở đây nha, vị mỹ nhân bên cạnh cô này là?”
Anh em tốt của Lục Hàn Đình là Có Dạ Cẩn cũng đến đây, trong tay anh cầm ly rượu đỏ đang nói chuyện trời đất cùng vài giám đốc tài giỏi đẹp trai.
Mấy giám đốc kia nhiệt tình cung nghênh anh, Có Dạ Cần nhấp một ngụm rượu đỏ, thái độ có chút mạn thờ ơ.
Cố Dạ Cần bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp thanh thuần, tên là Triệu Dung Dung, là con gái nuôi Cố phu nhân nhận, hiện tại vẫn đang ở Có gia.
Triệu Dung Dung hiện tại 18 tuổi, mặt mày nhìn rất ngây ngô, cô ta không quá quen máy trường hợp này, vô cùng ngượng ngùng đi theo phía sau Cố Dạ Cần, bộ dáng kia rất giống Diệp Linh nhiều năm trước.
“Anh Cẩn…” Triệu Dung Dung kêu Có Dạ Cẩn một tiếng.
Thái độ Có Dạ Cần lãnh đạm, cũng không nhìn Triệu Dung Dung.
Lúc này Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình vừa qua, anh cởi tây trang màu đen ra đưa cho bồi bàn, trên người áo sơ mi đen quần tây đen, anh tuần sang trọng, anh nhắc chân dài đi đến bên cạnh Cố Dạ Cần.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, dưới ánh đèn sáng chói liền trở thành phong cảnh mắt sáng nhất.
Có Dạ Cần lúc này mới nhàn nhạt nhìn Triệu Dung Dung, mở miệng: “Cô về phòng trước đi!”
“Dạ, tạm biệt anh Cần.” Triệu Dung Dung vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Hàn Đình nhìn Cố Dạ Cẩn: “Triệu Dung Dung kia là em gái mới của cậu?”
“Là mẹ tôi khăng khăng nhét vào đấy.”
“Có phu nhân thật là thú vị a, bà ta còn tưởng rằng con trai của mình chỉ yêu em gái thôi, thấy tâm cậu đặt trên người Diệp Linh kéo không trở lại, nên lập tức nhận một đứa con nuôi, nhét thêm đứa em gái cho cậu, Cố phu nhân vì chia rẽ cậu và Diệp Linh cũng là dụng tâm quá đấy.”
Yết Cố Dạ Cần cuộn lên xuống, nuốt ngụm rượu đỏ trong cổ họng xuống, sau đó khẽ động môi mỏng: “Cậu thích chọc tôi đến thế à?”
Lục Hàn Đình nhướng đuôi mắt hẹp dài, tràn ra phong tình trưởng thành nam tính: “Diệp Linh không náo với cậu à?”
Có Dạ Cần liếc Lục Hàn Đình, hai người đàn ông đều là đỉnh cấp nam thần, bị áo sơ mi tây trang bao vây ra cảm giác một thân cắm dục, thế nhưng ai có thể đoán được bọn họ ở chỗ này lại trò chuyện về phụ nữ.
“Cô ấy sẽ không gây náo, cô ấy đã rất lâu rồi không đoái hoài đến tôi.”
Lục Hàn Đình: “Tôi rất thông cảm với cậu.”
Vừa dứt lời dưới, bên tai vang lên một giọng nói ỏng ẹo: “Lục Hàn Đình, em tới rồi.”
Lục Hàn Đình quay đầu, Thượng Quan Mật Nhi tới.
Thượng Quan Mật Nhi đã thay xong bikini, hiện tại vui vẻ tung tăng nhìn Lục Hàn Đình, còn quay một vòng: “Em đẹp không?”
Phụ nữ đều thích người khác khen mình xinh đẹp, huống chỉ là người đàn ôn mình thích, Thượng Quan Mật Nhi g chỉ vì Lục Hàn Đình mới mặc bikini.
Đúng dịp là, hôm nay Thượng Quan Mật Nhi và Hạ Tịch Quán đụng hàng nhau, Thượng Quan Mật Nhi cũng mặc bikini màu vàng trứng ấp kia.
Lục Hàn Đình liếc Thượng Quan Mật Nhi, sau đó chau lại một mày kiếm, cảm giác như mắt bị cay: “Bộ này không hợp cô, cô mặc vào như giả vờ mình non nót ấy.”
Thượng Quan Mật Nhi lòng tràn đầy vui mừng đợi Lục Hàn Đình nhận xét thoáng cứng đờ người, hai lỗ tai không ngừng ong ong câu “giả vờ mình non nớt” kia của Lục Hàn Đình.
Thượng Quan Mật Nhi đã có được khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, hơn nữa ả trẻ trung xinh đẹp, nhưng rất đáng tiếc màu vàng nhạt này quá kén da, da thịt ả không bằng Hạ Tịch Quán, khí chất cũng không bằng Hạ Tịch Quán, vào phải đôi mắt kén chọn và gu thưởng thức không tầm thường của Lục Hàn Đình, quả thật hơi quê mùa.