Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2090:

 

“Mẹ, chúng con chơi với chị xâu xí một chút nữa thôi.” Đám nhóc vây quanh Diệp Linh không muốn đi.

 

Hai người mẹ đi tới nhìn Diệp Linh cười nói: “Em gái, từ khi em tới, đám con trai con gái nhà của bọn chị đều bị em lừa chạy rồi, bọn nó chỉ thích chơi với em.”

 

Diệp Linh xoa xoa đầu đám nhóc: “Em cũng chơi với mấy bé, hiện tại chúng em đã thành bạn tốt rồi.”

 

Nói xong Diệp Linh đặt tay nhỏ lên vùng bụng hơi nhô ra của mình, tràn đầy hạnh phúc: “Đợi sáu tháng nữa, bé con của em cũng sẽ ra đời, em bây giờ đang học tập kinh nghiệm, về sau em muốn mình sẽ làm một người mẹ thật tôt.”

 

Diệp Linh vôn thích con nít, hiện tại cô lại chuẩn bị làm mẹ, trong mặt mày đều phủ một tầng hào quang thuộc về người mẹ, ấm áp mềm mại.

 

Diệp Linh của bây giờ, rất hạnh phúc.

 

“Em gái, em đến đây đã mấy ngày, chồng em đâu?”

 

“Đúng vậy, bọn chị vẫn chưa gặp qua chồng em, phụ nữ này mang thai rất cực khổ, người đàn ông nhất định phải hầu ở bên người.”

 

Phía trước Hạ Tịch Quán nghe được bọn họ đang nói về đề tài này, cô nhanh chóng tiến lên, muốn cắt ngang đề tài này.

 

Bây giờ Diệp Linh đã bát đâu cuộc sống mới, cô mới có sức sống hơn một chút, dáng vẻ mặt cong mày cười mềm mại đáng yêu lại rực rỡ, Hạ Tịch Quán không hy vọng chuyện gì xấu lại xảy ra.

 

Thế nhưng rất nhanh, bước chân của Hạ Tịch Quán đột nhiên khựng lại, bởi vì cô nghe được phía trước Diệp Linh nói: “Chồng em… bây giờ không ở bên cạnh em, em hình như đã đánh mất anh ấy rồi, song, em biết anh ấy là ai, em sẽ tìm được anh ấy!”

 

Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu khiếp sợ nhìn Diệp Linh phía trước, cô không biết những lời này của Diệp Linh là thật hay giả.

 

Song cô nhớ tới chuyện rất kỳ quái, đó chính là, từ khi Diệp Linh mắt trí nhớ tới nay, cô cho tới bây giờ chưa từng hỏi bố đứa bé là ai.

 

Cái này không hợp lý.

 

Một người phụ nữ tỉnh dậy phát hiện mình mang thai, chuyện đầu tiên nên hỏi con mình từ đâu tới, bố nó là ai, thế nhưng, Diệp Linh cho tới bây giờ chưa từng hỏi.

 

Vấn đề vẫn bị mình sơ sót đột nhiên cuôn tới, Hạ Tịch Quán kinh sợ.

 

Lúc này Diệp Linh quay đầu, lập tức liền thấy cô: “Quán Quán, cậu đã trở về?”

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, cô đi lên trước: “Ừ Linh Linh, tớ mua cho bé con chút quần áo.”

 

Hạ Tịch Quán mua cho Diệp Linh một tòa tứ hợp viện ở trấn trên, căn nhà lưng dựa vào núi, khe suối chảy quanh, là kiểu sơn thủy nuôi người.

 

Trong phòng, Diệp Linh nhìn quần áo sơ sinh chất đống trên giường lớn, cảm khái nói: “Quán Quán, cậu bảo là mua chút đây đó hả, tớ thấy cậu là thầu luôn một năm tủ quân áo cho con tớ rôi.”

 

“Đó là đương nhiên, tớ là mẹ nuôi của bé con nha.” Hạ Tịch Quán thương yêu sờ lên cái bụng Diệp Linh.

 

“Quán Quán, tớ đã an định lại ở đây, cậu không cần ở cùng tớ nữa đâu, vẫn luôn chiếm thời gian của cậu tớ thấy tội lỗi quá, Hạ đại thần y của chúng ta mau đi cứu vớt người khác đi!”

 

Trong khoảng thời gian này Hạ Tịch Quán đều ở cùng Diệp Linh, rất nhiều hạng mục chữa bệnh và phương án giải phẫu đều ngừng lại, hiện tại Diệp Linh đã ổn định tất cả cũng là lúc Hạ Tịch Quán rời đi.

 

“Linh Linh,” Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Diệp Linh: “Cậu biết… bố bé con là ai à?”

 

“Trời ạ!” Diệp Linh nhanh chóng che miệng mình, hết sức khiếp sợ: “Quán Quán, quan hệ chúng ta tốt như vậy, lẽ nào tớ chưa nói với cậu bố con tớ là ai Ung Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Chưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK