Chương 2038:
Cố Dạ Cần giống như con cá sắp chết chìm lại đột nhiên về tới đại dương, lồng ngực gấp gáp phập phồng, ôm người phụ nữ nhỏ vùi đầu mình vào cổ cô, anh vừa khóc vừa gọi tên cô: “Linh Linh, đừng đi mà, van cầu em…”
Đây là lời khân câu hèn mọn nhất thành tín nhất của người đàn ông này đối với GÓI Đừng đi…
Diệp Linh bắt đầu ngủ mơ mơ màng màng, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê, Cố Dạ Cần hỏi Hạ Tịch Quán cô lúc nào tỉnh lại, Hạ Tịch Quán nói, Linh Linh muốn tỉnh lúc nào, cô sẽ tỉnh lúc đó.
Bệnh tâm lý là như vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cố Dạ Cần không đi làm, không hề làm gì, chỉ canh giữ ở bên giường Diệp Linh, trắng đêm không ngủ.
Người làm nữ đi tới, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiên sinh, cậu như vậy rất không tốt cho sức khỏe, mình đồng da sắt cũng không chịu được, không ngủ cũng được, dù sao cậu cũng phải ăn một chút gì chứ!”
Cố Dạ Cần như không nghe thấy, chỉ canh giữ ở bên người Diệp Linh, khi cô khổ sở bị bệnh, anh cũng sẽ không khỏe, cô không ăn, anh cũng không ăn bất cứ thứ gì theo, cô là tất cả thế giới của anh.
Người làm nữ thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Cố Dạ Cần nắm tay Diệp Linh, đã không ngủ vài ngày trong hai mắt anh tất cả đều là tia máu, lúc này anh đột nhiên phát hiện tay phải Diệp Linh trống không, như đã không có vật gì nữa.
Anh biết rồi, là nhẫn cưới không còn.
Mấy ngày này không có chú ý tới trên tay cô, anh hiện tại mới phát hiện nhẫn cưới trên tay cô đã biến mắt.
Nhẫn cưới vậy mà đã biến mắt.
Cái nhẫn cưới này vốn không thể tháo xuống được.
Rất nhanh Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đột nhiên nghĩ đến chuỗi tiếng Anh khắc lên chiếc nhẫn cưới này, .J–L.
Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh.
Thì ra, cô đã nhìn thây lời yêu của anhI Cố Dạ Cần đột nhiên hiểu ra, Hạ Tịch Quán nói rất đúng, trong cơn tâm bệnh này cô lựa chọn lưu đày mình, Diệp Minh chết khiến cô không cách nào không hận, cô ở bên anh mỗi một ngày điêu linh suy tàn, đây là trừng phạt lớn nhất cuộc đời này của cô với anh.
Cô phạt anh, yêu mà không có được.
Cô phạt anh, cuối cùng rồi sẽ mắt đi.
Cố Dạ Cần đặt môi trên tay Diệp Linh, cọ xát một cái, anh thế mới biết thì ra cô cũng có thể ác như vậy.
Trước đây cô cũng đã nói, đừng để cho cô biết anh yêu cô, hiện tại cô đã biết, cho nên cô lấy mình làm dao, hung hăng xuyên thủng buông tim anh.
Cố Dạ Cần hôn cô, sau đó khàn khàn nói: “Linh Linh, dù cho em làm cái gì, anh đều vui vẻ chịu đựng.”
Diệp Linh tỉnh, thế nhưng tình huống càng ngày càng hỏng bét, cô mỗi ngày ngủ ở trên giường liên không có thời điểm mở mắt ra, không có khí lực mở mắt ra, cũng không muốn mở mắt ra.
Cố Dạ Cẩn mỗi ngày ở chỗ cô cũng không đi đâu, cô bắt đầu ăn không ngon, Cố Dạ Cần sẽ thành bày trò gian chuẩn bị mỹ thực cho cô, sau đó từng muỗng từng muỗng tự tay đút cô, cô rất ngoan ngoãn, anh đút tới cô liền ăn, nhưng mới vừa nuốt xuống liền nôn ra toàn bộ.
Hạ Tịch Quán mỗi ngày đều tới, nhưng sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Diệp Linh không thích phơi nắng, gần như bài xích, mỗi khi Cố Dạ Cẩn mở cửa sổ lên, cô liền tỉnh, sau đó ở trên giường bất an giãy giụa. Vì vậy mùa đông này bọn họ đều sống trong bóng tôi, cả căn phòng ngủ không thông gió không thông nắng, tĩnh mịch bao trùm khiến người ta hít thở không thông.