Chương 1685:
Cố Dạ Cẩn mở voice ra, vì vậy Trần Viên Viên vừa đi đến cửa bên liền nghe được giọng của mình – Diệp Linh, có Dạ Cần chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô, mà cô lại thích trộm thịt sống”, trộm đến trên đầu anh trai mình…..
Con ngươi Trần Viên Viên co rụt lại, đây là… lời cô ta ở trong phòng rửa tay mắng Diệp Linh, Diệp Linh vậy mà đã ghi âm rồi, còn trực tiếp gửi cho Cố Dạ Cảẳn!
Diệp Linh thực sự là… quá thâm!
Trần Viên Viên cứng ngắc xoay người, một giây kế tiếp cô ta đã nhìn thấy Cố Dạ Cần cao to đứng lặng trước cửa số Ẻ : nhẹ nhàng nâng lên mí mất, đôi mặt sâu như đầm sâu lạnh lẽo rơi trên mặt cô ta.
“Xoát” một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trần Viên Viên nanh trong nháy mắt lui đi tắt cả huyết sắc, trở nên trăng bệch: “Có… Cố tổng, anh nghe em giải thích…”
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, anh đứng ngược sáng, thần sắc trên mặt hết sức sơ nhạt: “Biết quan hệ giữa tôi và Diệp Linh?”
“Em…”
“Nếu biết quan hệ của chúng tôi, ai cho cô lá gan đi tìm cô ấy?”
“Em..”
“Ah,” Cô Dạ Cân từ trong cô họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Tôi nghĩ cô là một người thông minh, không ngờ lại là một heo ngu xuẩn, hiện tại tôi nói cho cô biết, người thích trộm thịt sống là tôi, nuôi dưỡng cô ấy ở bên người, mỗi một ngày tôi đều muốn trộm cô ấy.”
“Còn có, ai cho phép cô mắng cô ấy, cô gái tôi nâng ở trong lòng bàn tay nuôi lớn cho tới bây giờ đến cả tôi cũng không đành lòng mắng cô ấy một câu, như hôm nay cô ấy nhảy múa trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, trong lòng tôi nếu không vui vẻ cũng không dám đổi sắc mặt mắng cô ấy một câu – Diệp Linh, em thật lẳng lơ!”
Trần Viên Viên hoảng sợ nhìn Cố Dạ Gan.
Cố Dạ Cẩn phát động đôi môi mỏng: “Tôi sẽ bảo người ngừng công việc của cô lại trước, tự cô nghĩ lại đi.”
Trần Viên Viên hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta chỉ… chỉ mắng Diệp Linh vào câu, anh lại ngbiệmsplaiscô ta như vậy, cô ta hiện tại là tiểu hoa đán đang hot trong vòng giải trí, trên tay có rất nhiều hợp đồng, một khi ngừng việc, cô ta cần bồi thường phí bồi thường vi phạm hợp đồng đáng kể, hơn nữa chẳng máy chốc sẽ có người mới thay thế cô ta.
Anh đây muốn… đóng băng cô ta sao?
Ụ Thứ anh đưa cho cô ta, hiện tại bắt cô ta nôn ra sao?
“Có… Cố tổng, đừng mà! Anh hãy nghe em nói, em chỉ là quá yêu anh, em thừa nhận… em ghen tị, em ghen ty, cầu anh cho em một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ không dám… đi trêu chọc Diệp Linh nữa đâu ạ…” Sắc mặt Trần Viên Viên trắng héu cầu khẩn.
Ánh mắt Có Dạ Cần rất sâu, bên trong giống như nhuộm đẫm mực nước, đậm đặc nguy hiểm: “Lúc biết tôi và Diệp Linh là quan hệ như thế nào, cô nên biết bây giờ hết thảy cô có đều là bởi vì cô ấy mà có, không biết kẻ nào cho cô dũng khí đi ầm ï trước mặt cô ấy, cô ấy là vật trong tay tôi, mà các cô, chẳng P qua là chỉ là loài giun dê.”
Anh nói, Diệp Linh là vật trong tay anh, mà cô ta, các cô ta, đều là loài giun dé.
Hai chân Trần Viên Viên mềm nhữn, trực tiếp ngồi liệt ở tại trên thảm.
Cố Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lười nhìn liếc đến Trần Viên Viên lần nữa, anh tròng mắt, trả lời tin nhắn – đã dạy dỗ cô ta.
“Ding” một tiếng, Diệp Linh hồi âm rất nhanh – dạy thế nào? Dạy trên giường à?
Cố Dạ Cần nhìn đi nhìn lại ba chữ “dạy trên giường” phía sau này, sau đó “a”
một tiếng, từ trong cổ họng bật ra tiếng cười thật thấp.
Ề Trân Viên Viên nhanh chóng ngâng đầu, cô ta không hiểu người đàn ông mới vừa rồi còn lạnh lùng bạc tình kia sao lại đột nhiên bật cười?