Chương 2192:
Viền mắt Ôn Lam đỏ bừng, hai mắt đã ướt át, bà đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, kỳ thực… kỳ thực bà nội trước đây từng làm rất nhiều chuyện xấu…”
“Không sao ạ,” Tiểu Điềm Điềm cắt đứt lời Ôn Lam: “Mẹ con nói, ai ai đều sẽ phạm sai lầm, thế nhưng chỉ cần biết sai mà thay đổi là tốt, mỗi người chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”
Diệp Linh…
Diệp Linh nói như vậy sao?
Tiểu Điềm Điềm lột vỏ chocolate ra, đưa nửa miếng chocolate vào trong miệng Ôn Lam: “Bà nội, trong mắt của con, bà là bà nội tốt nhất trên thế giới này, con yêu bà. Chocolate rất ngọt phải không ạ!”
Chocolate vẫn là cách biểu đạt tình yêu, lúc còn trẻ cô gái nào cũng sẽ nhận được hoa tươi chocolate, thế nhưng hơn nửa đời này của Ôn Lam lại chưa từng nhận được.
Hiện tại mùi chocolate nồng đậm lan tràn trong cổ họng, trong vị đắng nhàn nhạt thắm lấy vị ngọt, vị ngọt lan đến tim, Ôn Lam lệ rơi đầy mặt ôm Tiểu Điềm Điềm gắt gao vào trong lòng, bà gật đầu: “Ừ, ngọt, thực sự rất ngọt, bà nội cũng yêu con.”
Cả đời này của bà ta, vào giờ khắc này rốt cuộc đã được chữa lành.
Tiêu Điêm Điêm tràn đây sức sông ra khỏi trại an dưỡng, Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã ở bên ngoài đợi cô bé rồi.
“Bố, mẹ” Tiểu Điềm Điềm chạy tới.
Cố Dạ Cần nhanh chóng vươn tay ôm Tiểu Điềm Điềm vào trong lòng, Diệp Linh cầm lấy khăn giúp Tiểu Điềm Điềm lau mồ hôi trên trán: “Tiểu Điềm Điềm, hôm nay chơi vui không?”
“Dạ, rất vui ạ.” Tiểu Điềm Điềm vui vẻ gật đầu.
“Vậy chúng ta về nhà thôi.” Cố Dạ Cần buông lỏng một cánh tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, sau đó vươn một bàn tay khác nắm bàn tay nhỏ bé mềm như không xương của Diệp Linh, dắt cô.
Một nhà ba người cùng nhau vê nhà.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, đèn đường bên phố rực rỡ, trên đường đều là những đôi tình nhân nắm tay nhau.
Tiểu Điềm Điềm nhìn mẹ mình: “Mẹ, có phải mẹ sắp ra nước ngoài không ạ, con nghe dì Hoa nói mẹ muốn đi tham gia tuần lễ thời trang ở Milan.”
Hai năm qua Diệp Linh cũng chưa hoàn toàn tái nhậm chức, chỉ thỉnh thoảng sẽ tham gia một ít hoạt động, hiện tại Tiểu Điềm Điềm chính thức đi nhà trẻ, cô cũng sắp đi làm hoàn toàn trở lại.
Hoa tỷ mài dao soàn soạt chờ ngày này, không kịp chờ đợi sắp xếp đi tuần lê thời trang ở Milan.
Chủ biên tập mới của tuần lễ thời trang ở Milan cũng có chút giao tình với Diệp Linh, không tiện từ chối.
Lúc này Cố Dạ Cần khẽ bóp tay cô: “Vợ, em phải đi công tác?”
Cách đó không xa chính là con đường ăn vặt, Diệp Linh đã ngửi được hương thơm từ đủ loại món ngon, thế nhưng cô không muốn ăn, ngược lại có chút buồn nôn, muốn nôn.
Tuần lễ thời trang ở Milan , sợ rằng không đi được.
Hoa tỷ cho rằng chịu đựng đến khi Tiểu Điềm Điềm đến trường thì tốt rồi, nào ngờ…
Hoa tỷ khi biêt được sự thật ước chừng chắc khóc gào lên mát.
Lúc này Tiểu Điềm Điềm nằng nặc đòi xuống, bà vú mang theo Tiểu Điềm Điềm đi đến phía trước chơi.
Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cẩn, mặt cong mày cười nói: “Chồng ơi, em gần đây muốn ăn chua.”